Tuyệt Thế Vũ Thần

chương 175: hoàng tử điện hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Kiếm thế!

Cảm nhận được khí thế lạnh thấu xương phóng thích ra từ người Lâm Phong, mọi người run sợ, quả nhiên giống như lời đồn, Lâm Phong lĩnh ngộ được kiếm thế, mà còn lĩnh ngộ khá sâu.

Lâm Phong bước ra mỗi một bước, kiếm thế kia sẽ mạnh lên vài phần, khiến cả không gian nơi đây đều bị kiếm thế mênh mông này bao phủ. Người hai bên Lâm Phong đều không ngừng lùi ra sau.

Khi Lâm Phong bước lên đài chiến đấu, kiếm thế vô cùng sắc bén rít lên, phóng thẳng tới Hắc Ma.

Lâm Phong không đến thì thôi, đã đến là chiến, kiếm chỉ thẳng trời cao.

Hắc Ma đã đứng dậy, trên người y cũng phóng thính ra khí tức bá đạo mà âm lãnh. Kiếm khí thế gào thét kia không thể dao động tâm y chút nào.

Trong đôi mắt Hắc Ma, ngọn lửa sâu thẳm đang hừng hực bốc cháy. Hôm nay, y muốn dùng máu của Lâm Phong tưới lên danh tiếng của mình.

Mọi người nhìn chòng chọc vào đài chiến đấu, tuy Lâm Phong đến muộn khiến bọn họ phải chờ cả một ngày, nhưng khi Lâm Phong đến với khí thế bễ nghễ kia lại khiến những bất mãn tiêu tan. Trận chiến này nhất định là đáng để bọn họ chờ một ngày.

- Thật to gan!

Đúng lúc này, tên nam tử mặc tử sam trên khán đài quát to:

- Lâm Phong, ngươi thật phách lối, lại bắt bọn ta phải chờ một ngày, lại chẳng có lời nào giải thích.

Tiếng nói này vang lên như tiếng sấm sét, chấn động trong màng tai Lâm Phong, âm thanh này hoàn toàn là nhằm vào Lâm Phong.

Khẽ kêu một tiếng đau đớn, khí thế trên người Lâm Phong giảm hẳn xuống, lùi sau hai bước. Vừa rồi hắn đang toàn lực ứng phó, dùng khí thế chống lại Hắc Ma, tập trung toàn bộ tinh thần vào Hắc Ma, làm sao ngờ là tên nam tử mặc tử sam kia lại đê tiện như vậy, dùng uy thế áp bách lại lấy âm thanh chấn động khiến hắn tâm thần thất thủ, khí thế bắn ngược lại, đồng thời khí thế Hắc Ma xâm nhập khiến tinh thần hắn bị một chút thương tổn.

Mọi người cũng giật mình nhìn sang nam tử mặc tử sam kia, kẻ này thật bá đạo, lại trực tiếp ra oai với Lâm Phong.

Mà Long Đỉnh thì nhướn mày, có vẻ không vui.

Lúc này, Lâm Phong khẽ nheo mắt lại, nhìn thấy hai tên thanh niên sau tên nam tử mặc tử sam kia thì ngay lập tức hiểu ra, lạnh lùng nói:

- Không phải là từng sỉ nhục hai người bên cạnh ngươi sao, nếu muốn trả thù thì cứ mở miệng nói ra, việc gì phải che che giấu giấu như vậy. Một vị trưởng bối mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ như này, thật vô sỉ. Ta thật sự không hiểu ngươi có mặt mũi gì mà ngồi ở chỗ kia, làm trò cười cho thiên hạ.

Lời của Lâm Phong vừa dứt, mọi người lập tức ngẩn ngơ. Tên này quả là… thật to gan, lời nói quá trực tiếp, quá sắc bén, dù là người của Vũ gia thì hắn cũng không hề khách khí mà mắng đối phương là kẻ đê tiện vô sỉ.

Nam tử mặc tử sam cũng ngẩn ra, y nghĩ rằng với địa vị của mình mà cho Lâm Phong một bài học nho nhỏ thì Lâm Phong chỉ có thể chịu chứ không dám làm gì, nhưng hiển nhiên là y đã đoán sai, Lâm Phong còn ngông cuồng hơn cả tưởng tượng của y.

- Ngươi vừa nói cái gì?

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong ánh mắt nam tử mặc tử sam, y có thân phận cỡ nào, Tam gia của Vũ gia, dù Long Đỉnh cũng phải kiêng nể y ba phần, một tên tiểu bối mà cũng dám nhục mạ y?

- Ngươi nói ta phách lối khiến ngươi đợi một ngày, còn phải cho ngươi một lời ăn nói. Nhưng Lâm Phong ta lại muốn hỏi ngươi một câu, ta ước chiến với Hắc Ma vào hôm nay, dường như không hề xác định thời gian chính xác, lúc này ta đến cũng không phải là muộn. Mà chuyện các ngươi chờ ta một ngày, Lâm Phong ta có mời ngươi tới không?

Lâm Phong lạnh lùng nói:

- Chiến hay không là quyền của ta, xem hay không thì quyền của các ngươi, chính các ngươi cam tâm tình nguyện chạy tới lại đòi ta một lời giải thích, ta cần giải thích ăn nói gì cho các ngươi? Ta quen các ngươi à?

Lời của Lâm Phong sắc bén khiến tên nam tử mặc tử sam kia cứng họng. Lâm Phong cũng không có ý dừng lại mà tiếp tục mở miệng nói.

- Một tên tiền bối, mà còn ngồi trên khán đài, lại đi ám toán ta, hành vi của ngươi chẳng lẽ không phải là đê tiện vô sỉ? Không coi là mặt dày mày dạn? Tuy ta không biết ngươi là gia tộc nào, nhưng ta lại thực sự thấy hổ thẹn cho gia tộc ngươi! Nếu ta là ngươi ấy, ta sẽ ngại ngùng không dám ngồi đây nữa đâu.

Nghe lời này, ai nấy đều ngạc nhiên, nhìn về nam tử mặc tử sam với vẻ cổ quái trong ánh mắt. Lời của Lâm Phong có vẻ đúng, hắn không có ước định thời gian, cũng chẳng mời ai tới cả, mọi người đều tự đến xem cuộc chiến, có liên quan gì đến Lâm Phong đâu. Nhưng một tên trưởng bối của Vũ gia như y lại ám toán Lâm Phong, quả thật là cực kỳ không thích đáng.

Nhưng lòng hiểu là một chuyện, mà nói thẳng ra lại là chuyện khác. Không có ai dám đường đường chính chính nói ra như Lâm Phong.

Sắc mặt nam tử mặc tử sam khó coi đến cực điểm, lúc này lại nghe Long phó viện trưởng ngồi bên cạnh khẽ cười rồi nói:

- Ha ha, dùng loại thủ đoạn này ám toán một vãn bối, Tam gia của Vũ gia thật quá uy phong, thật quá hùng mạnh!

Thực quá uy phong, thực quá hùng mạnh!

Câu nói mỉa mai biết bao, nam tử mặc tử sam muốn cho Lâm Phong một bài học, ai ngờ một lời của Lâm Phong lại khiến y mất hết mặt mũi.

Răng rắc!

Tiếng răng rắc vang lên, chiếc ghế đá mà nam tử mặc tử sam đang ngồi kia nứt ra từng vết rạn, nhưng vẫn chưa vỡ vụn.

Nam tử mặc tử sam kia nhìn chằm chằm Lâm Phong, hận không thể giết chết hắn ngay tại chỗ.

- Uy phong, hùng mạnh! Đúng vậy, ta chính là uy phong hùng mạnh! Lâm Phong, hôm nay nếu ngươi thua, Hắc Ma sẽ giết chết ngươi, mà dù ngươi thắng, ta cũng sẽ không tha cho ngươi! Cho dù là thắng hay thua, hôm nay ngươi cũng chạy trời không khỏi nắng.

Hàn quang lóe lên trong mắt nam tử mặc tử sam, y nói vô cùng bá đạo khiến mọi người đều khiếp sợ.

Ta chính là uy phong hùng mạnh đấy, thực lực vi tôn, ta muốn thế nào thì là thế đó, ai có thể làm gì được ta! Lâm Phong ngươi thua cũng chết, thắng cũng chết, ai bảo ngươi dám đắc tội ta, đây là sự uy nghiêm của người Vũ gia, sự bá đạo của Tam gia Vũ gia.

- Vũ Cừu, xem ra ngươi cho Thiên Nhất học viện là Vũ gia ngươi rồi, ở chỗ này há có thể cho ngươi muốn làm gì là làm đó.

Long Đỉnh lạnh lùng nói một tiếng, rồi quay sang Lâm Phong nói:

- Lâm Phong, trận chiến giữa ngươi và Hắc Ma đừng cố kỵ gì cả! Nếu Vũ Cừu hắn dám đụng đến ngươi, Long Đỉnh ta thề, ta không giết được Vũ Cừu, nhưng mấy tên tiểu bối kia thì ta vẫn giết được.

- Ngươi nói cái gì?

Vũ Cừu nhìn chằm chằm Long Đỉnh với vẻ mặt lạnh lùng:

- Phó viện trưởng của Thiên Nhất học viện, ngươi muốn bắt nạt tiểu bối của Vũ gia ta?

- Thật không biết xấu hổ.

Nghe lời của Vũ Cừu, mọi người đều ngạc nhiên, ngươi có thực lực thì quả thật là ngươi có thể uy phong bá đạo, nhưng không ngờ lại ăn nói không biết xấu hổ như vậy.

Long Đỉnh cũng ngạc nhiên, ngay sau đó giễu cợt:

- Ngươi muốn ra tay với tiểu bối của Thiên Nhất học viện ta, lại không cho ta bắt nạt tiểu bối của Vũ gia ngươi? Vũ Cừu, đầu của ngươi dùng để làm gì thế?

- Hừ!

Vũ Cừu hừ một tiếng, nheo mắt lại nói:

- Ngươi không sợ Vũ gia ta trả thù sao?

- Nơi này là Thiên Nhất học viện.

Long Đỉnh lạnh nhạt đáp lời.

- Thiên Nhất học viện thì sao, đắc tội Vũ gia ta thì dù là Thiên Nhất học viện cũng sẽ bị diệt.

Giọng nói Vũ Cừu đầy âm lãnh, khiến mọi người kinh ngạc. Bọn họ vốn đến xem cuộc chiến giữa Lâm Phong và Hắc Ma, không ngờ Vũ Cừu và Long Đỉnh lại nháo lên mâu thuẫn, hơn nữa lại là vì Lâm Phong, khiến mọi người rất bất ngờ.

Ai nấy đều im lặng nhìn về phía Long Đỉnh, Vũ Cừu nhưng dám đe dọa là sẽ tiêu diệt Thiên Nhất học viện, khiến tất cả người của Thiên Nhất học viện đều yên tĩnh lại.

Mọi người đều trầm mặc.

- Vũ tam thúc, thúc vẫn nóng tính như vậy.

Một giọng nói vang lên trong không gian yên tĩnh này, chỉ thấy một người cất bước ra từ đám người kia, người ấy khẽ mỉm cười trông thật nhu hòa, khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.

Nhìn người này, tất cả người trên khán đài đều giật mình, dù là Vũ Cừu cũng khẽ run lên, quả nhiên là y, xem ra vị trí chủ vị kia đúng là để lại cho y.

Nhìn thấy thanh niên này, Lâm Phong cũng ngưng mắt này, hắn từng gặp người này rồi, ngày đó ở Tù đấu trường kẻ này đã làm người làm chứng cho hắn.

- Quả nhiên thân phận người này không hề đơn giản.

Lâm Phong cũng nhận ra chủ vị kia trống không, rất có thể là để lại cho thanh niên này, địa vị của y còn tôn quý hơn Tam gia của Vũ gia kia rất nhiều.

Mà Long Đỉnh thấy thanh niên này thì mỉm cười, đứng dậy.

- Điện hạ.

Long Đỉnh cực kỳ khách khí nói.

Vũ Cừu cũng đứng dậy, cố nặn ra nụ cười:

- Nhị hoàng tử điện hạ nói đùa rồi, Vũ Cừu ta có tức gì đâu.

- Ha ha, không là tốt rồi! Tam thúc, Long phó viện trưởng ngồi đi, đừng khách khí.

Thanh niên ôn hòa này cực kỳ khách khí, không hề lên mặt hoàng tử chút nào, tự mình đi lên chủ vị kia rồi ngồi xuống.

Lúc này, trong đám người của Tuyết Nguyệt thánh viện, Sở Triển Bằng bốc lên chiến ý hừng hực, nhìn chằm chằm thanh niên ôn hòa kia.

Chỉ thấy thanh niên ôn hòa kia quay đầu lại liếc Sở Triển Bằng một cái, gật đầu với y:

- Đại Bằng công tử, quả nhiên phong độ bất phàm.

- Điện hạ khen nhầm rồi.

Sở Triển Bằng gật đầu đáp ý, dần thu chiến ý lại. Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai cũng là một trong Bát đại công tử, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn y.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio