Những kẻ khác thấy Trúc Can như vậy thì cũng cảm thấy đau thay cho phần thân dưới của mình.
“Ngươi… ngươi dám đánh Trúc Can ư, chúng ta cùng lên bắt hắn lại, nếu không Vương tỷ sẽ phạt chúng ta mất”, một tên ngục nô đi cùng Trúc Can nói với đồng bọn.
Tiếc là hắn ta vừa mới nói xong thì Dương Ân đã lại ra tay tiếp. Dương Ân lấy xà beng trong tay ra phang thẳng vào đầu tên ngục nô đang nói chuyện, khiến hắn ta ngã ầm xuống đất.
Một âm thanh đau đớn vang lên, máu tươi chảy ra ồ ạt, tên ngục nô đó nhìn thấy máu chảy thì hoảng loạn nói: “Ta... Ta chảy máu rồi…”
Nói xong, hai mắt hắn ta trợn ngược rồi lăn ra ngất.
Không phải hắn ta ngất vì đau mà là ngất vì sợ máu.
Dương Ân đương nhiên không rảnh đi quan tâm đến tên ngục nô đó. Hắn vọt lên phía trước, cũng lần lượt phang xà beng sang hai tên ngục nô còn chưa kịp phản ứng lại kia. Động tác của Dương Ân vô cùng nhanh nhẹn, giống như xà beng là một phần của cơ thể hắn vậy.
Hai tên ngục nô chẳng kịp phản kháng, cũng nối gót tên ngục nô kia, bị đập cho chảy máu rồi ngất đi.
Dương Ân giải quyết ba tên ngục nô trong nháy mắt khiến Khỉ Gầy sửng sốt đến ngơ ngác.
“Dương huynh đệ thật sự đang ẩn giấu thực lực sao?”, Khỉ Gầy nhớ hôm qua Dương Ân còn bị Trúc Can đánh cho thê thảm, thế mà hôm nay đã hạ gục ba tên ngục nô nhanh như gió rồi. Hắn ta còn tưởng mình bị hoa mắt.
Nhưng nghĩ đến khẩu quyết mà Dương Ân truyền cho mình thì hắn ta thấy dường như mọi chuyện lại khá thuyết phục.
Dương Ân vác xà beng lên vai, đi về phía Trúc Can còn chưa tỉnh táo lại, bộ dáng tà ác, cười nói: “Lúc bản Tử tôn bắt nạt người khác thì ngươi còn đang quỳ ở đây đấy. Bản Tử tôn vì gặp nạn nên nhất thời bị mắc ở đây, há có thể để đám cẩu các ngươi bắt nạt được. Nhớ cho kỹ bài giáo huấn hôm nay, nếu còn không phục thì gọi con ả mập kia đến tìm ta”.
“Ngươi… Tay ngươi bị gẫy rồi cơ mà, sao lại giống như chưa bị làm sao thế kia?”, Trúc Can nằm dưới đất ôm hạ bộ, khó tin nói.
“Hừ, bản Tử tôn trời sinh cơ thể dễ lành, đâu phải thứ mà các ngươi muốn động vào là được!”, Dương Ân lạnh lùng hừ một tiếng, lại lấy xà beng đập vào đỉnh đầu Trúc Can, khiến máu tươi chảy ra.
Dương Ân không quan tâm đến sự sống chết của đám Trúc Can mà gọi Khỉ Gầy: “Đi thôi”.
Khỉ Gầy nuốt nước bọt, sau đó chuẩn bị đi cùng Dương Ân. Nhưng vừa mới đi được hai bước thì nhận ra mình chưa lấy lại đá Xích Cương, bèn to gan chạy lại đá cho Trúc Can đang ngất một cái: “Ai bảo ngươi dám bắt nạt huynh đệ của ta!” . truyện tiên hiệp hay
Dương Ân và Khỉ Gầy đều đổi được đồ ăn không tệ, nhất là Dương Ân có được một bát thịt, tuy rằng đã hơi bốc mùi chua, nhưng có còn hơn không.
Dương Ân chia cho Khỉ Gầy mấy miếng, rồi ăn hết màn thầu cùng chút cơm quý giá. Sau khi ăn hết hơn một nửa số thịt thì hắn để lại một nửa cho Tiểu Hắc. Hắn cho rằng phải thưởng cho chú chó màu đen mang lại vận may này một phen.
Ai mà ngờ, khi Dương Ân quay lại hang, đem thịt ra cho Tiểu Hắc thì nó lại lộ ra dáng vẻ khinh bỉ, không thèm ăn thịt.
Dương Ân không vui nói: “Tiểu Hắc, mày mau ăn đi chứ, tao cố tình để phần cho mày mà”.
“Gâu gâu…”, Tiểu Hắc sủa nhẹ hai tiếng rồi vẫy đuôi, lắc đầu từ chối.
“Mày không ăn thật à?”
“Không ăn thì tao ăn đó nhé, đến lúc đói chết đừng có trách tao”.
“Xem ra là mày không ăn thật rồi, vậy tao ăn đây này, giờ đang là lúc cần bổ sung năng lượng”.
“…”
Tại một căn phòng bằng đá cách hang ở của Dương Ân không xa là nơi ở của Vương Diễm.
Vương Diễm là một trong số các đầu sỏ của khu , là đàn em của một trong bảy đại lão của cả khu nhà tù, có thực lực võ binh trung cấp, nên được ở một nơi khác với bọn ngục nô cũng là bình thường.
Vương Diễm vừa xấu vừa béo, nhưng lại thích những thiếu niên vừa cao to lại đẹp trai. Ví dụ như Dương Ân, ả cực kỳ muốn được ‘giao hoan’ cùng hắn.
Nhưng đáng tiếc, thứ ả ta nhận được chỉ là tin tức đám Trúc Can bị người ta đánh cho chảy máu đầu.
“Cái tên nhóc này cũng có chút bản lĩnh đấy, đánh được cả Trúc Can cơ à, cũng tại ta khinh ngươi quá!”, Vương Diễm quệt mũi, lẩm bẩm tán thưởng, rồi nói với Thạch Đản vừa bị ả giày vò mấy hiệp xong: “Thạch Đản, ngày mai, bất kể ngươi dùng thủ đoạn gì, cũng phải mang Dương Ân đến đây cho ta, bắt nó phải hầu hạ ta”.
“Vương tỷ tỷ, không lẽ ta còn chưa đủ làm tỷ hài lòng ư?”, cái tên Thạch Đản kia lộ ra vẻ mặt uất ức, nhỏ giọng trách.
“Cái đó của ngươi bé bằng cái tăm mà còn dám trách ta à?”, Vương Diễm trợn mắt nói.
“Vương tỷ tỷ sỉ nhục ta quá, ta nhất định sẽ bắt tiểu tử đó lại để so sánh!”, Thạch Đản bất mãn đáp rồi ôm mặt chạy đi.
Khi Thạch Đản ra ngoài, Vương Diễm mới lẩm bẩm: “Đại nhân canh ngục lại bảo mình “săn sóc” một tên tiểu tử anh tuấn như thế, thật là lợi cho lão nương quá cơ, khà khà”.
- -----------------