Tuyệt Thế Vũ Thần

chương 899: đại đế đáng thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Dọc theo rìa ngoài Hoàng cung, một người một thú cúi đầu, như đang làm chuyện gì đó.

Đôi móng nhọn của Cùng Kỳ không ngừng khắc lên mặt đất, một vài nét vẽ dù không có nửa điểm lực lượng, nhưng làm Lâm Phong đứng bên cạnh cảm giác vô cùng kỳ diệu, như muốn hãm sâu vào trong. Những nét vẽ do Cùng Kỳ dùng móng nhọn vẽ ra giống như quỹ tích Thánh văn mà hắn từng chứng kiến, nhưng lại không có lực lượng ẩn chứa bên trong. Đồng thời, thân hình Cùng Kỳ không ngừng đi tới, theo viền ngoài Hoàng cung mà khắc lên những đường văn như thế, t hỉnh thoảng nó lạnh lùng liếc Lâm Phong một cái, trong lòng lại tự nhủ:

- Ngày xưa bổn đế tùy tiện phất tay là có thể khắc ra lực lượng vô cùng ảo diệu.

Nếu ta khôi phục thực lực, phất tay có thể diệt Tôn giả, hiện tại ngươi lại bắt bổn đế phải khắc từng chút thế này.

- Ta đây không phải vì an nguy của ngươi và ta sao!

Bảo vệ cả Hoàng cung, có Tôn giả tới thì cũng phải chịu một kích tất sát! Lâm Phong thật thà cười nói, giờ phút này để cho kẻ này đắc ý một chút, không thể để nó mất mặt, nhưng trong lòng thầm mắng, Đại Đế ngày xưa quả có tính thối hoắc, cao ngạo gần ch.ết. Đương nhiên, đây cũng do góc độ khác nhau mới vậy. Nếu Viêm Đế thật sự có tu vi Đại Đế, ai dám nói gì nó, chỉ là hôm nay hổ lạc đồng bằng… bị Lâm Phong hắn khi dễ, bi ai!

- Yên tâm đi, dù Tôn giả, chờ đến khi bổn đế khắc lên một Thánh văn sát phát trong toàn bộ Hoàng cung, tới một thì giết một!

Cùng Kỳ ngạo nghễ nói, lúc này mới tìm lại được chút tôn nghiêm, trước kia chỉ nói mấy câu bất hòa đã bị Lâm Phong đánh đập tàn bạo. Lâm Phong cũng không nói tiếp, chỉ hàm hậu cười cười. Đồng thời, hắn cũng nhìn chằm chằm vào động tác của Cùng Kỳ, chẳng qua với trình độ hắn hiện tại cũng không hiểu được cái gì, lực lượng Thánh văn ẩn chứa lực lượng thiên địa, lực lượng của đạo, giờ phút này lại bình thản tự nhiên, không nửa điểm phản ứng, giống như đường vân bình thường, nhưng trước sau vẫn làm hắn có cảm giác cực kỳ huyền diệu. Cùng Kỳ không đặt áo nghĩa chi tinh vào trong đó, không có những tài liệu khác, chỉ có áo nghĩa chi tinh, vậy chỉ phải lấy áo nghĩa chi tinh làm dẫn, bố trí Thánh văn sát phạt. Tên khốn Lâm Phong này muốn bảo vệ cả Hoàng cung, cho nên nó không thể không khắc từ từ đi một vòng Hoàng cung, khắc ra đường văn vô cùng khổng lồ, để những đường này liền lại cùng nhau. Một bên, Lâm Phong càng xem càng kinh hãi, Thánh văn có thể bao trọn cả Hoàng cung, Thánh văn khổng lồ như thế, hắn mới thấy lần đầu, đây phải cần bao nhiêu lực lượng. Thánh văn vốn chính là một loại thủ đoạn cực kỳ huyền diệu, Tôn giả bình thường không thể khắc ra. Nhưng bây giờ, kẻ này lại khắc ra Thánh văn khổng lồ to đùng, có thể thấy được lúc xưa b.iến thái cỡ nào. Không hổ là cường giả Đại Đế a, cũng may hiện tại tu vi yếu ớt đáng thương, nếu không thì chỉ cần phất tay đã đủ diệt Lâm Phong vô số lần. Nghĩ tới đây, Lâm Phong cảm giác có chút ghê tởm chính mình, vậy mà hắn lại ngày ngày tàn bạo đánh Đại Đế, sau này tu vi phải vĩnh viễn vượt lên trước nó, nếu không sẽ ch.ết vô cùng thảm. Khắc trọn cả Hoàng cung cũng chỉ dùng mấy canh giờ thôi. Lâm Phong nhìn Cùng Kỳ khắc xong, vung hai chân trước lên, vỗ vỗ tay động tác như con người thường làm, hắn không khỏi trắng mắt liếc một cái.

- Nhanh vậy đã xong rồi!

Lâm Phong yếu ớt hỏi một tiếng.

- Vậy mà gọi nhanh, ngày xưa bổn đế phất tay đã làm được, hôm nay lại phải làm lâu như thế!

Cùng Kỳ rất khinh bỉ nhìn Lâm Phong, sau đó lại vươn đôi móng nhọn ra, nói.

- Đưa áo nghĩa chi tinh ra đây, ta muốn khắc áo nghĩa chi tinh vào trong đó.

Lâm Phong rất không tình nguyện giao túi trữ vật cho Cùng Kỳ, Cùng Kỳ vô cùng vênh váo tự đắc nhận lấy, sau đó phóng ra từng luồng yêu khí, khắc vào trong quỹ tích Thánh văn. Trong khoảnh khắc, Thánh văn vô cùng bình thản tự nhiên kia lại sáng lên, yêu khí theo đường vân không ngừng lưu chuyển, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ Hoàng cung. Cùng Kỳ lấy ra một viên áo nghĩa chi tinh, sau đó lấy móng nhọn ấn vào trong đường vân. Lâm Phong chỉ thấy áo nghĩa chi tinh bị ấn vào trong đó, quang mang chợt lóe lên rồi biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

- Vậy là được rồi… Lâm Phong đảo cặp mắt trắng dã, trong áo nghĩa chi tinh ẩn chứa lực lượng đáng sợ cỡ nào, nhưng khi bị Cùng Kỳ nhét vào trong thánh văn lại trực tiếp biến mất giống như bị thẩm thấu vào trong, quá kỳ diệu rồi, lực lượng Thánh văn quả nhiên cường đại, ẩn chứa đạo lý thiên địa, bây giờ hắn không cách nào hiểu được.

Khắc xong Thánh văn, động tác Cùng Kỳ nhanh hơn rất nhiều, không ngừng lấy áo nghĩa chi tinh ấn vào trong Thánh văn, rất nhanh đã làm xong mọi thứ. Quang mang tiêu tán, hết thảy cũng mờ đi, xung quanh Hoàng cung như không có gì cả, căn bản không nhìn ra điều gì khác thường, những đường vân khắc ra kia cũng biến mất, tựa hồ như chưa bao giờ xuất hiện. Lâm Phong dùng lực thần niệm điều tra, nhưng lại không phát hiện được gì.

- Không cần thử, Thánh văn sát phạt mà bổn đế khắc ra, nếu không phát động thì Tôn giả cũng không phát hiện được, huống chi là ngươi!

Cùng Kỳ đắc ý nói.

- Nhanh rứa đã xong rồi!

Lâm Phong cười ngây ngô hỏi.

- Nói nhảm, ngươi dám chất vấn bổn Đế, cho dù là Tôn giả thì vừa tới cũng ch.ết ngay!

Cùng Kỳ khó chịu nói.

- Không dám!

Lâm Phong vẫn cười ngu ngơ, khẽ vươn tay ngoắc Cùng Kỳ một cái.

- Làm gì? Cùng Kỳ cảnh giác nhìn Lâm Phong.

- Giới chỉ trữ vật cùng áo nghĩa chi tinh, trả lại cho ta đi!

Lâm Phong cười ngu ngu nói. Cùng Kỳ trợn mắt nhìn Lâm Phong, mắng to:

- Khốn kiếp!

- Đưa hay không!

Lâm Phong trầm mặt, làm cho Cùng Kỳ giận phát run, con kiến đáng ch.ết này, khốn kiếp!

- Xem ra nên cho ngươi giãn xương một chút mới được!

Lâm Phong xoay cổ tay, cười ngây ngô nói.

- Ta bố trí Thánh văn sát phạt chỉ giết được Tôn giả, những cường giả Thiên Vũ đi vào giết chóc, hi vọng ngươi ứng phó được!

Cùng Kỳ căm tức nhìn Lâm Phong, ném giới chỉ trữ vật cho hắn.

- Ách… -….

Lâm Phong nói không nên lời, chỉ giết Tôn giả? Chỉ giết Tôn giả mà không giết Thiên Vũ!? Nhìn Cùng Kỳ nghênh ngang rời đi, Lâm Phong lập tức đuổi theo, ôn hòa cười nói:

- Viêm Đế à, ngươi cũng là cường giả Đại Đế, đối phó chút Thiên Vũ thì dễ như trở bàn tay a, quá dễ dàng a!

- Cút!

Cùng Kỳ cao ngạo mắng.

- Viêm Đế, những Thiên Vũ kia, chẳng lẽ lại dám xúc phạm tới uy nghiêm của ngươi, đây không phải là tìm ch.ết sao!

- Viêm Đế a… Nơi xa không ngừng vang vọng lên giọng Lâm Phong, giờ phút này hắn vô cùng buồn bực, tính sai a… Ngạo khí của Cùng Kỳ đã bốc lên, đã mặc kệ hắn rồi….

- Viêm Đế, nếu cừu địch giết tới cửa, ta sẽ để ngươi làm tiên phong, đến lúc đó, nếu có gì sai lầm… - Mẹ kiếp!

!! Cùng Kỳ tức giận mắng, tiếng quát vang vọng rất xa, nó giận run người, tên khốn hèn hạ vô sỉ này, cái đồ qua cầu rút ván, vậy mà dám uy hϊế͙p͙ nó, làm nó hận không thể xé xác Lâm Phong. … … Lâm Phong nằm trên bệ đá, nhìn Cùng Kỳ không ngừng bận rộn phía xa, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, tròng mắt không ngừng đảo quanh, như đang nghĩ tới chủ ý nào đó. Cường giả Đại Đế a, lấy áo nghĩa chi tinh khắc Thánh Văn, tuyên bố Tôn giả tới cũng chỉ tìm ch.ết. Thủ đoạn kẻ này, e là nhiều không đếm hết, nếu có thể moi ra một ít, nói không chừng nó có thể làm cho Hoàng cung trở thành một thánh địa tu luyện, có lẽ không khó a! Nhưng tính tình tên kia vừa quật cường vừa kiêu ngạo, không uy hϊế͙p͙ tới tính mạng của nó, sợ chuyện này khó thành. Hắn muốn đòi hỏi mấy bộ công pháp lợi hại cũng không có cửa, quá buồn bực. Bên cạnh có một ông Phật bự lại không thể dùng, cảm giác này làm người ta phát điên a. Không được, nhất định phải moi được chút chỗ tốt từ trong tay tên này. Đáng thương cho Cùng Kỳ vẫn còn nai lưng ra khắc Thánh văn cùng trận pháp, Lâm Phong lại thoải mái nhàn nhã nằm đó tính toán chính nó. Qua một lúc, Cùng Kỳ làm tốt hết thảy, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phong một cái.

- Tốt rồi!

Ánh mắt Lâm Phong khẽ lóe lên, cười ngây ngô hỏi.

- Ừ!

Cùng Kỳ gật đầu.

- Thứ kia… Lâm Phong ngượng ngùng gãi đầu, Cùng Kỳ nghiến răng nghiến lợi, trả giới chỉ trữ vật lại cho hắn, nổi giận mắng: - Bổn đế còn tham chút áo nghĩa chi tinh này của ngươi sao!

Trong mắt bổn Đế, đó không khác gì đá tảng!

- Đó là đương nhiên, ngươi trước kia là Đại Đế, nhưng mà nó đối với ta đều là bảo bối đó a!

Lâm Phong cười nói tiếp:

- Ngươi bận rộn khá mệt rồi, nghỉ ngơi đi a!

- Rồi!

Cùng Kỳ ngẩng cao đầu, thân hình lóe lên rồi biến mất. Rất nhanh, Cùng Kỳ xuất hiện tại trong một góc nhỏ, mở ra cái mồm khổng lồ, lại phun ra mấy viên tinh thạch, rõ ràng chính là áo nghĩa chi tinh. Đáng thương cho Đại Đế, lại lén lút giấu mấy khối áo nghĩa chi tinh trong miệng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio