Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

chương 1713: bế quan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Làm tốt quyết định chưa?” Trong lòng Vu Phong đại đế giờ phút này rất thống khoái, trừ sắp đạt được bảo vật kích động, còn có khoái cảm có thể bức bách Áp Hoàng cúi đầu! Bởi vì hắn và Áp Hoàng đấu lâu lắm rồi, từng lần một thất bại, nay rốt cuộc có thể đè Áp Hoàng một đầu. Bức bách Áp Hoàng làm ra lựa chọn! Làm lòng Vu Phong đại đế tràn đầy thống khoái.

“Quyết định?” Áp Hoàng khép lại cánh lân giáp đã mở ra, bao bọc bản thân, con ngươi bạc trắng nhìn chằm chằm Vu Phong đại đế.

“Muốn động thủ, được!” Ánh mắt Vu Phong đại đế lộ ra nét điên cuồng, tay cũng đặt ở trên chuôi đao bên hông, “Xem trải qua một trận chiến này, dưới trướng Áp Hoàng ngươi còn có bao nhiêu trưởng lão có thể sống sót! Ít nhất toàn bộ bị ta bắt sống sẽ ngã xuống, nhắm chừng sau một trận chiến này, xếp hạng của ngươi ở trong thập tam hoàng cũng phải hạ xuống nhỉ.”

Áp Hoàng trầm mặc, mới nói: “Ngươi muốn bao nhiêu?”

Vu Phong đại đế nở nụ cười, cười sáng lạn: “Không nhiều lắm, ta đã bắt tù binh hai mươi hai vị trưởng lão, vậy chỉ cần hai mươi hai giọt là được!”

“Ngươi điên rồi?” Sắc mặt Áp Hoàng đại biến, “Hai mươi hai giọt? Ngươi biết ‘Lưu Quang Linh Nhũ’ bao lâu mới ngưng tụ ra một giọt?”

“Ta không điên.”

Vu Phong đại đế nói, “Năm tháng dài lâu đến nay, Áp Hoàng ngươi sẽ không ngay cả hai mươi hai giọt cũng không lấy ra được chứ? Ngươi cho ta, chúng ta rời khỏi, hơn nữa trưởng lão tù binh trả lại hết cho ngươi.”

“Nhiều nhất chín giọt!” Áp Hoàng nghiến răng nói, “Cùng lắm thì khai chiến mà thôi, ở hòn đảo bay Tử Nghiệt tộc chúng ta đều có thể thuấn di, ngươi đuổi cũng đuổi không kịp chúng ta, ngươi một giọt Lưu Quang Linh Nhũ cũng không chiếm được!”

Sắc mặt Vu Phong đại đế lạnh lùng: “Vậy trưởng lão dưới trướng ngươi chết hơn phân nửa! Về phần Lưu Quang Linh Nhũ, linh trì (Trì: ao) linh nhũ kia... Còn có một số bảo địa khác trên hòn đảo bay này, đừng trách ta trực tiếp phá hủy!”

Áp Hoàng càng thêm phẫn nộ.

“Ta lui một bước, hai mươi giọt! Thiếu một giọt cũng không được!” Vu Phong đại đế cố ý nói lui một bước, cho cái bậc thang, trên thực tế cũng không ít đi bao nhiêu.

Sắc mặt Áp Hoàng khó coi, lại nhìn nhìn Đông Bá Tuyết Ưng bên cạnh, một khi thật sự xé rách da mặt thì thật sự không thể đoán trước hậu quả. Áp Hoàng nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, trầm giọng nói: “Phi Tuyết đế quân, lần này ta trả giá hai mươi giọt Lưu Quang Linh Nhũ, ngươi có thể cam đoan, sẽ không giúp Vu Phong đại đế đến mưu đoạt bảo vật chỗ ta nữa hay không?”

“Yên tâm đi, trên hòn đảo bay này của ngươi cũng chỉ Lưu Quang Linh Nhũ ta để ý, ta cam đoan sẽ không đến nữa.” Vu Phong đại đế nói, đồng thời cũng truyền âm nói với Đông Bá Tuyết Ưng.

“Có thể cam đoan.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Áp Hoàng khẽ gật đầu.

Phi Tuyết đế quân, Vu Phong đại đế... Đều là danh tiếng không tầm thường, lời nói ra, sẽ không dễ dàng vi phạm.

“Được.” Áp Hoàng liếc Vu Phong đại đế, “Vu Phong, ngươi thật sự gặp may mắn, có thể mời được Phi Tuyết đế quân giúp ngươi. Nếu không, ngươi vĩnh viễn không có khả năng đạt được hai mươi giọt Lưu Quang Linh Nhũ này.”

Lúc trước chỉ một giọt Lưu Quang Linh Nhũ, Áp Hoàng giao dịch với Vu Phong đại đế, đã vắt cạn của Vu Phong đại đế rất nhiều bảo vật!

Vu Phong đại đế căn bản không thể thừa nhận!

Cũng không trách Áp Hoàng trước đó chào giá cao, phóng mắt toàn bộ Đoạn Nha sơn mạch, trong hàng ngũ cường giả đỉnh cao nhất, Lưu Quang Linh Nhũ đối với Vu Phong huyết mạch của ‘Vu Phong đại đế’ là có kỳ hiệu nhất. Đối với các đại đế khác lực hấp dẫn thấp hơn nhiều, đương nhiên đối với hoàng cấp bình thường, trợ giúp vẫn là rất lớn! Như các trưởng lão dưới trướng Áp Hoàng, đều là lập công lớn, mới có thể đạt được một giọt.

“Vù vù vù...” Áp Hoàng vung móng vuốt, lập tức từng cái lọ bay ra, cả thảy hai mươi cái lọ, “Trong mỗi một lọ đều có một giọt Lưu Quang Linh Nhũ.”

Năm vị trưởng lão cấm địa phía sau Áp Hoàng thấy thế, đều có chút bi phẫn.

Năm vị chúng nó đến nay nhiều nhất mới từng nhận được hai giọt mà thôi!

Mà hôm nay, ‘Áp Hoàng’ đứng đầu thập tam hoàng thủ lĩnh của chúng nó thế mà bị ép cúi đầu, giao ra hai mươi giọt Lưu Quang Linh Nhũ. Đây tuyệt đối là nhục nhã vô cùng!

“Rốt cuộc tới tay rồi.” Vu Phong đại đế vẫy tay một cái, hai mươi cái lọ này liền đến trước mặt hắn, hắn lập tức lần lượt rút nút lọ tiến hành điều tra, lúc điều tra mắt cũng đang tỏa sáng. Hắn chờ mong lâu lắm lâu lắm rồi!

“Ha ha, Áp Hoàng thật thống khoái, ta cũng không phải người keo kiệt.” Vu Phong đại đế cười, lập tức cũng thả xuất ra hai mươi hai vị trưởng lão tù binh.

“Chiếm được Lưu Quang Linh Nhũ, nên đi đi.” Áp Hoàng lạnh như băng nhìn hắn.

“Đi đi đi, Áp Hoàng hiện tại tâm tình không tốt, chúng ta đừng lưu lại ở chỗ này.” Vu Phong đại đế cười tủm tỉm, “Phi Tuyết huynh, chúng ta đi thôi.”

Một nhóm bảy vị lập tức hóa thành một cơn gió, nhanh chóng rời đi.

Áp Hoàng yên lặng nhìn, năm vị trưởng lão cấm địa, hai mươi hai vị trưởng lão mới được thả ra phía sau hắn đều là một mảng trầm mặc.

Lần này, thật sự là mất mặt lớn rồi!

Toàn bộ Tử Nghiệt tộc, địa vị Áp Hoàng là gần với ba đại chí tôn! Thế mà bị ép cúi đầu chịu thua giao ra bảo vật.

“Áp tổ, ngươi vốn có thể trực tiếp thuấn di rời khỏi không cần để ý tới bọn họ uy hiếp, lại bởi vì chúng ta...”

“Nếu không có Áp tổ, chúng ta chỉ sợ bị Vu Phong đại đế giết rồi.”

Các trưởng lão này từng người cũng nói, biểu đạt cảm kích, cũng là đang thổi phồng Áp Hoàng.

Dù sao chúng nó sở dĩ nguyện trung thành Áp Hoàng, thậm chí xưng là ‘Áp tổ’, là vì ‘huyết dịch’ của Áp Hoàng đối với tuyệt đại đa số trong chúng nó có trợ giúp lớn, cho nên một đám mới trung thành như thế.

“Không cần nhiều lời, lần này mất mặt, Vu Phong kia chỉ sợ sẽ rất nhanh truyền ra, sợ là toàn bộ Đoạn Nha sơn mạch đều sẽ biết được.” Áp Hoàng lạnh lùng nói, “Nhưng, ta không phải thua về tay Vu Phong hắn, là thua về tay vị Phi Tuyết đế quân kia!”

Nói xong, Áp Hoàng trực tiếp thuấn di biến mất.

Năm vị trưởng lão cấm địa, hai mươi hai vị trưởng lão còn lại cũng đều nhìn nhau, đều biết tâm tình Áp Hoàng không tốt, mỗi người cũng đều ngoan ngoãn rời đi.

Chúng nó một chút ý niệm ‘báo thù’ cũng không có! Bởi vì vị Phi Tuyết đế quân kia thật sự đáng sợ chút! Trong chúng nó thực lực hơi yếu đều trực tiếp ngủ say, mạnh cũng là thực lực giảm hẳn, dễ dàng bị chà đạp thậm chí bắt sống.

...

Vu Phong thế giới.

Vu Phong đại đế trở về, lòng tràn đầy kích động, thậm chí tặng một đống bảo vật cho Đông Bá Tuyết Ưng biểu đạt cảm kích. Cũng là bảo trì tốt quan hệ! Bởi vì một vị cao thủ linh hồn khủng bố có thể khiến thực lực bọn họ giảm hẳn, ảnh hưởng đối với thế cục quá rõ ràng.

“Đây là Thất Linh Tháp.”

Vu Phong đại đế, Đông Bá Tuyết Ưng cùng tám vị thần tướng đều tới trước một tòa tháp.

Thất Linh Tháp, toà nhà hình tháp bình thường phổ thông, ven tháp phân biệt treo bảy cái chuông, mặt ngoài nhìn không ra bất cứ đặc thù nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio