Sau khi Dương Ân hồi phục thì hắn đã giết chết Dạ Xoa, ngay sau đó lại phải tức tốc đuổi theo nhóm ni cô, cho nên hắn không hề có thời gian quan tâm đến quần áo của mình, quần áo trên người hắn lúc này đã rách nát tả tơi, trông còn thảm thương hơn cả một tên ăn mày, nhưng hắn nghĩ chỗ quan trọng nhất vẫn còn được che chắn cho nên cũng chẳng có vấn đề gì.
Không ngờ trong quá trình hắn chiến đấu thì quần của hắn đã bị rách ra ở phía sau, để lộ ra nửa cái mông mà hắn cũng không biết.
Dương Ân vừa mới dọa Trần Hổ bỏ chạy, quay lại thì đã thấy Thanh Tĩnh cúi đầu không dám nhìn mình, chủ yếu là bởi vì nàng ta cảm thấy quá lúng túng.
Thính giác của Dương Ân rất tốt, cho dù Thanh Tĩnh có nói lí nhí thì hắn cũng có thể nghe thấy rõ ràng, hắn giật mình nhìn lại, thấy đúng như lời nàng ta nói thì gương mặt của hắn cũng đỏ gay, hắn nhanh chóng lấy ra một cái áo choàng từ trong không gian Càn Khôn quấn lấy cơ thể trần trụi thiếu vải của mình.
“Khụ khụ… thời tiết hôm nay thật tốt”, Dương Ân ho nhẹ một tiếng, vừa nói vừa nhìn lên trời, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Đa tạ thí chủ đã cứu mạng", Thanh Lợi dẫn theo các ni cô khác bước tới cảm ơn Dương Ân.
Dương Ân liên tục xua tay nói: "Không cần cảm ơn đâu, mọi người đã cứu ta trước, đây là chuyện mà ta nên làm".
Lần này đến lượt Thanh Lợi và các ni cô khác xấu hổ.
Người cứu Dương Ân là Thanh Tĩnh chứ không phải bọn họ, mặc dù bọn họ cũng có giúp một chút việc nhưng so với việc chăm sóc Dương Ân một cách toàn tâm toàn ý như Thanh Tĩnh thì công lao của bọn họ tính ra chỉ nhỏ như hạt cát
Thanh Lợi không hổ là thủ lĩnh của nhóm ni cô, cô ta thấy bầu không khí có phần ngượng ngập thì ngay lập tức đổi chủ đề nói: "Thí chủ là người của Cái Bang sao?"
Dương Ân giải thích: "Vì ta gặp tai nạn sau đó bị thương thế, chứ ta không phải là người của Cái Bang đâu".
"Vậy thí chủ là sư huynh Ân đáp: "Ta...!ta là Dương Ân của Bang Võ Hầu".
“Bang Võ Hầu?”, Thanh Lợi và các ni cô khác đều ngẩn ra, họ dường như chưa bao giờ nghe nói về thế lực này.
"Nhất định là một thế lực mới quật khởi", trong lòng các ni cô đều nhất trí nghĩ như vậy.
"Mọi người hãy nhanh chóng điều tức trị thương đi, để ta bảo vệ cho mọi người, Dương Ân nói.
"Vậy làm phiền thí chủ", Thanh Lợi cảm ơn Dương Ân sau đó cùng với các sư muội ngồi xuống điều tức trị thương.
Sau trận chiến vừa rồi thì các ni cô đều đã bị thương không nhẹ, bọn họ phải nhanh chóng điều tức trị thương thì mới có thể tiếp tục đi làm nhiệm vụ.
Thanh Tĩnh không bị thương nặng cho nên nàng ta và Dương Ân đã cùng nhau bảo vệ cho các ni cô khác.
Dương Ân đi đến bên cạnh Thanh Tĩnh, chân thành cảm ơn nàng ta: "Thanh Tĩnh sư muội, cảm ơn cô đã cứu ta".
Thanh Tĩnh khoát tay nói: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngôi chùa, đây là chuyện mà người xuất gia nên làm".
"Dù thế nào thì ta cũng sẽ ghi nhớ ân nghĩa này trong lòng.
Ta quyết định sẽ đi theo hộ tống mọi người suốt đoạn đường", Dương Ân kiên quyết nói.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá", Thanh Tĩnh vui mừng nói, dừng một chút, nàng ta còn nói thêm: "Vậy thì sư tỷ muội bọn ta cũng có thể an toàn hơn nhiều, nơi này thật nguy hiểm".
"Đây rốt cuộc là đâu, sao ta cảm thấy chỗ nào cũng có nguy hiểm?", Dương Ân nhân cơ hội hỏi.
"Đây là khe nứt không gian, ngươi đã hỏi ta hai lần rồi, chẳng lẽ tông môn của ngươi không nói cho ngươi biết đây là chiến trường tranh đoạt vị trí trên bảng Thiên Vương hay sao?", Thanh Tĩnh hỏi ngược lại.
Dương Ân do dự một chút rồi mới nói: "Nếu như ta nói mình từ nơi khác vô tình rơi xuống thế giới này thì cô có tin không?"
"Ngươi từ nơi nào rơi xuống đây?"
"Ta từ dãy núi Lang Yên rơi xuống đây".
"Ta chưa từng nghe nói qua về nơi đó, chắc nơi đó là một dãy núi rất cổ xưa.
Nhưng nếu như ngươi không tham gia khiêu chiến bảng Thiên Vương thì ngươi nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nơi này ngoài rất nhiều chủng tộc tà ác như tộc Dạ Xoa, tộc Huyết Giao thì còn có vô số mãnh thú cổ xưa, bọn chúng đều xem loài người là chủng tộc xâm lược cho nên đều muốn ăn thịt loài người chúng ta", Thanh Tĩnh hùng hổ nói, nét mặt hết sức căng thẳng.
Dương Ân lại hỏi: "Bảng Thiên Vương là thứ gì vậy?"
"Ngay cả bảng Thiên Vương mà ngươi cũng không biết sao? Có vẻ như nơi ở của ngươi thật sự ở rất xa! Bảng Thiên Vương là danh sách xếp hạng của các đệ tử cảnh giới Địa Hải và cảnh giới Thiên Ngư dưới ba mươi tuổi.
Mọi người phải khiêu chiến ở trong chiến trường này để tranh đoạt vị trí cao trên bảng Thiên Vương, thay tông môn của mình mang về vinh quang, nếu như có thể tiến vào hàng ngũ đệ tử đứng đầu bảng Thiên Vương thì sẽ được phong danh hiệu Thiên Vương, điều này đại biểu cho việc thành tựu của những đệ tử đó sau này sẽ vô cùng nổi bật.
Từ vị trí thứ đến vị trí thứ thì sẽ được phong danh hiệu Chiến Vương, những vị trí sau đó thì không được xếp hạng nữa", Thanh Tĩnh giải thích.
Dương Ân lập tức hiểu ra tính chất của bảng Thiên Vương này, hóa ra đây là bảng xếp hạng chiến lực của thế hệ trẻ, hắn hết sức sững sốt, thầm kinh hô trong lòng: "Chưa tới ba mươi tuổi mà đã đạt tới cảnh giới Thiên Ngư, thiên tài ở đây nhiều như vậy sao?"
Ở giới phàm tục, người có thể đột phá cảnh giới Địa Hải dưới ba mươi tuổi đã là những người hết sức tài giỏi rồi, nhưng ở nơi này còn tồn tại nhiều người có cảnh giới Thiên Ngư dưới ba mươi tuổi, thông tin này đúng là quá đáng sợ.
Thanh Tĩnh vẫn nói tiếp, mục tiêu của các sư tỷ muội nàng ta chính là săn lùng tộc Dạ Xoa và tộc Huyết Giao, đồng thời tìm kiếm tài nguyên đột phá cảnh giới, tại nơi này có không ít vương dược, thiên dược đều rất có giá trị, bọn họ có thể thu thập và cống hiến cho tông môn, như vậy cũng có thể làm tăng cơ hội đột phá của bản thân..