Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm tỉnh lại, ta phát hiện trong phòng mình có một bàn thức ăn thơm phức. Tối hôm qua ăn được bao nhiêu đã nôn ra bấy nhiêu nên bây giờ quả thật rất đói. Ta nghĩ đây chính là thiếu gia ban thưởng, rất thực tế nha!

Cứ như vậy, ta lần đầu tiên nhận ra mình có thể giết người.

Ta liều mạng tắm rửa, ra sức dùng nước cọ sát thân thể. Bao nhiêu nước đổ xuống người cũng không đủ sạch, ta lạnh cóng, ướt đẫm toàn thân đứng trong sân. Chỉ đao trong tay không ngừng lưu lại vết tích trên thân người gỗ.

“Ngươi hối hận sao? Hay là bất mãn?”, Thanh âm thiếu gia truyền đến từ phía sau, vào thời điểm hắn lên tiếng ta thu lại chỉ đao.

“Nô tỳ không dám, chỉ muốn luyện tập cho nhuần nhuyễn thủ thuật mà thôi”. Hối hận, dường như không phải, ta chỉ cảm thấy ghê tởm. Bất mãn, loại cảm xúc này quả thật chưa từng nếm qua.

Ta cảm giác thiếu gia đang bước lại gần, rất gần, thanh âm nhỏ nhẹ bên tai, “Vậy à? Có đúng vậy không? Ta còn nghĩ ngươi mượn cơ hội để phát tiết gì đó chứ? Hay là… ngươi đem người gỗ kia trở thành ta, ngươi muốn giết ta?”

Giết ngươi? Trước mắt giết ngươi ta chẳng được gì cả, lại còn mang đến phiền toái, ta không ngốc như vậy. Bất quá, một năm sau thì khó nói, “Thiếu gia minh giám, nô tỳ tuyệt đối không có ý này, chỉ đơn giản là tập luyện thôi”.

“Phải không? Tại sao không chọn lúc nào khác mà lại chọn lúc này?” Thời điểm thiếu gia nói chuyện, hắn đem đầu đặt lên vai ta, đầu lưỡi đảo quanh trên cổ ta, thái độ biến đổi bất định, “Ngọt? Tại sao vậy? Ngươi tắm bằng tổ yến sao?”

“Nô tỳ đáng chết làm vỡ bát tổ yến, thỉnh thiếu gia trách phạt”, ta thấp giọng thỉnh tội, chừng nào thiếu gia còn chưa buông tay thì ta tốt nhất đừng nhúc nhích. Hơi nóng từ thân thể hắn truyền đến ta, bất giác cả người ta cứng đờ.

“Còn bát súp nữa, ngươi cũng đánh vỡ sao?”, chiếc lưỡi chậm rãi kéo lên vành tai, lời nói của thiếu gia mơ hồ không rõ, nhưng cuối cùng ta vẫn hiểu được hắn muốn nói gì. Chỉ là… giọng nói của hắn có phần thở dốc.

“Nô tỳ đáng chết”, vẫn là đừng giải thích, mọi hành động của ta đều bị giám thị, ta làm gì hắn đã biết.

“Nghe nói mấy ngày nay ngươi có nam nhân mới, thế nào? Hiện tại đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi?”, giọng điệu trào phúng, thiếu gia thật thích chế giễu người, “Mấy ngày nay ngủ có ngon giấc không? Có vài thứ dù có đóng cửa cũng không ngăn được, hắn không tới tìm ngươi sao?”

“Nô tỳ ti tiện, làm sao có người đến tìm nô tỳ?”, có tìm thì cũng đến tìm ngươi, huống hồ nếu người nọ thực sự tìm đến thì bất quá ta sẽ sợ chết khiếp, lúc đó cả hắn và ta đều là quỷ, ai sợ ai? Lúc hắn còn là người ta còn không sợ, lại sợ quỷ sao?

“Không sai, có một nô tài ngay cả quỷ cũng không sợ, ta làm chủ nhân nên cao hứng hay nên lo lắng?”

“Nô tỳ ngu dốt, không dám phỏng đoán tâm tư của chủ nhân”, ta cố gắng ổn định hơi thở đáp lời.

Không biết là vì câu trả lời của ta làm cho hắn cảm thấy buồn cười, hay là hắn cảm thấy sảng khoái mà cười, dù sao lần này thiếu gia cũng cười ra tiếng, bất quá trong tiếng cười vẫn mang theo âm lãnh, “Ngươi lần trước làm rất tốt, ta nói sẽ thưởng cho ngươi. Nói nói xem, ngươi muốn cái gì?”

Ta muốn khế ước bán mình, ngươi chịu giao ra sao?, “Cám ơn thiếu gian, đây là trách nhiệm, nô tỳ không dám cầu thưởng”.

“Nếu ta nhất định phải thưởng thì sao?” Thiếu gia buông tay ra, không ôm ta nữa bước đến trước mặt, áp lực vô hình đè lên ta.

Ta quỳ xuống nói, “Thiếu gia thưởng gì đều là phúc của nô tỳ, nô tỳ lĩnh thưởng.”

“Hảo nô tài.” Miệng thì khen nhưng tay lại mạnh mẽ kéo tóc của ta về phía trước, bắt ta ngẩng cao đầu, hắn bỗng nhiên cười lạnh, “Nên thưởng ngươi cái gì đây? Hay là thưởng cho ngươi thượng lên giường ta, thế nào?”. Hắn hiển nhiên đang tức giận, cơ mặt vặn vẹo.

Cái này cũng gọi là ban thưởng sao? Nhớ hai lần cùng nam nhân trải qua chuyện đó, ta cảm thấy run rẩy cả người. Thật sự rất đau! Hắn không thể ban thưởng cái gì tầm thường một chút sao, ví dụ như kim ngân, trân châu, nếu không thì một con rối gỗ mới cũng tốt a! Đương nhiên, ta nghĩ lời này không nên nói ra, vô luận thế nào cũng phải sống qua một năm này. Tóc ta bị kéo nên không thể cúi đầu, vậy nên ta đành phải cung kính đáp lời, “Nô tỳ tạ thưởng.” Người này hỉ nộ vô thường, tốt nhất vẫn nên hỏi rõ ràng một chút, “Thiếu gia có cần nô tỳ tắm qua không? Nô tỳ sợ làm bẩn thân thể của thiếu gia”.

“Vậy tắm một chút đi”, hắn càng lúc càng tức giận, vì sao chứ?

Ta thật không rõ mình đã đắc tội thiếu gia lúc nào. Theo lý mà nói, ta không làm gì sai, mặc dù không thích cũng không đến mức chán ghét như vậy chứ! Quên đi, muốn chán ghét thì cứ chán ghét, ta nhịn.

Ta đã chuẩn bị xong dụng cụ tắm rửa, lại nhìn thấy thiếu gia tựa nửa người trên giường, đôi mắt tự tiếu phi tiếu, hắn hoàn toàn không có ý định ra ngoài. Ta cởi áo váy trước mặt hắn rồi tiến vào bồn tắm. Nghĩ đến một màn tra tấn đàng chờ đợi, ta thoáng rùng mình. Ta cẩn thận tắm sạch toàn thân mới bước ra, quỳ dưới chân thiếu gia. Ta tưởng tượng mình là con rối gỗ bên ngoài kia, tâm trí bình tĩnh hơn rất nhiều.

Thiếu gia nãy giờ không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn ta, hiện tại mới lên tiếng, “Ngươi làm bộ dáng thẹn thùng xem”.

“Dạ”, ta nhớ lại yếu lĩnh sư phụ đã dạy trước kia, quan trọng là mặt phải đỏ lên một chút, “Thiếu gia, vậy đã được chưa?”

Ta quỳ trên mặt đất khá lâu vẫn không nghe thấy thiếu gia nói gì, ta cảm giác ánh mắt của hắn vẫn dừng lại trên người mình. Haizz… ! Chắc là thất bại rồi. Cũng tốt, phạt quỳ thì quỳ, cũng không biết bị phạt bao lâu, lần sau ta phải lén lút kê một chiếc gối mới được.

“Ngươi rốt cuộc đã có bao nhiêu nam nhân? Nhiều đến nổi ngay cả vẻ mặt thẹn thùng cũng phải ngụy trang? Ngày ấy phóng đãng cũng là ngụy trang? Bộ dáng chân chính của ngươi là gì?”, thanh âm của thiếu gia nghe không rõ hỉ giận.

“Bẩm thiếu gia, nô tỳ trước khi bị bán đến đây đã rơi vào tay thổ phi, vốn sẽ phải hầu hạ rất nhiều người, nhưng bởi vì người thứ nhất còn chưa tận hứng thì nơi đó đã bị công chiếm. Sau đó nô tỳ hầu hạ thiếu gia, trước sau tổng cộng hai nam nhân”, ta thành thật trả lời câu hỏi của thiếu gia, tận lực làm cho mình có vẻ cung kính, “Nô tỳ là kẻ hầu hạ, thuận theo chủ tử là bổn phận. Về phần bộ dáng nguyên bản của bản thân, nô tỳ cũng không rõ mình ra dạng gì. Sau một năm được thiếu gia ban thưởng tự do, đến lúc đó có thể nô tỳ sẽ rõ… cũng không biết chừng”.

“Tàn hoa bại liễu”, Thiếu gia đứng lên, sau đó bỏ ra ngoài. Đến trước cửa hắn còn dừng lại, tàn nhẫn nói, “Họ Triệu kia là người tội ác tày trời, chết thì chết, có nhớ nam nhân cũng không cần nhớ hắn.”

Ta xoay người đối mặt thiếu gia dập đầu, nhìn hắn như vậy phỏng chừng hôm nay ta có thể tránh được một hồi đau đớn, “Dạ, tiễn thiếu gia”

Ta nhìn thiếu gia đẩy cửa nghiêng người đi ra ngoài, đợi một lát, xác định hắn sẽ không trở lại ta mới thở dài một hơi trầm tĩnh lại. Hôm nay thật sự may mắn. Ta vui sướng phát hiện nguyên lai việc bản thân từng đến chỗ bọn thổ phỉ hóa ra còn có lợi thế này, thiếu gia vừa nghe liền lập tức chán ghét, không làm cho ta đau đớn. Thật sự là Tái ông mất ngựa! Lần sau nếu gặp lại tình huống như thế này, ta đã biết nên làm thế nào. Cứ việc nói bản thân đã từng hầu hạ qua rất nhiều thổ phỉ! Dù sao, thanh danh gì gì đó ta cũng không cần.

Sau khi mặc xong quần áo, ta lại hăng hái luyện tập với con rối gỗ. Từ khi nghe nói họ Triệu kia chết chưa hết tội, ta cảm thấy thoải mái hơn, buổi tối cũng không gặp ác mộng. Ta thật sự có tiềm chất làm sát thủ.

Ngày hôm sau, thiếu gia sai người đến truyền lời, bảo ta không được mặc quần áo vải thô, không được làm việc như nha hoàn. Hắn còn phái vài nha hoàn đến đây hầu hạ ta, nói rằng ta dù sao cũng là thị thiếp nên phải có bộ dáng thị thiếp. Ta phát hiện sắc mặt Diệp Nhi hồng hào hơn, thức ăn mỗi bữa so với trước kia cũng ngon hơn rất nhiều. Thiếu gia và phụ thân rất giống nhau, một khi phát hiện ta có giá trị lợi dụng liền không tiếc tiền. Cũng tốt, công cụ cũng cần thường xuyên lau chùi mà!

Không phải ngày nào cũng có người cần giết, vậy nên những ngày tiếp theo ta an tâm luyện tập trong phòng. Thiếu gia thường xuyên đến đây giám sát, ý đồ châm chọc thủ thuật của ta. Mặc xác hắn. Nói gì thì nói, cũng phải tạ ơn đám thổ phỉ đó, thiếu gia chê ta bẩn nên không yêu cầu ta hầu hạ hắn ngủ. Đây quả thật là kinh hỉ ngoài ý muốn.

“Ngươi không muốn mặc quần áo sao? Muốn câu dẫn ta nên cởi sạch mới đúng.” Thiếu gia cau mày, đem toàn bộ chán ghét viết hết lên mặt.

“Dạ”, gió thu đã đến, phòng ta có thêm nhiều quần áo nhưng… ta đau lòng a! Quần áo này thật đắt tiền, ta vốn giữ lại để sau này bán đi a!

“Cho ngươi nhiều trang sức như vậy tại sao lại không mang? Ai sai ngươi bày ra bộ dáng đáng thương?”, hắn trách cứ tóc ta buông xả không đính bất cứ thứ gì lên đó, đúng là hung dữ.

“Dạ”, ta trở về phòng lục tìm mấy cây trâm. Mớ đồ vật leng keng lỉnh kỉnh này chỉ có mỗi tác dụng cản trở việc luyện tập của ta.

“Uống hết bát súp này, ai nhờ ngươi làm ra bộ mặt người chết, ngươi muốn ếm ai?”

“Dạ”, ta tiếp nhận bát súp uống cho bằng hết, sau đó đưa trở lại cho nha hoàn bên cạnh. Thật là, lãng phí a! Đem súp này đổi thành tiền thì tốt biết bao, sau này bỏ trốn cũng cần tiền mà!

“Về sau chỉ luyện tập buổi sáng, buổi tối không được luyện, ngươi tưởng ngã bệnh có thể trốn tránh nhiệm vụ sao?”

“Dạ”, Vớ vẩn, không luyện tập đến lúc đó thất thủ thì làm sao bây giờ? Người rơi đầu không phải là ngươi mà là ta đây nè!

“Về sau trước mặt người khác phải gọi ta bằng tên, bằng không sẽ khiến người khác phát hiện, phá hư kế hoạch của ta”.

“Dạ”

“Về sau dù tại thời điểm không có người cũng không được phép xưng hô nô tỳ, bộ dạng nô tài nhìn thật ghê tởm.”

“Dạ”

“Về sau… … ”

“Dạ”

Thiếu gia không ngừng yêu cầu này nọ, ta bình tĩnh vượt qua.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio