Tuyệt Thế Vũ Thần

chương 218: thiên nhân hợp nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

– Thật kỳ quái!

Người đàn ông trung niên lầm bẩm, giờ phút này, gã cảm giác được trên người Lâm Phong có một loại cảm giác, thoát phàm, xuất trần.

Chỉ cần nhìn bóng lưng của Lâm Phong đã làm cho gã cảm giác muốn ngước nhìn, điều này là cho lòng gã rung động, Lâm Phong thật sự là phế vật như trong miệng Tử Y nói sao?

– Hắn tới Tử Vi sơn trang ta làm hạ nhân, quét dọn đình viện, có lẽ là vì hắn căn bản không chút để ý, hẳn là đang lịch luyện cảnh giới của mình!

Người đàn ông trung niên nói nhỏ một tiếng. Tại đại lục này, có rất nhiều đệ tử của các đại gia tộc xuất ngoại tôi luyện, dùng đủ loại thủ đoạn, có người thì tôi luyện trên chiến trường, có người thì hóa thân thành nô bộc hèn mọn, tôi luyện tâm trí, để mình trở nên đạm mạc, bền bỉ. Người trung niên này đã coi Lâm Phong là người như vậy.

Nếu không, một thanh niên chỉ đứng đó mà có thể dẫn động thiên địa nguyên khí biến hóa, sao lại cam nguyện làm hạ nhân, mà quét dọn một đình viện trong sơn trang nhỏ bé của gã chứ.

Nhấc chân, người trung niên chậm rãi đi về phía Lâm Phong, nhưng bước chân rất nhỏ nhẹ, không phát ra nửa điểm thanh âm, gã sợ quấy nhiễu đến Lâm Phong.

Lúc này, tâm tình Lâm Phong yên tĩnh như nước, đầu óc không ngừng tự hỏi, căn bản hắn không chú ý tới những gì xung quanh mình.

– Hôm đó, lúc ta đột phá, trên người có chiến ý, có hàn băng ý, có kiếm ý. Vì sao ta lại lựa chọn bước vào Nhân Kiếm Hợp Nhất, thiêu đốt tất cả ý cảnh mà hóa thành kiếm ý, vì cái gì ta lại không hóa ý cảnh thành hàn băng ý, hay hóa thành chiến ý?

Trong lòng Lâm Phong không ngừng tự hỏi.

– Kiếm có kiếm thế, đao có đao thế, kiếm có thể nhập vi, đao đạo, tất nhiên cũng có thể nhập vi. Kiếm đến tận cùng thì có thể Nhân Kiếm Hợp Nhất, Đao đến tận cùng cũng có Nhân Đao Hợp Nhất, vậy thì cái khác thì sao?

– Ví dụ như lá rụng lúc nãy, phiêu động trong gió, lá rụng có thế của lá rụng, gió có thế của gió, Thế cùng Vi, hợp nhất chi cảnh, không nên chỉ biết lệ thuộc vào kiếm hay đao, mà phải thuộc về vạn vật của thiên địa.

Trong lòng Lâm Phong sinh ra minh ngộ, nhất thời liền có cảm giác sáng rõ.

Khẽ đưa tay lên, vẽ vào hư không một cái, giống như là một ảo ảnh, vô ảnh vô hình, một phiến lá rụng bị chém thành nhiều mảnh nhỏ, tung bay loạn giữa không trung.

Mặc dù nhắm mắt, nhưng lúc này Lâm Phong giống như cảm giác nắm lấy hết thảy, nắm lấy hết thảy trong tay mình, giống như là lúc sử dụng vũ hồn vậy, song vẫn có điểm khác biệt.

Trước kia sử dụng vũ hồn, hắn biến xung quanh thành một thế giới màu xám, mà giờ khắc này, hắn hòa hợp với thiên địa xung quanh mình, rõ ràng cảm thụ được hết thảy xung quanh.

Trong thư tịch võ đạo có nói, võ, là ngộ, ngộ võ, ngộ ý, ngộ cảnh, ngộ đạo. Mà muốn mở ra cảnh cửa ngộ đạo, tất phải mở ra một loại cảnh giới trước, cảnh giới này, là Thiên Nhân Hợp Nhất.

– Thiên Nhân Hợp Nhất!

Trong lòng Lâm Phong tự nói, hai mắt mở ra, trên mặt hiện lên một nụ cười thản nhiên, không có phỗng mũi đắc ý, cũng không có bễ nghễ sắc bén. Giờ phút này, Lâm Phong rất bình thường, nhưng lại không bình thường.

Đây là một loại cảnh giới, cảnh giới phù hợp với võ đạo.

Quay người, Lâm Phong nhìn người trung niên cách đó không xa, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt. Nét cười này lại để cho người trung niên kia cảm giác có chút tự ti mặc cảm.

– Thiếu hiệp!

Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Phong chào một câu, trong mắt lộ ra kính ý.

Lâm Phong gật đầu nhìn người trung niên, coi như là đáp lễ.

– Thiếu hiệp, trước kia, tiểu nữ có nhiều chỗ đắc tội, Tử Nam hiện giờ xin bồi tội với thiếu hiệp, mong thiếu hiệp chớ trách!

Người đàn ông trung niên khẽ khom người vái Lâm Phong. Một thanh niên như vậy, sao có thể là phế vật chứ. Đứa con gái nuôi kia, dù thiên phú phi thường không tệ, nhưng ánh mắt nhìn người thì không chuẩn chút nào.

– Gọi ta là Lâm Phong là được rồi, ta cũng không có ý trách gì các nàng, tới sơn trang này là do ta tự nguyện.

Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, nếu muốn nói thì lần này phải cảm ơn Tử Linh mang mình về Tử Vi sơn trang, giúp mình có thể bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Làm người hầu mấy ngày ở đây, thanh tĩnh quét dọn đình viện, lòng của hắn rất an bình, tĩnh lặng lĩnh ngộ, như vậy mới có được đột phá ngày hôm nay.

Nếu không có Tử Linh đưa mình từ trên đường về đây, nói không chừng mình đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.

Đột phá đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đó tuyệt đối là có thể ngộ mà không thể cầu, nếu thật sự mà hình dung thì chỉ có thể nói là cơ duyên xảo hợp.

Nghe được lời của Lâm Phong, Tử Nam càng khẳng định những phán đoán của mình, Lâm Phong nhất định là đệ tử của đại gia tộc nào đó ra ngoài lịch lãm.

– Trong sơn trang này có phòng tu luyện không? Có thể cho ta mượn dùng một lúc không?

Lâm Phong đột nhiên mở miệng nói.

– Tất nhiên là có!

Tử Nam lập tức đáp ứng, nói:

– Mời thiếu hiệp theo ta!

Vừa nói, Tử Nam vừa bước đi, mang theo Lâm Phong đi vào sâu trong rừng trúc. Một lát sau, gã mang Lâm Phong tới một chỗ bí địa, một nơi có thiên địa nguyên khí phi thường nồng đậm tạo thành sương trắng, gã nói:

– Thiếu hiệp, đây là nơi tu luyện tốt nhất trong Tử Vi sơn trang chúng ta, trong đó được bố trí một trận pháp, thiếu hiệp muốn tu luyện thì cứ trực tiếp đi vào là được! Bên trong cũng không thiếu nguyên thạch, thiếu hiệp có thể lấy mà tu luyện.

Tử Nam lộ vẻ vô cùng rộng rãi nói, có thể quen biết với đệ tử thiên phú dị bẩm của một đại gia tộc, tuyệt đối không phải là một chuyện gì xấu.

Lâm Phong khẽ gật đầu, đưa chân tiến vào trong vùng có thiên địa nguyên khí tạo thành sương trắng. Không nghĩ tới trong Tử Vi sơn trang lại có thể bố trí trận pháp.

Đi vào bên trong, quả nhiên Lâm Phong nhìn thấy trên mặt đất có không ít nguyên thạch. Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống, tâm thần vừa động, nhất thời, tâm thần cùng thiên địa dung hòa vào nhau, thiên địa nguyên khí mênh mông điên cuồng tràn vào trong thân thể Lâm Phong.

Mà Lâm Phong giống như kẻ đói lâu ngày, bao nhiêu cũng không đủ, điên cuồng hấp thu những luồng thiên địa nguyên khí này.

Lần tu luyện này, Lâm Phong cũng không dùng quá nhiều thời gian, chỉ sau mấy canh giờ, hắn liền đi ra khỏi khu vực sương trắng. Tử Nam vẫn đứng ở đó, hình như muốn đợi Lâm Phong.

– Thiếu hiệp!

Thấy Lâm Phong đi ra ngoài, Tử Nam nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, trên mặt lộ ra một nụ cười. Giờ phút này, Lâm Phong cũng không có khác thường nào, dường như giống với lúc đi vào, thần bí làm cho người ta không thể nắm bắt.

– Chúng ta đi thôi.

Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, hai người liền nhanh chóng trở lại đình viện.

Hai tỷ muội đang tìm kiếm Tử Nam khắp nơi, giờ phút này mới quay lại đình viện, khi hai người nhìn thấy cha mình đang đi cùng Lâm Phong đều có chút kinh ngạc, nói:

– Cha! Con cùng Tử Linh đang tìm cha khắp nơi.

– Cha, chúng ta chuẩn bị lên đường thôi.

Tử Linh tiến lên cười nói, sau đó liền liếc qua nhìn Lâm Phong, nói:

– Lâm Phong, ngươi thu thập một chút, chuẩn bị đi theo chúng ta.

– Càn rỡ!

Tử Nam quát lớn một tiếng, Tử Linh nghe được liền run lên, ngay lúc này, nàng liền thấy Tử Nam nhìn chằm chằm vào nàng, đang muốn mở mở thì Lâm Phong đã nói trước:

– Tiểu thư, chúng ta chuẩn bị đi đâu?

– Là như vậy, Tử Vi sơn trang chúng ta chỉ là một chi mạch của Tử Phủ, mấy ngày sau, thiếu gia của Tử Phủ là Tử Quỳnh tổ chức đám cưới, mạch chúng ta tất nhiên phải đi chúc mừng, cho nên, ta muốn gọi hai người Tử Linh về, chuẩn bị mang nàng đi về Tử Phủ.

Tử Nam giành trước trả lời.

Lâm Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu được, thiếu gia chủ mạch tổ chức đám cưới, người ở chi mạch tất nhiên phải đi tặng lễ chúc mừng.

– Cha, hai ngày nay, con nghe nói thê tử của Tử Quỳnh là một mỹ nhân hiếm có, vượt qua tất cả nữ nhân trong Tử Phủ. Hơn nữa, nàng ta là một cô gái Tuyết Nguyệt, Tử Quỳnh còn vội vã cứng rắn ép nàng lấy người khác, đó là thật hay giả vậy?

Hai hàng mi Tử Linh chớp chớp liên tục, tò mò nhìn cha nàng.

– Không thể nói bậy!

Tử Nam nhíu mày, nhưng sau đó lại thấp giọng nói:

– Có vài lời đồn đãi là nàng có tướng mạo đẹp đến khuynh thành, còn tự xưng là công chúa Tuyết Nguyệt, nhưng mà chưa có chứng thực, những lời này không được nói ra bên ngoài.

– Ah!

Tử Linh trợn tròn mắt.

Mà Lâm Phong cũng run rẩy.

Tuyết Nguyệt công chúa?

Lâm Phong biết rõ, công chúa Tuyết Nguyệt chỉ có một người, đó là Đoàn Diệp Hân!

– Chẳng lẽ là nàng ta?

Lâm Phong chau mày, sau khi hắn bỏ mặc Đoàn Diệp Hân mà rời đi thì không biết hướng đi của nàng nữa. Mà nghe Tử Nam nói, đối tượng đám cưới cùng thiếu gia Tử Phủ tự xưng là công chúa, tướng mạo đẹp đến khuynh thành, hơn nữa còn là ép buộc, như vậy, thật sự có thể là Đoàn Diệp Hân!

– Trang chủ, ta cùng đi với các ngài, được chứ?

Lâm Phong nhìn về Tử Nam nói một tiếng, Tử Nam kinh ngạc nhìn ánh mắt trong suốt của Lâm Phong, tự nhiên gã cũng không có dị nghị gì.

– Không phải là ngươi nghe nói thê tử của Tử Quỳnh có tướng mạo xinh đẹp khuynh thành liền vội vã đi xem chứ?

Tử Linh tự tiếu phi tiếu nhìn Lâm Phong, nói:

– Nhưng mà Tử Quỳnh kia là thiếu gia của Tử Phủ, ngươi chỉ là một hạ nhân, thân phận chênh lệch lớn mức nào, ngươi cũng không nên có suy nghĩ không an phận gì, tối đa thì chỉ đứng một bên nhìn là được rồi.

– Im miệng!

Tử Nam quát lớn một tiếng, sau đó gã nhìn về Lâm Phong nói:

– Nếu Lâm thiếu hiệp muốn đi mà nói, vậy ta sẽ không đi. Làm phiền Lâm thiếu hiệp chiếu cố cho hai đứa con gái của ta một chút.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio