Tuyệt Thế Vũ Thần

chương 1002: cưỡng hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- - - Nguyệt Tâm tỷ, tỷ không để ý, nhưng có nghĩ tới gia tộc không, tỷ cho rằng gia tộc sẽ tiếp nhận một người như vậy? Khóe miệng Thu Mi hơi cong lên, cười nói.

- Không cần dùng gia tộc dọa ta, chuyện của ta, ta tự biết làm chủ.

Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng đáp lại.

- Nguyệt Tâm tỷ đã nói như vậy, Thu Mi cũng không nói gì nữa.

... Sau khi cười nhẹ, ánh mắt Thu Mi lại đảo qua, nhìn về phía Lâm Phong.

- Chỉ có điều, Nguyệt Tâm tỷ, tỷ cho rằng hắn có tư cách thừa nhận yêu thích của tỷ chứ!

- Ngươi tên Lâm Phong? Thu Mi mỉm cười với Lâm Phong, nhưng nụ cười kia lại làm cho Lâm Phong có cảm giác chán ghét, loại thái độ cao ngạo, tự cho tôn quý này, tư thái có thể nhìn xuống hắn.

- Đúng.

Lâm Phong lãnh đạm đáp lại một tiếng, mặt không chút thay đổi.

- Ngươi có biết thân phận tỷ tỷ ta? Thu Mi lại cười cười hỏi.

- Biết, các ngươi không phải đã nói rồi sao, gia tộc Thu thị!

Lâm Phong nói.

- Ngươi đã biết, vậy ta nói rõ cho ngươi hiểu, Nguyệt Tâm tỷ tỷ ta là thiên tài trẻ tuổi trong gia tộc, thân phận tỷ ấy cao quý không cần phải nói.

Trong Bắc hoang này, có không ít thanh niên trẻ tuổi, tuấn kiệt của các đại thế gia theo đuổi, ưu tú hơn ngươi còn không biết bao nhiều lần. Ta hỏi ngươi, ngươi gánh nổi sao? Ngươi cảm thấy bản thân có tư cách nhận lấy? Thu Mi chậm rãi lên tiếng, ánh mắt mọi người trong hư không đều nhìn về phía Lâm Phong, lời Thu Mi cũng là suy nghĩ trong lòng bọn họ. Thu Nguyệt Tâm có thể nói không cần những người khác quản chuyện nàng, nhưng Lâm Phong chỉ là một tên Thiên Vũ bậc thấp, hắn chịu đựng nổi sao?

- Chuyện này có liên quan gì tới ngươi, chuyện của ta khi nào đến phiên ngươi khoa chân múa tay, ngươi là gì của ta chứ? Lâm Phong lạnh lùng nói, khiến vẻ mặt Thu Mi cau lại, ngay sau đó, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh: - Ta chỉ khuyên ngươi một câu, làm người phải tự biết mình, chỉ là một con kiến phế vật, lại cũng muốn leo lên phượng hoàng, không biết tự lượng sức mình.

- Ta đây cũng khuyên ngươi một câu, miệng nữ nhân không nên ti tiện như vậy mới tốt, cẩn thận không ai muốn.

Lâm Phong lạnh lùng đáp trả, ý châm chọc vô cùng đậm, khiến nhiệt độ không gian dường như lạnh thêm vài phần, mà ánh mắt Thu Mi cũng lập tức trầm xuống, lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Ngươi muốn tìm ch.ết!

Trên người Thu Mi phóng thích ra một chút sát ý, chưa từng có người nào dám làm nhục ả như thế, nhưng ả cũng chưa từng nghĩ, người làm nhục ả như vậy lại là Lâm Phong. Tượng đất cũng nóng nảy, huống chi võ tu sinh động, hơn nữa, gần đây, Lâm Phong đang có chút huyết khí tràn đầy.

- Lâm Phong, ngươi lại đây.

Thu Nguyệt Tâm gọi Lâm Phong. Lâm Phong bước chân đi tới bên cạnh Thu Nguyệt Tâm.

- Ôm ta một chút.

Thu Nguyệt Tâm cười nhẹ với Lâm Phong, nụ cười có một chút nhu tình rạng rỡ, làm mọi người đều thất thần, khi nào thì băng sơn mỹ nhân của Thu gia lại lộ ra nụ cười mê người như thế với một nam nhân. Càng làm cho bọn họ vô cùng tức giận, và không chấp nhận được chính là nam nhân này chỉ là một con kiến trong mắt bọn họ, một tên phế vật lại tư tưởng phượng hoàng. Vẻ mặt Lâm Phong ngây ra, xấu hổ toát mồ hôi hột, nữ nhân này không ra chiêu như bình thường, nhớ tới việc đêm qua hắn còn sợ hãi trong lòng.

- Ngươi không dám ôm ta sao? Thu Nguyệt Tâm truyền âm với Lâm Phong, mỉm cười khuynh thành, mắt đẹp vẫn chăm chú nhìn về phía Lâm Phong, mị hoặc lòng người.

- Không dám? Lâm Phong có chút buồn bực, vươn tay, đem vòng eo tinh tế của Thu Nguyệt Tâm ôm vào lòng.

Hắn cảm nhận rõ ràng, thân thể Thu Nguyệt Tâm hơi khẽ run, dường như có chút cứng ngắc, hiển nhiên, nàng cũng không có nhẹ nhàng như thoạt nhìn, mà đang rất khẩn trương. Ánh mắt toàn bộ mọi người trong hư không đều mở lớn ra, người Thu gia thì sắc mặt khó coi, mà một ít thanh niên tự nhận điều kiện tốt, tên nào tên đấy đều căm tức nhìn Lâm Phong, hận không thể giết ch.ết hắn tại chỗ. Người này có tư cách gì, có thể ôm Thu Nguyệt Tâm ngay trước mặt mọi người. Trên mặt Thu Nguyệt Tâm hiện lên một nụ cười e lệ hiếm thấy, đẹp tới ngọt ngào, làm mọi người xung quanh càng thêm tức giận, hận không thể đuổi giết Lâm Phong, thay vào đó. Sau đó, lại thấy ánh mắt Thu Nguyệt Tâm đảo qua, bỏ tay Lâm Phong ra, thân thể nàng chậm rãi bay lên không, hàn ý lạnh như băng phóng thích ra, lạnh lùng quét qua mọi người:

- Ta thích người nào, không cần các ngươi phải quản, sau này, nếu các ngươi có ai dám động đến hắn, đừng trách ta không khách khí, còn hiện tại, đều cút cho ta!

Tiếng nói dứt, trên người Thu Nguyệt Tâm phóng xuất ra một cỗ hàn ý cường đại, thậm chí, phía sau thân thể nàng còn có một vầng trăng sáng từ từ dâng lên, rung động lòng người. Thu Nguyệt Tâm, lấy trăng làm tên, Vũ Hồn Thu Nguyệt! Một vầng Thu Nguyệt này, thê lãnh, thâm thúy, trong đó phóng thích ra hàn ý đáng sợ, dường như muốn đông cứng tất cả mọi người lại, nhất là Thu Mi bị ánh trăng chiếu thẳng tới, sắc mặt của ả trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, thân thể dường như cũng không thể nhúc nhích.

- Cút!

Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng phun ra một câu. Thu Mi vẻ mặt cứng ngắc, cực kỳ khó coi, nói:

- Được, việc của tỷ tỷ ta không quản được, chỉ có điều hy vọng gia tộc có thể tiếp nhận, chúc tỷ hạnh phúc.

Thanh âm Thu Mi lộ ra hàn ý, ẩn sau câu nói kia là sự uy hϊế͙p͙, Thu gia sao có thể tiếp nhận chuyện này. Lạnh lùng liếc Lâm Phong một cái, đám người Thu Mi lóe lên rời đi, những người còn lại cũng không phải là gì của Thu Nguyệt Tâm, càng không có tư cách ở lại chỗ này, chỉ bất đắc dĩ ngự không rời đi. Chỉ có điều, trong lòng thật giận, băng sương mỹ nhân của Bắc hoang, cứ như vậy bị một con kiến Thiên Vũ bậc thấp chiếm được, quá ức chế rồi, lại nhớ lại nụ cười rạng rỡ của Thu Nguyệt Tâm với Lâm Phong, bọn họ lại cảm giác một cỗ lửa giận vô hình. Nhìn thấy đám người rời đi, tâm niệm Thu Nguyệt Tâm khẽ động, một vầng trăng sáng kia trở lại trong thân thể của nàng. Ánh mắt Lâm Phong sáng lên, cảm giác có chút kỳ dị, Vũ Hồn trăng sáng, thật kỳ lạ. Xoay người, Thu Nguyệt Tâm đi về phía trong phòng, xem Lâm Phong đứng bên cạnh thành người vô hình, khiến thân thể Lâm Phong cứng lại, im lặng một trận. Đi theo Thu Nguyệt Tâm vào trong gian phòng mình, lại thấy Thu Nguyệt Tâm quay đầu lại, cười dịu dàng quyến rũ:

- Làm sao thế, ngươi còn muốn ôm thêm một chút không? - Nếu ngươi cho phép.

Lâm Phong nhún vai.

- Lá gan ngươi thật lớn, vừa rồi dám ngay trước mặt nhiều người như vậy ôm ta, ngươi sẽ không sợ Thu gia, không lo lắng khó khăn phía sau sao? Thu Nguyệt Tâm vẫn cười dịu dàng như trước, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Phong, dường như chờ mong câu trả lời của hắn.

- Gan ta trước đến giờ vốn không nhỏ.

Lâm Phong cười nhẹ nói:

- Hơn nữa, mỹ nhân để cho ta ôm, ta có thể cự tuyệt sao? - Miệng lưỡi trơn tru, chỉ có điều, ngươi có nghĩ tới hành động của ngươi sẽ tạo thành cái hậu quả gì hay không? - Không nghĩ!

Lâm Phong lắc đầu, khiến trong lòng Thu Nguyệt Tâm cứng lại, tuy nhiên rất nhanh lại lộ ra nụ cười quyến rũ. Liên tục bước nhẹ nhàng, Thu Nguyệt Tâm chậm rãi đi tới trước, thân thể gần như dựa vào Lâm Phong, nở nụ cười mị hoặc say lòng người.

- Hành động vừa rồi của ngươi có nghĩa ngươi muốn lấy ta làm vợ, ngươi dám không? Hơi thở thơm ngát của Thu Nguyệt Tâm theo làn gió thấm vào trong mũi của Lâm Phong, khiến hắn có chút không thể tự kiềm chế.

Vươn tay, Lâm Phong đem thắt lưng của Thu Nguyệt Tâm ôm lấy, khiến thân thể Thu Nguyệt Tâm cứng lại, nhìn Lâm Phong nói:

- Lá gan của ngươi quả nhiên rất lớn.

- Ngươi nói nhiều như vậy, hành động vừa rồi của ta có nghĩa muốn lấy ngươi làm vợ, vậy ta đây còn cái gì không dám làm.

- Thật ư, vậy ngươi hôn ta!

Thu Nguyệt Tâm hơi ngửa lên đôi môi đỏ mọng, hướng Lâm Phong cười câu hồn, ngay sau đó đôi mắt cũng chậm rãi nhắm lại. Mỹ nhân như thế, Lâm Phong há có thể cự tuyệt, đầu hơi cúi thấp xuống, chuẩn bị hôn lên đôi môi của Thu Nguyệt Tâm.

- Oanh!

Một cỗ lãnh ý đáng sợ đột ngột giáng xuống, khiến Lâm Phong trong nháy mắt cảm giác rơi vào giữa hầm băng.

- Phong!

Lâm Phong nhẹ nhàng phun ra một chữ, toàn thân cũng lập tức tản ra một cỗ lực lượng phong ấn đáng sợ, hai tay ôm chặt vòng eo của Thu Nguyệt Tâm, phong kín chân nguyên lực nàng lại, để cho thân thể nàng dựa sát vào hắn. Đôi mắt Thu Nguyệt Tâm mở lớn, tuy nhiên lại cứng đờ, tên khốn khiếp này, lần này đã có chuẩn bị.

- Ngươi dám!

Thu Nguyệt Tâm nhìn Lâm Phong cúi đầu, lạnh lùng nói.

- Ta đã nói với nàng rồi, có cái gì không dám!

Lâm Phong mạnh mẽ chặn lại đôi môi đỏ mọng của Thu Nguyệt Tâm, hung hăng hôn xuống, khiến thân thể nàng như bị điện giật, hoàn toàn hóa đá tại chỗ. Thân thể Lâm Phong đột nhiên dịch chuyển, phá cửa nhảy ra, bay nhanh rời đi, lại thấy bên ngoài, Cùng Kỳ ngồi đó, vung vẩy cái đuôi, khi nhìn thấy Lâm Phong đi ra, lập tức quay đầu chạy lấy người, khiến vẻ mặt Lâm Phong cứng đờ.

- Bản Đế không có nhìn thấy cái gì hết!

Cùng Kỳ lắc lắc thân mình, nghênh ngang rời đi, làm Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi, lão khốn khiếp kia, quá vô sỉ rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio