Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

chương 385: kết hôn đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kéo cửa.

Bên ngoài chính là một cái đình viện, giờ phút này ánh mặt trời ấm áp hắt lên người, cũng chiếu vào trong đình viện, ở trong đình viện đang có một nữ tử áo bào màu lam đậm đứng ở nơi đó, ánh mặt trời xuyên qua tóc nàng, khiến tóc nàng tản ra ánh sáng.

Đẹp quá! Đông Bá Tuyết Ưng lộ ra nụ cười.

“Tĩnh Thu.” Đông Bá Tuyết Ưng mở miệng.

Dư Tĩnh Thu nghe được thanh âm cũng quay lại, nhìn thấy thanh niên đồ đen mặt mang nụ cười trước mắt.

Nhìn thanh niên đồ đen trước mắt, khiến Dư Tĩnh Thu không khỏi nhớ lại một màn khi hai người mới gặp, khi đó hai người đều rất trẻ, ở Long Sơn lâu Thanh Hà quận thành lần đầu tiên nhìn thấy nhau, khi đó hai người bọn họ chỉ là mang tính lễ phép gật đầu mỉm cười, liền đều tự trở lại sân của mình.

Đảo mắt đã mấy chục năm qua đi.

Thanh niên lúc trước mũi nhọn nội liễm, chỉ có thể xem như một cao thủ của quận Thanh Hà! Mà hiện nay ở toàn bộ Hạ tộc cũng đã đứng ở vị trí cực cao, có thể nói Siêu Phàm thiên phú nghịch thiên nhất của Hạ tộc từ trước tới nay, một lần hành động phá hủy tổng bộ Ma thần hội, hủy diệt phân thân Đại Ma Thần. Chỉ là Vu Thần và Đại Ma Thần trả thù, lại khiến đường tương lai của hắn đoạn tuyệt.

“Tuyết Ưng sư huynh.” Dư Tĩnh Thu vội đi qua, nắm tay Đông Bá Tuyết Ưng.

“Chúng ta đi thôi.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

“Ừm.” Dư Tĩnh Thu nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người sóng vai đi, đi ở trong Tân Hỏa cung.

“Muội biết hết rồi?” Đông Bá Tuyết Ưng cười hỏi.

“Biết hết rồi, lúc Tử Lôi đế quân hỏi toàn bộ Bán Thần Hạ tộc, ta cũng ở đó.” Dư Tĩnh Thu nói, “Hơn nữa Trần cung chủ đối với việc này cũng không giữ bí mật, không chỉ Bán Thần, các Siêu Phàm Hạ tộc khác nhắm chừng cũng đều đã biết.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn từng tòa cung điện rộng lớn, cười nói: “Trần cung chủ làm như vậy không sai, Ma thần hội nay cũng chỉ phát hiện một vị Đại tế ti! Nhị tế ti, tam tế ti đều là câu hỏi, trong Bán Thần Hạ tộc ta chỉ sợ còn có một hai vị là phản đồ, một khi đã như vậy, tin tức tự nhiên không cần thiết giữ bí mật nữa. Hơn nữa ta trúng độc Vu Thần kiếm, chỉ sợ vị Vu Thần kia là hiểu biết độc này lợi hại nhất, đoán cũng đoán được.”

Trong lòng Dư Tĩnh Thu đau xót.

Tuyết Ưng sư huynh nay gặp đại kiếp nạn như thế, về sau ngày ngày đêm đêm thừa nhận khổ bởi vu độc, hơn nữa còn không còn hy vọng tu hành, đả kích như vậy... Tuyết Ưng sư huynh thế mà bình tĩnh như thế, còn quan tâm chuyện Ma thần hội cùng Vu Thần.

“Đúng rồi, vì trị liệu độc Vu Thần kiếm ta trúng, Hạ tộc trả giá không nhỏ nhỉ.” Đông Bá Tuyết Ưng bỗng nhiên nói.

“Ừm.” Dư Tĩnh Thu gật đầu, “Cái này cũng không phải bí mật, toàn bộ Bán Thần đều biết. Trả giá rất lớn, tương đương với đưa một thần khí xuống! Nhưng những cái này đều là Tử Lôi đế quân tiền bối gánh vác. Một lần này cũng cũng không phải không muốn cứu sư huynh, chỉ là độc sư huynh trúng gọi là vu độc ‘Quỷ Lục Oán’ rất khủng bố, muốn hoàn toàn trừ đi, năm mươi hai vị tiền bối thần linh Hạ tộc ta dốc hết bảo vật cũng không đủ.”

“Làm đã đủ nhiều rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Một món thần khí...

Hạ tộc năm tháng dài lâu, tổng cộng mới góp được mấy thần khí?

“Phía trước là Xích Vân sơn thế giới, chúng ta đi vào nhìn một cái.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, nói xong liền cùng Dư Tĩnh Thu sóng vai hướng thác nước phía trước bay đi, tuy lực lượng thân thể và đấu khí không thể tu hành. Đấu khí cũng là dùng một phần bớt một phần, nhưng trên thực tế thực lực Đông Bá Tuyết Ưng cũng không giảm bớt, bởi vì thực lực bản thân hắn chủ yếu dựa vào là chân ý, bằng vào chân ý hắn mới làm ra được những việc như kỳ tích đó.

Ào.

Thân thể chạm thác nước, không gian vặn vẹo.

Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác trước mắt sáng ngời, cảnh tượng đã biến ảo, phía trước là không gian rộng lớn, dãy núi liên miên, mây trắng bay bay.

“Còn nhớ rõ thời gian năm đó cùng sư huynh cùng nhau ở Xích Vân sơn thế giới tu hành.” Dư Tĩnh Thu nhìn chung quanh, “Chỉ là việc ác ma buông xuống, khiến Xích Vân sơn thế giới này cũng rất ít có ai đến.”

“Chúng ta tùy tiện đi một chút.” Đông Bá Tuyết Ưng mang theo Dư Tĩnh Thu, nhanh chóng hạ xuống.

Dọc theo cạnh một hồ nước thật lớn giống như gương sáng, hai người sóng vai đi, nhìn cảnh sắc dãy núi chung quanh.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, tán gẫu một số chuyện thời gian năm đó ở Xích Vân sơn thế giới tu hành đã xảy ra.

“Thế giới Xích Vân sơn, cảnh sắc thật đẹp.” Đông Bá Tuyết Ưng bỗng tán thưởng, liền khoanh chân ngồi xuống ở một mảng đất cỏ mềm mại bên hồ nước, cười nói, “Nói ta sau khi trúng độc Vu Thần kiếm, tu hành sẽ rất khó, ta phải thử một chút xem.”

Nói xong liền nhắm mắt lại.

Bên cạnh, Dư Tĩnh Thu cũng ngồi ở một bên hơi tỏ ra khẩn trương nhìn. Nàng từng nghe nói, Quỷ Lục Oán vu độc phi thường thống khổ, thậm chí có thể khiến tâm chí như Đông Bá Tuyết Ưng cũng đau đến mức linh hồn mất đi ý thức, cũng phải dựa vào thuốc giải áp chế, đau đớn mới có thể giảm bớt.

“Cực điểm xuyên thấu.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhắm mắt, tinh thần cảm ứng thiên địa lực dao động chung quanh.

Cực Điểm Xuyên Thấu Chân Ý bắt đầu thi triển trong thiên địa, chỉ thấy giữa không trung chung quanh mơ hồ có không gian bị xuyên thấu. Đồng thời Đông Bá Tuyết Ưng còn cố gắng đi hoàn thiện, hấp thu càng nhiều ảo diệu hơn để hoàn thiện Cực Điểm Xuyên Thấu Chân Ý.

Đau đớn ‘Quỷ Lục Oán vu độc’ lúc trước dựa vào ý chí áp chế lập tức bắt đầu ảnh hưởng, tựa như một người đang tu hành, bên cạnh lại có người vụt từng roi ở trên người, sao có thể tĩnh tâm tu hành không chịu quấy nhiễu? Hiểu ra mặc dù đã bị thuốc giải áp chế, đau đớn do Quỷ Lục Oán vu độc đã vượt qua đau đớn bị đánh roi tầm thường.

Đau đớn này là xâm nhập tầng diện hạt.

Nếu không tu hành còn tốt, đi tìm hiểu thiên địa tự nhiên, liền lập tức bị quấy nhiễu.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!” Đông Bá Tuyết Ưng cố gắng muốn khiến bản thân không chịu ảnh hưởng, nhưng vẫn phải phân tâm áp chế đau đớn ảnh hưởng, như vậy tốc độ tìm hiểu chân ý lập tức chậm đi.

Theo thời gian trôi qua.

Thuốc giải trong cơ thể không ngừng bị tiêu hao, đau đớn không ngừng tăng lên, cái này cần càng nhiều tâm lực hơn để áp chế đau đớn, ảnh hưởng đối với tìm hiểu càng lớn hơn nữa.

...

Dư Tĩnh Thu ở một bên nhìn, đã hai canh giờ, Đông Bá Tuyết Ưng vẫn khoanh chân tu hành.

“Tử Lôi đế quân tiền bối nói, chịu vu độc đau đớn ảnh hưởng, là rất khó tĩnh tâm tìm hiểu thiên địa. Nhưng chỉ là nói rất khó... Cũng không phải nói không có khả năng! Nếu là tu vi tâm linh đủ mạnh, có lẽ có thể không nhìn tất cả đau đớn, tu hành như cũ?” Dư Tĩnh Thu âm thầm chờ mong.

Chỉ thấy Đông Bá Tuyết Ưng khoanh chân ngồi ở nơi đó bỗng nhiên trán bắt đầu chảy ra mồ hôi, thân thể run nhè nhẹ.

“Quả thực rất khó.” Đông Bá Tuyết Ưng mở mắt ra.

“Thế nào?” Dư Tĩnh Thu vội đi đỡ Đông Bá Tuyết Ưng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio