Tuyệt Thế Vũ Thần

chương 659: huyết sắc kiếm quang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Để cho ta chủ động nhận thua, ngươi còn chưa có được tư cách này, ít nhất cũng phải xuất ra chút ít thực lực thử xem.

Trên khóe miệng Vân Phi Dương toát ra một nụ cười lạnh lùng, bước chân bước ra, tiếng động ầm vang truyền ra, thế thiên địa hồi tụ mênh mông vô cùng, hắn lại một lần mượn thế thiên địa, huyết sắc bát quái đồ khẽ run lên nhè nhẹ bao phủ khắp toàn thân của hắn.

- Ngươi đã không nhận thua thì ta cũng tiễn ngươi một đoạn đường.

Giọng nói của Vũ Mặc lạnh như băng, huyết sắc trên đồ án bát quái càng ngày càng nồng đậm, hắn giận dữ quát lên.

- Giảo sát.

Tiếng nói vừa dứt, đồ án bát quái đỏ như máu điên cuồng xoay tròn, huyết khí đen trắng phóng lên cao giảo sát Vân Phi Dương, lúc này Vũ Mặc không có một nửa điếm nương tay, hắn muốn ra tay giết người, muốn ra tay giết Vân Phi Dương để khôi phục phần nào sĩ diện của hắn.

- Thiên địa có đại thế, bất kể thủ đoạn nào đếu chẳng qua là thế, thế mạnh công kích tất cả, đều là hư vọng, tất sẽ mai một

Vân Phi Dương lạnh lùng quát lên chân nguyên khí gào thét, bước chân lại một lần nữa bước về phía trước.

Ầm…

Trên mặt đất đài chiến đấu cuồn cuộn rung động, dường như nó đang run rẩy, thậm chí còn sinh ra dấu vết một cái khe, cỗ thế thiên địa này mênh mông như thế mà trên người Vân Phi Dương thế và khí phóng lên cao, chân nguyên hóa thành dòng khí điên cuồng xoay tròn, cùng dung hợp với đại thế của thiên địa.

- Huyền Vũ cảnh tầng bảy đỉnh phong.

Đồng tử đám người đều run lên kinh ngạc nhìn Vân Phi Dương, che dấu thực lực, không ngờ Vân Phi Dương che dấu thực lực, ngoại trừ có được đại thế thiên địa ra hắn còn có được đỉnh cao tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy đỉnh phong.

- Người này, tu luyện thủ đoạn gì, chúng ta không ngờ đều không nhìn ra hắn ẩn nấp tu vi.

Khóe miệng Lâm Phong chứa đựng vẻ tươi cười, Vân Phi Dương cũng giống như hắn, có tu luyện thủ đoạn ẩn nấp tu vi.

Vũ Mặc sửng sốt, lập tức sắc mặt của hắn trở thành âm trầm, chả trách Vân Phi Dương dám cùng chiến đấu với hắn mà không sợ bị hắn giết chết, hóa ra là hắn ẩn nấp tu vi.

- Huyền Vũ cảnh tầng bảy, ta vẫn muốn ngươi phải chết.

Sắc mặt của Vũ Mặc âm trầm, Vũ hồn điên cuồng phòng thích ra, đồ án bát quái đen trằng của hắn lại càng yêu dị chói mắt, cũng hóa thành thế giới hắc bạch.

- Huyết sắc bát quái giảo sát tất cả.

Đôi mắt Vũ Mặc nhắm lại, toàn thân hắn xuất hiện vô số bát quái đồ án điên cuồng hướng tới Vân Phi Dương chụp xuống bao phủ trên người Vân Phi Dương, trong khoảnh khắc toàn thân Vân Phi Dương bị lốc xoáy đồ án bát quái bao phủ, số lượng chân nguyên lực đích thực trên người Vân Phi Dương đều bị điên cuồng cắn nát.

Ầm ầm!

Đại địa điên cuồng run rẩy, lúc này đây bước chân Vân Phi Dương liên tục bước ra không ngừng nghỉ, đại thế thiên địa vô cùng vô tận áp bách lên trên người của Vũ Mặc, cổ thiên địa đại thế này giống như muốn đè sập Vũ Mặc, quá mức trầm trọng.

- Ngươi còn không chết.

Đôi mắt của Vũ Mặc run lên nhìn chằm chằm vào những bát quái đồ án đó, đồ án đó cũng theo đôi mắt của hắn mà điên cuông nghịch xoáy lên dập tắt ngăn cản của Vân Phi Dương, giảo sát thân thể của Vân Phi Dương.

- Ừ?

Lâm Phong nhướng mày lên, lúc này Vũ Mặc vận dụng toàn bộ tthực lực muốn giết Vân Phi Dương, Vân Phi Dương dường như gặp nguy hiểm rồi.

Ầm ầm!

Tiếng bước chân khủng bố không ngừng liên tục truyền ra, Vân Phi Dương bước ra nện bước cuối cùng đã đến trước người Vũ Mặc, một cỗ đại thế thiên địa đáng sợ hội tụ đạt đến đỉnh điểm, toàn bộ hướng tới Vũ Mặc áp chế, phảng phất như muốn đem thân thể của Vũ Mặc đè sập.

- Giết!

- Giết!

Trong miệng hai người đếu thốt ra một tiếng quát khủng bố, sát ý linh hoạt như thế, sắc bén như thế.

Ầm!

Thiên địa đại thế đáng sợ từ trước tới nay chưa hề có, nay toàn bộ lực lượng đã rơi vào trên người Vũ Mặc, mặc dù Vũ Mặc mạnh hơn so với Vân Phi Dương nhưng vẫn bị chấn động bay ra ngoài, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, bị thương, Vân Phi Dương đã hội tụ toàn bộ lực lượng thế khí làm chấn động tổn thương hắn.

Đôi mắt của đám người đều đã cứng đờ, hiển nhiên không có ai dự liệu được Vân Phi Dương có thể làm được một bước này.

- Ta muốn ngươi chết.

Vũ Mặc giống như một người điên, đôi tay vươn ra, bất kể là trên người của hắn vẫn là bát quái của Vân Phi Dương cùng nhau rít gào, thân thể Vân Phi Dương vẫn bị bát quái đồ án bao vây tiêu diệt, đã không còn chống đỡ nổi nữa rồi.

- Ta nhận thua.

Thân hình bay nhanh lóe ra lui tránh về phía sau, Vân Phi Dương mở miệng nói, đánh bị thương Vũ Mặc rồi mới chịu nhận thua, đối với hắn như thế mà nói là đủ rồi.

- Nhận thua ta cũng muốn giết ngươi, ngươi hôm nay nhất định phải chết.

Vẻ mặt Vũ Mặc âm trầm, máu tươi trên khóe miệng đã kích thích hung tính của hắn, đồ án bát quái bao phủ lên trên người Vân Phi Dương cắn nuốt đích thực số lượng chân nguyên, ở giữa hư không từng đạo bát quái huyết sắc vẫn không ngừng hướng tới Vân Phi Dương mà bao phủ.

- Nhận thua, cũng muốn giết?

Đôi mắt của đám người run lên, tên Vũ Mặc này đã bị Vân Phi Dương chọc giận điên cuồng, trận đầu bị Quân Mạc Tích đánh bại, trận thứ hai bị người xếp hạng chót nhất là Vân Phi Dương đánh cho bị thương, lúc này hắn mới tổng cộng tiến hành chiến đấu có hai trận.

Vì thế, Vũ Mặc thậm chí quên cả quy tắc chiến đấu.

- Giết, giết, giết!

Tiếng huýt gió thê lương từ trong miệng của Vũ Mặc phun ra, giết, nhất định phải giết Vân Phi Dương.

Sắc mặt Vân Phi Dương thay đổi, Vũ Mặc thật sự điên rồi, hắn đã nhận thua mà hắn lại vẫn muốn giết.

Một cỗ gió xoáy trên chiến đàn thổi quét qua làm cho đôi mắt của tất cả đám người đều ngưng tụ lại, huyết sắc quang hoa hiện ra, đám người điên cuồng thấy đươc một vệt ánh tà dương đỏ như máu bùng ra trên chiến đài.

- Ừ?

Đôi mắt đám người sửng sốt nhìn chằm chằm vào ánh sáng huyết sắc quang hoa rực rỡ như máu kia, không đúng dường như đó là một bóng người.

Xuy!

Một tiếng vang rất nhỏ truyền ra, âm thanh không lớn, ánh chiều tà đỏ như máu một đạo huyết sắc quang hoa ánh sáng rực rỡ đỏ như máu rực rỡ sắc bén như vậy xẹt qua hư không chém tới hướng Vũ Mặc.

- Cút ngay.

Vũ Mặc giận dữ quát lên, chưởng lực đáng sợ phóng ra, nhưng mà lại chỉ nghe được một tiếng xuy xuy truyền ra, đơn bạc huyết sắc quang hoa vô tận sắc bén dường như chặt đứt mọi chưởng lực, trong khoảnh khắc cánh tay trong ống tay áo của hắn toàn bộ bị vỡ vụn, trên tay của hắn một chút máu tươi phiêu tán rơi xuống.

- A!

Vũ Mặc cảm thấy trên cánh tay truyền đến một cảm giác đau nhức, lực lượng kinh khủng lập tức toàn bộ hướng tới bóng dáng người huyết sắc thổi quét lui ra ngoài, đồng thời thân thể của hắn cũng lui về phía sau.

- Giết!

Lại là một đạo huyết sắc quang hoa nở rộ trong hư không kỳ lạ như vậy, lực lượng kinh khủng của Vũ Mặc bùng ra dường như bị lực lượng huyết quang kỳ lạ này trực tiếp chém thành hai đoạn, mất đi uy lực vốn có, nhanh chóng tán về phía hai bên.

Khi huyết quang này hạ xuống, khi quang hoa không còn nữa là lúc mà mọi người nhận ra đã xảy ra chuyện gì, tại trên võ đài chiến đấu có nhiều thêm một bóng người, một chiếc áo trắng thân hình hơi có vẻ gầy yếu dường như lộ ra vài phần ý hưu quạnh, trong tay hắn một thanh đỏ kiếm như máu kỳ lạ chói mắt.

- Lâm Phong!

Đôi mắt đám người run lên, đúng là Lâm Phong đã ra tay rồi, kiếm yêu dị như máu kia thật là đáng sợ.

Chỉ thấy lúc này Vũ Mặc lui về phía sau, cánh tay quần áo tả tơi, máu tươi từ cánh tay nhỏ xuống, ở nơi nào đó có một vết máu, bị thương, hắn đã bị một kiếm của Lâm Phong gây thương tích.

- Thật là lợi hại.

Đôi mắt đám người lại nhìn chằm chằm Lâm Phong và Vũ Mặc, rất nhiều người thậm chí đã đứng lên, bọn họ đều rất hiếu kỳ, không biết nếu thực lực của Lâm Phong phóng thích ra toàn bộ thì sẽ mạnh đến cỡ nào, chẳng lẽ hắn lại có thể chiến thắng Vũ Mặc, Huyền Vũ cảnh tầng tám đỉnh phong hay sao?

Đôi mắt của Vũ Mặc băng hàn đến tận xương gắt gao nhìn Lâm Phong chằm chằm, lại bị thương, hắn không ngờ lại một lần nữa bị thương, mới vừa rồi bị Vân Phi Dương làm tổn thương, giờ phút này lại bị Lâm Phong làm tổn thương. Con kiến trong đôi mắt của hắn, một con kiến thiếu chút nữa bị hắn giết chểt ở Đọa Thiên Ma Vực hiện giờ cầm trong tay trường kiếm huyết sắc, một kiếm chặt đứt cánh tay của hắn.

- Con kiến vô sỉ, lại ra tay đánh lén.

Vũ Mặc băng hàn thốt ra một tiếng cố ý đặc biệt nhấn mạnh hai chữ đánh lén, dường như là để xoay chuyển một chút thể diện của mình.

- Không phải ta chính diện công kích ngươi.

Lâm Phong thản nhiên thốt lên một tiếng, cầm trong tay kiếm như máu lãnh đạm nói:

- Đừng quên là vì ngươi đã vi phạm quy tắc trước.

Dứt lời Lâm Phong xoay người đi đến bên người Vân Phi Dương, bởi vì vừa rồi tập trung vào Lâm Phong ra tay nên Vũ Mặc không rảnh bận tâm đến Vân Phi Dương bên này, huyết sắc đồ án bát quái đã biến mất, Vân Phi Dương lại được khôi phục như thường.

- Không sao chứ?

Lâm Phong hỏi.

- Không có việc gì, hắn bị thương so với ta còn nặng hơn.

Từ trong khóe miệng Vân Phi Dương lóe ra một ý bất cần đời, hắn không quá chấp nhất đến thắng thua, cái hắn coi trọng là tùy tâm tùy tính làm để đột phá chính mình, hắn nghĩ đến thực lực chênh lệch còn lại, thắng thua nếu đã là định trước ngươi quá mức chấp nhất chỉ ảnh hưởng tới tự thân mà thôi, chỉ cần ngươi đột phá được chính mình, làm được tốt nhất cho chính mình, giống như vừa rồi hắn đã đánh Vũ Mặc bị thương, hắn cho rằng như thế đã là đủ rồi.

- Nếu ta tổn thương nặng hơn so với ngươi, ngươi có còn dám tiếp tục không?

Vũ Mặc lạnh như băng thốt ra một giọng nói, nhìn Vân Phi Dương chằm chằm.

- Không cần kích ta, đã nhận thua là nhận thua.

Vân Phi Dương bình tĩnh nói, hồn nhiên không cần quan tâm

- Tiếp tục?

Ánh mắt Lâm Phong chậm rãi ngẩng lên nhìn Tuyết Vô Thường trong hư không nói:

- Tiền bối, bọn họ đã là cuối cùng đợt thứ hai, kế tiếp lại đến lượt chiến đấu của ta, không biêt ta có thể khiêu chiến hắn, đánh với hắn một trận hay không?

Ngón tay của Lâm Phong chỉ về hướng Vũ Mặc, ánh mắt của mọi người run lên mạnh mẽ, Lâm Phong này, trận chiến đấu đầu tiên của vòng thứ ba, hắn muốn chiến đấu với Vũ Mặc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio