Lâm Phong bước chân vào hư không ra ngoài Hoàng cung.
Lúc này, một hàng người ngạo nghễ đứng trên trời, trên thân những tất cả đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, cực kỳ cường đại, dường như muốn đông cứng người bên cạnh. Vì Lâm Phong mà người của tứ Thần Cung, cung chủ Đông Thần Cung, cung chủ Bắc Thần Cung và một đám cường giả Thần Cung mất tích không thấy bóng dáng trong Bí Cảnh. Người Tây Thần Cung do Tây Tuyệt Thiên chỉ huy, cuồn cuộn tiến vào thành Dương Châu, hiện giờ cũng mất tích, nghe nói đã bị Lâm Phong giết, tứ đại Thần Cung hiện giờ chỉ còn Nam Thần Cung không bị tổn thất.
- Lâm Phong.
Đám người Thần Cung nhìn thấy Lâm Phong, từng cỗ hàn khí đập vào mặt hắn, khiến thân thể hắn cảm nhận rõ sự băng lãnh này. Lâm Phong đã từng gặp người cầm đầu đám người Thần Cung, người này là Tôn giả từng chỉ điểm hắn một lần. Lúc trước, sau khi đại hội Tuyết Vực kết thúc, bọn họ tiến vào Thần Cung, may mắn nhìn thấy Tôn giả, chính là người trước mắt.
- Lâm Phong, lâu ngày không gặp, không ngờ ngươi giết ba vị cung chủ Thần Cung, ngươi nói ta nên đối với ngươi như thế nào? Giọng nói của Tôn giả lộ ra ý rét lạnh, nhưng Lâm Phong thản nhiên nhìn đối phương, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: - Tiền bối, ngươi hẳn biết, ta bất đắc dĩ, bị người bức bách, nếu ta không giết người Thần cung, người Thần Cung sẽ ta, ta có lựa chọn sao? - Tốt cho một câu không có lựa chọn, ngươi giết nhiều người của Thần Cung như vậy, ta tất nhiên không thể dung thứ cho ngươi, vậy ngươi, có phải cũng muốn giết ta phải không? Tôn giả chăm chú nhìn Lâm Phong, mỗi câu nói của gã đều ẩn chứa một cỗ khí tức uy nghiêm, không giận mà uy.
- Tiền bối cũng biết ta không có lựa chọn, nhưng tiền bối và ta tuy chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng đối với ta có ân chỉ dạy, ta cũng không muốn giết tiền bối, ta hy vọng tiền bối rời khỏi đây đi.
Lâm Phong chậm rãi mở miệng, dường như nói một chuyện rất bình thường, nhưng lời của hắn khiến mắt của đám người Thần Cung ngưng lại. Nghe ý của Lâm Phong, dường như hắn không muốn giết Tôn giả? Để Tôn giả tự mình rời đi? Tốt, tên kiêu ngạo, quả thực có thể xưng cuồng ngạo không có giới hạn. Ánh mắt của Tôn giả cũng ngưng lại, ánh mắt của gã nhìn Lâm Phong có chút kỳ quái.
- Ngươi dường như rất tự tin? Tôn giả nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong vậy mà lại nói hắn không muốn giết mình.
- Ta Lâm Phong tự vấn, làm việc thẳng thắn, đối địch với Thần Cung, ta không mong muốn nhưng Thần Cung nhiều lần bức bách, mới có kết quả ngày hôm nay.
Đối với tiền bối, ngoài ân oán với Thần Cung, giữa chúng ta không có thù hận gì. Bởi vậy, Lâm Phong không hy vọng cùng tiền bối là địch, càng không muốn giết tiền bối. Vì vậy, xin tiền bối rời đi. Thanh âm của Lâm Phong bình thản, không hèn mọn, không kiêu ngạo, chỉ bình tĩnh nói.
- Xem ra ngươi trong Bí Cảnh thực sự đạt được trọng bảo nghịch thiên, đám người Tây Tuyệt Thiên tới đây đều bị ngươi tru sát.
Hiện giờ đối mặt với Tôn giả vẫn khoa trương như thế, cuối cùng là trọng bảo gì khiến ngươi tự tin như vậy, ta muốn kiến thức một phen. Tôn giả cao giọng nói.
- Hả? Đám người Thần Cung còn lại nghe vậy, thần sắc ngưng tụ, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, Tôn giả nói dường như có lý.
Tây Tuyệt Thiên dẫn đám người Tây Thần Cung tới đều bị tru sát, hơn nữa Lâm Phong dường như không giả vờ tự tin, rất có thể hắn chiếm được trọng bảo sát phạt đáng sợ, uy lực tuyệt luân. Giờ phút này, rất nhiều người trong bọn họ bắt đầu coi trọng Lâm Phong.
- Tiền bối, ta chỉ nói đến thế thôi, nếu ngươi vẫn cố chấp muốn tru sát ta, ta không thể nói chuyện tình cảm nữa, ta tất sẽ chém ngươi.
Lâm Phong thản nhiên nói. Tôn giả nhìn Lâm Phong thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc ngày xưa Bắc Minh không có mắt, tạo thành sai lầm to lớn, nếu không ta cũng không muốn đối địch với ngươi nhưng hiện giờ ngươi đã đối địch với Thần Cung, vì Thần Cung, ta phải tru sát ngươi.
Đúng lúc, ta cũng muốn kiến thức trọng bảo công phạt của Hoàng giả.
- Đã như vậy, tùy ngươi.
Lâm Phong không nói nhiều, bọn họ đều có lập trường của mình, hắn tự thấy không thẹn với lương tâm, nếu đối phương muốn tru sát hắn, vậy bị giết cũng không trách được hắn. Tôn giả Thần Cung vẫn chưa động thủ, ánh mắt của gã nhìn xung quanh, lãnh đạm nói:
- Xem ra chư vị đã sớm theo dõi Thần Cung, nếu đã tới, không cần giấu đầu lòi đuôi.
Gã nói xong, xa xa, từng tiếng xé gió truyền đến, lập tức rất nhiều thân ảnh đồng thời giáng lâm giữa hư không, xuất hiện trên hoàng cung Tuyết Nguyệt. Hơi thở của đám người này cường đại, chân đạp hư không, tùy ý giáng xuống cũng làm cho người ta cảm giác ngạo thị thiên địa, nhưng bọn họ không phải một nhóm mà chia làm hai phe.
- Ngọc Thiên Hoàng tộc, Đông Hải Long cung, xem ra các ngươi tốn không ít thời gian theo dõi Thần Cung à nha!
Tôn giả Thần Cung lạnh lùng nói, không ngờ Ngọc Thiên Hoàng tộc và Đông Hải Long cung, mỗi phương thế lực đều xuất động một vị Tôn giả, có thể thấy đối với Lâm Phong coi trọng vô cùng coi trọng. Nhìn bọn họ, Tôn giả Thần Cung hiểu, đối phương sớm theo dõi bọn họ, chỉ có điều vẫn ẩn giấu ở sau màn, muốn Thần Cung vì bọn họ mai mối. Nhưng mắt thấy mình đến, những tên kia cuối cùng không thể bình tĩnh giấu sau màn, cả đám hiện thân, chỉ sợ gã đi trước một bước, cướp lấy Lâm Phong.
- Ha ha, thánh vật công phạt cường đại, ta cũng muốn kiến thức, tự nhiên muốn tự mình thử.
Người cầm đầu của Đông Hải Long cung mặc long bào, không giận mà uy, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, tỏa ra tia sáng kỳ dị. Y cũng tán thành suy đoán của Tôn giả Thần Cung, Lâm Phong, nhất định có trọng bảo công phạt lợi hại.
- Còn có ta!
Ánh mắt Ngọc Thiên Hoàng tộc nóng cháy, Y đoán, Ngọc Hoàng điện rất có thể xuất hiện, Lâm Phong từng tiến vào đó, nhất định như thế. Y rất muốn biết, trong đại điện tổ tiên lưu lại lúc trước, rốt cuộc có gì, còn có trong Bí Cảnh, đã xảy ra chuyện gì. Hoàng Phong có bản đồ Ngọc Hoàng điện, sao lại bại bởi Lâm Phong, tất cả đều là câu đố, chỉ có Lâm Phong mới có thể giải đáp.
- Thần Cung, Đông Hải Long cung, Ngọc Thiên Hoàng tộc.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn những người này, đôi mắt tỏa ra sát khí, sắc bén:
- Ngày ta lăng vân, ta nhất định sẽ tới bái phỏng, đáp tạ lại ân tình ngày hôm nay của các ngươi.
- Đối mặt ba vị Tôn giả, ngươi vẫn nghĩ mình có ngày lăng vân sao, ta thật không hiểu ngươi quá tự tin hay quá vô tri, cho dù ngươi mượn dùng lực lượng của trọng bảo, có thể đối phó được Tôn giả sao!
Tôn giả của Đông Hải Long cung lạnh lùng nói:
- Một kích tùy ý, có thể để ngươi ch.ết không có chỗ chôn.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn y, ánh mắt tràn ngập khinh miệt:
- Đông Hải Long cung có không ít người cũng từng nói như vậy nhưng bọn họ đều đã ch.ết không có chỗ chôn hết rồi, tiếp theo có lẽ sẽ đến lượt ngươi.
Nói xong, Lâm Phong xoay người, trở về trong Hoàng cung.
- Trốn đi đâu!
Tôn giả Đông Hải Long cung hừ lạnh một tiếng, lập tức bước vào trong Hoàng cung, bàn tay run lên, một cỗ lực lượng kh.ủng bố cắn nuốt thiên địa xuất hiện giữa lòng bàn tay y, từng trận cuồng phong, xé rách không gian, lực cắn nuốt giống như muốn nuốt trọn cả mảnh không gian.
- Sát!
Gần như đồng thời, Tôn giả Ngọc Thiên Hoàng tộc và Tôn giả Thần Cung không chịu lạc hậu, ngay lập tức bước vào Hoàng cung, cường giả ở sau theo sát, truy đuổi Lâm Phong, bọn họ muốn xem trọng bảo là gì, có thể khiến Lâm Phong chống lại ba vị Tôn giả. Lực lượng Tôn giả vô cùng cường đại, giờ này tỏa ra uy nghiêm, toàn bộ Hoàng cung rộng lớn đều bị cỗ uy nghiêm đáng sợ này bao phủ, thiên địa hiu quạnh, một cỗ áp lực khiến người ta thở không thông tràn ngập, khiến tâm thần vô số người run rẩy, có chút sợ hãi. Tôn giả giết vào, có ba vị Tôn giả đáng sợ, là cường giả trong truyền thuyết, sao đấu? Nhưng đúng lúc này, xung quanh hoàng cung, dường như có từng đạo hoa văn quỹ tích sáng lên, phóng ra ánh sáng rực rỡ. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cỗ ánh sáng chói mắt phóng lên cao, bao phủ thiên địa, không gian xung quanh bị tia sáng đáng sợ này bao phủ, dường như cắt đứt mọi thứ với bên ngoài
- Rống.
...
- Oanh!
- Hưu, hưu Cuồng phong gào thét, hỏa diễm rống giận, băng sương đông lạnh, kiếm khí phá trời cao, một cỗ lực lượng hủy diệt đột nhiên xuất hiện, đáng sợ như thế, chỉ trong nháy mắt, cả mảnh thiên địa điên cuồng, toàn bộ khí sát phạt đáng sợ vô cùng vô tận.
- Sao lại thế này? Thần sắc ba vị Tôn giả đại biến, hoảng hốt, khi lực lượng trong nháy mắt tỏa ra, bọn họ cũng cảm giác được khí tức của mình bị khóa lại, bị sát phạt áo nghĩa vô cùng vô tận khóa chặt.
Hỏa diệm hủy thiên diệt địa thiêu đốt, như một thanh lợi kiếm xé rách mọi thứ. Một cơn lốc xoắn giết trong không gian cuốn về phía bọn họ toàn bộ đều là áo nghĩa sát phạt. Thời khắc này, cả mảnh không gian này dường như muốn bị chôn vùi.
- Phốc đông, phốc đông … Trái tim của vô số người bắt đầu nhảy lên, cường giả Thiên Vũ vừa rồi tự tin bao nhiên thì hiện giờ sợ hãi bấy nhiêu, nhất là những người ở gần Tôn giả, bị nhốt trong trung tâm hủy diệt của cơn lốc, bọn họ cảm giác thân thể của mình bị xé rách thành từng mảnh vụn.
- Đây là lực lượng gì? Rất nhiều người điên cuồng hô lên, làm sao có thể mạnh như vậy.
- Xong rồi… Trái tim của bọn bọn trong nhảy mắt rơi xuống vực sâu không đáy, xong rồi!