Tuyệt Thế Vũ Thần

chương 399: đánh tới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối diện đỉnh Quan Kiếm, chín tòa kiếm phong đã sớm biến mất, chỉ còn một mảnh thiên địa nguyên khí nồng nặc phiêu đãng giữa không trung.

Nhưng chín tòa kiếm phong biến mất thì người đến xem cũng không ít, người tới đỉnh Quan Kiếm càng ngày càng nhiều hơn.

Mảnh địa mạch nguyên khí vừa phát hiện này, Nguyệt gia đã lục tục khai thác. Bọn họ phát hiện mảnh địa mạch nguyên khí quá lớn, ngang dọc vài chục dặm, tương đương với khu vực phạm vi vài chục dặm, toàn bộ dưới nền đất đều có nguyên thạch.

Phía dưới đáy đỉnh Quan Kiếm cũng có, nhưng địa mạch nguyên khí này quá sâu cho nên bọn họ mới không thể phát hiện ra thiên địa nguyên khí. Hôm nay, lại xuất hiện địa mạch nguyên khí có diện tích khai thác cực lớn này, khắp nơi đều tràn đầy thiên địa nguyên khí tràn ngập trong không gian.

Vì thế, Nguyệt gia đã phái người ra ngoài phạm vi trăm dặm trở lên, dù sao nơi này chính là Yêu thú sơn mạch trong Cửu Long sơn mạch, khắp nơi đều là yêu thú.

Thiên địa nguyên khí cũng sẽ hấp dẫn yêu thú, không thể không phong kín.

Mặc dù Nguyệt gia ngăn cản yêu thú đi vào, nhưng lại cho phép người trong nước Tuyết Nguyệtvào đây, chỉ là nhất định phải tuân thủ quy củ, chỉ được tìm nơi tu luyện trong khu vực này, không cho phép lấy nguyên thạch, cho dù là một khối nguyên thạch hạ phẩm cũng không được. Đây là điểm mấu chốt của Nguyệt gia, kẻ nào dám không tuân thủ thì sẽ giết kẻ đó.

Trong lòng mọi người đều rõ ràng, Nguyệt gia sợ nhiều người tức giận dẫn đến người nước Tuyết Nguyệtliên thủ cướp đoạt địa mạch nguyên khí mới cho phép người khác vào tu luyện, chỉ cần bọn họ không cầm nguyên thạch là được.

Về phần những tên võ tu kia, nếu có thể tùy ý tu luyện ở đây, bọn họ cũng sẽ không ngu ngốc mà lấy nguyên thạch, khi bị bắt thì phải chết, cái được không bằng cái mất.

Lúc này, tại một nơi bên ngoài vùng bị phong không xa, trong rừng rậm yêu thú, có người cùng yêu thú đang đánh nhau.

Trong đám người này có hai cô gái, một ông già cùng một vị thiếu niên.

Bốn người bọn họ đang vây bắt một con yêu thú, một con yêu xà có cảnh giới Linh yêu cấp chín, dài tới ba bốn mươi mét, có thể phun ra khí độc dày đặc, há to miệng có thể nuốt trôi một người bình thường.

Bốn người đều lộ vẻ cẩn thận, Linh yêu thú cấp chín, đối với bọn họ mà nói cũng không phải dễ đối phó như vậy. Trong bốn người bọn họ, người có tu vi cao nhất chính là thiếu niên kia, cảnh giới Linh Vũ tầng chín, thiên phú phi thường cao.

- Phong Đình, Tĩnh Vân tỷ, hai người lui về sau đi, ta tới giết yêu xà này cho!

Thiếu niên bước tới, một mình đối chiến Linh yêu xà cấp chín.

- Đoàn Phong, hay là chúng ta giúp đệ đi. Đệ cũng mới vừa đột phát Linh Vũ cảnh tầng chín, còn chưa vững chắc, con yêu xà này lại lợi hại, rất khó đối phó.

Tĩnh Vân nhướng mày nói, thì ra tên thiếu niên kia chính là Đoàn Phong. Chỉ là bây giờ đã qua hai năm, trên người hắn đã có thêm vài phần thành thục, hơn nữa, ánh mắt cũng càng thêm thâm thúy kiên nghị.

- Tĩnh Vân tỷ, không cần đâu, đại ca không có ở đây, đương nhiên ta phải bảo vệ cho an toàn của tỷ. Tỷ không được quên, ta còn chưa sử dụng Vũ hồn.

Trên mặt Đoàn Phong lộ ra nụ cười rạng rỡ, cũng không biết Lâm Phong đại ca thế nào rồi, thấy mình tiến bộ lớn như vậy, Lâm Phong đại ca sẽ rất cao hứng.

Tĩnh Vân nghe Đoàn Phong nhắc tới Lâm Phong, ánh mắt hơi thay đổi, sau đó nàng nhìn Đoàn Phong với chút sắc thái kỳ dị.

Năm đó, cưỡi xe ngựa đưa Đoàn Phong rời trấn, Tĩnh Vân căn bản không ý thức được Đoàn Phong lại có thiên phú cao như vậy.

Có huyết mạch hoàng thất Đoàn gia, hôm nay Đoàn Phong đã có bốn Phong Ấn Chi Môn, Vũ hồn cường đại, thiên phú tu luyện cũng cực kỳ cao. Thời gian hai năm, hắn đã đến Linh Vũ cảnh tầng chín, rất nhanh.

Điều này làm cho Tĩnh Vân thầm cảm khái, lúc người ta đang trưởng thành, chỉ cần thiên phú cao, tốc độ trưởng thành rất kinh khủng, vượt qua một đống cấp, làm cho người ta khiếp sợ không thôi.

Dĩ nhiên, Tĩnh Vân cũng hiểu được, Đoàn Phong không chỉ có thiên phú, hắn còn tu luyện rất khắc khổ, quả thực có thể nói là tự ngược đãi chính mình. Mỗi một ngày đều tu luyện, bởi vì hắn coi Lâm Phong là thần tượng của mình, Đoàn Phong vẫn muốn bước chân theo Lâm Phong, không thể để Lâm Phong bỏ quá xa. Trên thực tế, bằng vào thiên phú cùng cùng khắc khổ, hắn đã làm được không ít, vượt qua mấy cảnh giới.

- Tốt, Đoàn Phong, đệ nên cẩn thận một chút.

Tĩnh Vân nhắc nhở một tiếng, thân hình khẽ lui về sau, không tính toán liên thủ chiến đấu với Đoàn Phong.

Trong cơ thể Đoàn Phong chảy xuôi huyết mạch Đoàn gia, kế thừa Vũ hồn huyết mạch của Đoàn gia, phi thường mạnh mẽ. Hiện tại, Đoàn Phong còn chưa sử dụng Vũ hồn, chỉ cần Vũ hồn của Đoàn Phong xuất hiện, đối phó với Linh yêu thú cấp chín cũng không có vấn đề gì.

- Phong Đình!

Đoàn Phong nhìn về thiếu nữ áo đen, gọi. Phong Đình cùng lão già kia đều thối lui, tùy ý để Đoàn Phong tự mình đối mặt với Linh yêu.

- Xì, xì...

Dường như Linh yêu xà biết Đoàn Phong muốn tự mình đối phó nó, nó liền hướng về Đoàn Phong mà thè lưỡi phì phì, từng tia độc khí màu đen phun ra ngoài.

- Nghiệt súc!

Đoàn Phong nhìn con yêu xà, tâm thân vừa động, nhất thời, Phong Ấn Chi Môn sau lưng hắn hiện ra, tổng cộng có bốn cánh, so với ban đầu thì đã thức tỉnh thêm một cánh.

Phong Đình cùng lão già bên cạnh đều lộ ra thần sắc khác thường. Phong Ấn Chi Môn, đó là Vũ hồn thuộc về Hoàng thất, Vũ hồn huyết mạch.

Đoàn Phong lại có tới bốn Phong Ấn Chi Môn.

- Phong!

Đoàn Phong quát khẽ một tiếng, nhất thời, một cánh cửa Phong Ấn Chi Môn hiện ra giữa không trung, chấn động không gian, từng tiếng leng keng truyền ra. Cái đầu của Linh yêu xà cấp chín liền bị Phong Ấn Chi Môn bao lại, thân thể to lớn nhất thời kịch liệt run rẩy. Phong Ấn Chi Môn này dường như muốn xâm nhập vào trong đầu nó mà đâm vào trong não.

- Phì phì...

Yêu xà rống giận, thân thể điên cuồng chấn động, nhưng giãy dụa không được bao lâu đã dần dần chậm lại. Phong Ấn Chi Môn tiến vào trong đầu nó, Linh yêu thú cấp chín dễ dàng bị phong ấn, căn bản không có chút sức trả đòn.

- Đoàn Phong, ta đi giết nó!

Phong Đình nói một tiếng, Đoàn Phong còn chưa kịp mở miệng, nàng đã lao tới bên cạnh yêu xà bị phong ấn, lập tức giết chết nó, đồng thời thu lấy thú hạch trong đó rồi cất đi.

Thấy một màn này, Tĩnh Vân đứng một bên khẽ nhíu mày, dường như là do Đoàn Phong dùng Vũ hồn chế phục nó a, vậy mà Phong Đình lại không hỏi tới ý kiến của Đoàn Phong, tự nhận thú hạch kia căn bản đã thuộc về nàng ta.

Nhưng mà Đoàn Phong cũng không nói gì, ôn nhu cười nhìn Phong Đình, sau đó thu hồi Vũ hồn của mình.

- Đoàn Phong, chúng ta đi tìm yêu thú khác đi!

Phong Đình nhìn Đoàn Phong, đạm mạc nói. Đoàn Phong vẫn gật đầu, nhưng Tĩnh Vân càng thêm nhíu chặt mày.

Cái con này coi Đoàn Phong là ai chứ, đầy tớ của nàng sao? Mạng của nàng ta cũng do Đoàn Phong cứu, ngày đó, nếu không có Đoàn Phong xuất thủ thì Phong Đình nàng đã bị những tên hộ vệ gia tộc kia cùng nhau hãm hiếp rồi.

- Được!

Đoàn Phong không có chút ý kiến nào mà gật đầu. Tĩnh Vân im lặng, thích một người, Đoàn Phong trở nên càng đần rồi. Nàng dĩ nhiên biết rõ, Đoàn Phong thích Phong Đình, điểm này Phong Đình cũng biết, vì vậy nàng ta mới lợi dụng Đoàn Phong giúp nàng làm việc, thu thập thú hạch.

- Chúng ta đi thôi!

Phong Đình nhấc chân chuẩn bị đi tiếp.

- Đi? Các ngươi còn muốn đi đâu?

Một giọng nói lạnh lùng từ trong rừng rậm truyền ra, làm cho bốn người hơi khựng lại. Sau đó, mấy người Đoàn Phong liền thấy được mấy người từ tám phía đi ra.

Những kẻ này đều lộ ra mấy phần thú tính, lạnh lùng, băng hàn.

- Các ngươi là ai?

Đoàn Phong nhìn đối phương hỏi.

- Ngươi không cần biết!

Đối phương lạnh lùng đáp lời, một luồng sát ý phóng lên không trung.

- Hình như ta và các ngươi không có bất kỳ thù hận gì mà?

Đoàn Phong lại nói.

- Muốn trách thì chỉ có thể trách các ngươi có số mệnh không tốt, vậy mà quen biết với Lâm Phong.

Đối phương càng lạnh lùng nói, làm cho Đoàn Phong cùng Tĩnh Vân đều kinh hãi, thì ra đối phương vì Lâm Phong mà tới.

- Lâm Phong đại ca có thù hận gì với các ngươi sao?

- Thù hận gì?

Đối phương càng thêm băng hàn:

- Ta nói cho các ngươi biết là thù hận gì, hiện tại, chỉ cần là kẻ có quen biết với Lâm Phong, chúng ta đều muốn giết, một tên cũng không giữ lại. Giờ phút này, không chỉ các ngươi bị bao vây, mấy người Thiên Nhất học viện kia cũng phải chết hết. Cường giả của chúng ta có lẽ đã tới Thiên Nhất học viện giết chóc rồi!

Người quen biết với Lâm Phong đều muốn giết! Như vậy, có phải Mộng Tình cũng phải bị vây công rồi hay không?

Đoàn Phong cùng Tĩnh Vân đều lộ ra lãnh ý vô cùng mãnh liệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio