Mặc cho Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam có giãy dụa la hét thế nào, họ đều không tránh được việc bị lột sạch quần áo và bị dẫn đi.
Các chủ sạp ở đây đều vỗ tay mừng thầm trong lòng, Dương Ân làm như vậy cũng coi như đã giúp bọn họ xả được cơn giận.
Dương Ân không tiếp tục để ý đến bọn họ nữa, hai người bọn họ chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép ở trong mắt hắn mà thôi, vốn chẳng đáng để nhắc đến.
Sau đó, Dương Ân lớn tiếng nói: “Mọi người, gom thảo dược mà các ngươi có lại đây, ngoại trừ những phế dược, dập nát không dùng được nữa, những thứ khác ta đều thu mua”.
Số lượng thảo dược ở đây không ít, nhưng đa số đều là thảo dược thông thường.
Có một số là thảo dược cũ, cũng có số ít linh dược, giá trị của toàn bộ chỗ này cộng lại cũng không cao lắm, với năng lực tài chính của hắn, muốn lấy đi đều không thành vấn đề.
Các chủ sạp ở đây đều lộ ra vẻ hoang mang lo sợ, không lập tức di dời đống thảo dược vì sợ rằng Dương Ân giống như đám người lưu manh của Dược Vương các, sẽ mua chịu mà không trả tiền nên bọn họ mới không định bán.
Ông lão vừa mới làm người làm chứng hỏi: “Dương đại sư, ngài muốn mua hết toàn bộ thảo dược ở đây thật sao?”
“Đương nhiên rồi, sao vậy, không bằng lòng bán à?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
“Không, không, bọn ta đều bằng lòng, chủ yếu là ngài có mang theo nhiều tiền như vậy không?”, ông lão lộ ra vẻ khó xử hỏi.
“Ồ, hóa ra là mấy người các ngươi lo lắng cái này à!”, Dương Ân lập tức liền hiểu ra, đáp xong, tay lấy ra một xấp ngân phiếu của Đại Hạ, mặt khác, tay còn lại thì lấy ra một đống huyền linh thạch.
Lúc này, tiền tài làm cho hai mắt các chủ sạp phát sáng, người nào người nấy bắt đầu khiêng thảo dược cho Dương Ân.
Số ngân phiếu Đại Hạ này là thứ mà Dương Ân có được nhờ đổi bằng kim ngân của tộc Man di, tiện cho việc sử dụng ở Đại Hạ.
Lúc đó, hắn ở trong tộc Man di nhưng lại phát tài một đợt, còn có kha khá của cải mà hắn thu nhặt được từ đám người đã chết kia, dù không thể nói hắn là giàu đến nứt đố đổ vách, nhưng cũng thừa đủ để mua chỗ thảo dược trước mặt này.
“Mọi người đừng chen lấn, cũng đừng báo giá lung tung.
Ánh mắt của bổn tước gia thế nào, các ngươi đều biết rồi đó, nếu ai dám lừa gạt bổn tước gia, kết cục của hai tên hề của Dược Vương các kia sẽ là kết cục của các ngươi!”, Dương Ân nhắc nhở các chủ sạp đang tranh nhau chen lấn.
“Yên tâm đi, bọn ta sẽ không báo giá lung tung đâu!”
“Phải đó, bọn ta mua bán bằng lương tâm, nào có vô sỉ giống như đám người của Dược Vương các được chứ!”
...!
Một số chủ sạp đang định đầu cơ nghe Dương Ân nói như vậy thì sau đó nhanh chóng ngoan ngoãn báo số, không dám làm bừa nữa.
Người của Dược Vương các đều đã bị vị tước gia trước mặt xử lí rồi, bọn họ nào dám cả gan giở trò trước mặt hắn nữa chứ.
Sau nửa canh giờ, Dương Ân đã hoàn tất việc thu gom toàn bộ số thảo dược trên sạp hàng.
Điều này khiến những người đang tranh thủ tới để giao dịch thảo dược đều thành công toi, thán phục: “Thiếu Ân Bá tước thật là khí phách!”
Giá trị của thảo dược ở đây thuộc cấp trung trở xuống, nhưng không phải ai nói mua hết là sẽ mua hết đâu, cách làm của Dương Ân quả thực khiến cho người ta phải trầm trồ chiêm ngưỡng.
Dương Ân thắng lợi trở về, tâm tình khá tốt.
Các loại thảo dược ở đây chẳng có giá trị gì trong mắt nhiều người, nhưng đối với luyện dược sư như hắn mà nói, chúng lại có thể phát huy tối đa giá trị của chúng, giá trị thu về cao hơn rất nhiều so với cái giá mà hắn đã trả.
Đồng thời, hắn đang suy nghĩ mình nên luyện chế loại đan dược gì với số lượng lớn để bán, kiếm một khoản tiền trước rồi tính, bằng không sau này, khi muốn thu mua thảo dược sẽ rất bất tiện.
Mặc dù thảo dược trong Dược Khố cũng có một ít, nhưng còn lâu chúng mới đáp ứng được yêu cầu của hắn.
Hơn nữa, hôm nay hắn khiêu khích đệ tử của Dược Vương các như vậy cũng chính là muốn đánh vào mặt của Dược Vương các, hắn muốn thử xem ranh giới cuối cùng của Dược Vương các là gì, cũng muốn xem thử căn cơ của đối phương thâm hậu đến nhường nào, xem có thể đánh bại được bọn họ trong một lần không.
Không thể không nói là dã tâm của Dương Ân thật là lớn mà.
Sau khi Dương Ân trở về nhà mình, hắn bắt đầu bế quan luyện chế một số đan dược cấp thấp, đem tiêu thụ hết chỗ thảo dược vừa thu mua được trước.
...!
Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam đã trở về đến Dược Vương các, mặt mũi đều đã mất hết, không ai dám báo cáo tình hình cho sư tôn của mình.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa là Dược Linh Vũ không hề biết gì, mạng lưới thông tin của y nhanh hơn ai hết, y gọi hai người bọn họ tới mắng cho một trận trước, sau đó mới hỏi đến chi tiết bên trong.
Sau khi Dược Linh Vũ nghe thấy năng lực phân biệt thảo dược của Dương Ân, y trầm tư trong lòng, mày hơi nhíu.
Người trong nghề ra tay liền biết có hay không.
Dương Ân được phía quân đội tuyên truyền là Dược Vương trẻ tuổi, y vốn không coi thường Dương Ân nhưng y đã nhận định rằng đối phương cùng lắm cũng chỉ là may mắn luyện chế ra được một viên đan vương cấp thấp mà thôi.
Đối với y thì như thế cũng chẳng đáng là gì, nhưng từ năng lực phân biệt thảo dược này của hắn, xem ra y không thể không xem trọng Dương Ân mấy phần.
Có thể phân biệt được nhiều loại thảo dược như vậy trong một khắc, hơn nữa còn đạt đến độ chính xác %, y miễn cưỡng một chút thì cũng có thể làm được, nhưng đó đã là nhờ y tiếp xúc với các loại thảo dược hơn năm, còn đối phương chỉ là một thiếu niên chưa đến tuổi, y không thể không hoài nghi là trên người Dương Ân đang giấu một linh hồn bảy, tám mươi tuổi.
“Xem ra ta phải nghiêm túc đối đãi với vị Thiếu Ân Bá tước này một chút mới được, bằng không, lật thuyền trong mương thì không dễ chơi rồi!”, Dược Linh Vũ thầm nhủ một cách nghiêm túc trong lòng..