//.
"Vì sao? Có phải cậu lại gây ra họa gì nữa hay không?"
"Không phải! Tớ nhìn thấy hai người..."
Đỉnh đầu bị bóng đen bao phủ, thiết bị liên lạc trên tay Tiêu Nham bị người ta đè lại làm gián đoạn liên lạc. Trái tim cậu thắt chặt, chậm rãi ngẩng đầu lên, một trong hai người vừa rồi đang mỉm cười nhìn cậu.
"Tôi là nghiên cứu viên mới tới, cậu thì sao?"
Người này vẻ mặt hòa ái, nhưng Tiêu Nham lại nhìn thấy trong con ngươi của anh ta có sát ý khát máu.
"Bộ dạng sao lại sợ hãi như vậy? Tôi cũng không phải tang thi, sẽ không ăn cậu." Thanh âm đối phương mềm nhẹ đáng sợ.
"..." Giờ phút này Tiêu Nham căn bản nói không nên lời.
"Biết Trung tá Casey ở chỗ nào không? Chúng tôi có một hạng mục nghiên cứu cần tham khảo với cậu ấy một chút."
"... Cậu ấy ở trong phòng nghiên cứu." Tiêu Nham cố gắng khiến thanh âm của mình không run rẩy. Lúc này Casey hẳn là đang ở phòng họp, Tiêu Nham không xác định bản thân nói dối đối phương có tin tưởng hay không.
Mục tiêu của bọn họ cư nhiên là Casey!
"Cảm ơn."
Tươi cười của đối phương biến mất, tay hắn đưa ra phía sau lưng, Tiêu Nham biết mình chạy trời không khỏi nắng, mãnh liệt đè vào một cái nút trên thiết bị liên lạc.
Nhất thời chuông cảnh báo của toàn bộ viện nghiên cứu vang lên mãnh liệt.
"Đáng giận ——"
Động tác của đối phương thật tàn nhẫn, ngay cả thời gian phản ứng Tiêu Nham cũng không có.
Lưỡi dao sắc bén xuyên thấu thân thể, đâm thủng nội tạng, cảm giác đau đớn cực hạn kia khiến Tiêu Nham khó có thể hô hấp, máu nóng không ngừng trào ra, chân đối phương đạp trên bụng cậu, hung hăng rút lưỡi dao ra.
"Này! Cậu rốt cục xảy ra chuyện gì! Sao lại bấm chuông cảnh báo!"
"Là thằng kia!"
Lưỡi dao của hắn lần thứ hai vung lên, Tiêu Nham không chút nghi ngờ hắn muốn chặt đứt cổ mình.
"Đừng lãng phí thời gian! Đi tìm Casey!"
Lưỡi giao dừng lại giữa không trung, hai tên sát thủ vội vàng rời đi.
Tiêu Nham tê liệt ngã xuống mặt đất, che lại miệng vết thương máu chảy đầm đìa trên bụng, cậu dần dần hư thoát, tầm nhìn mơ hồ.
Bên ngoài nhà ăn vang lên tiếng kêu hoảng loạn, nhóm nghiên cứu viên chạy trốn khắp nơi, mà hai tên sát thủ lại không ngừng vung lưỡi dao trong tay.
Thật là một đám ngốc... Nhanh chóng đóng cửa thông đạo nhốt bọn họ lại...
Không biết... Casey đã kịp trốn đi hay chưa...
Đau đớn vốn khó có thể chịu đựng dần dần lùi xa, bất kể là thị giác hay thính giác đều trở nên mơ hồ.
Lúc này cậu thật sự phải chết.
Không phải là chết trên tay tang thi, mà là đồng loại, cảm giác có chút bị thảm.
Cậu còn rất nhiều chuyện chưa kịp làm... Nghiên cứu của cậu còn chưa hoàn thành, cậu còn muốn đi Amazon thực nghiệm, cậu còn muốn... Còn muốn nhìn thấy...
Nhưng vào lúc này, phi hành khí của bộ đội đặc chủng đáp xuống bên ngoài viện khoa học trung ương, hơn mười bộ đội đặc chủng lập tức đi vào.
Hein dẫn theo Liv và Mark một đường đi dọc theo thông đạo tiến về phía trước, thỉnh thoảng thấy được thi thể chia năm xẻ bảy của nghiên cứu viên, máu tươi chảy xuôi dọc theo thông đạo.
"Động tác nhanh lên!"
Hein mãnh liệt nhảy vào phòng nghiên cứu của Casey, trước mặt một mảnh tối đen, lưỡi đao sắc bén vung lên giữa không trung, chỉ nghe một tiếng "keng" của thanh âm kim loại va chạm vào nhau, mũi đao của Hein đã đỡ được một kích đánh lén của đối phương.
Trong bóng tối bắt đầu, rồi lại trong nháy mắt chấm dứt.
Khi phòng nghiên cứu khôi phục lại ánh sáng, cảnh tượng trước mắt chính là lưỡi đao của Hein xuyên qua ngực đối phương, chặt chẽ cố định hắn trên vách tường.
Anh hờ hững nắm chặt chuôi đao, chậm rãi rút ra, trong nháy mắt đối phương rơi xuống, anh chẳng chút lưu tình mà chém đứt đầu đối phương.
"Còn một người."
Mark và Liv lập tức chạy về hai phương hướng khác nhau, truy lùng tên sát thủ còn lại.
Hein lững thững rời khỏi phòng nghiên cứu này, mang theo lưỡi đao bén nhọn, chậm rãi đi trong thông đạo.
Anh vẫn duy trì tính cảnh giác cực cao, bởi vì sát thủ lúc nào cũng có thể đột nhiên xuất hiện.
Khi anh đi đến trước cửa nhà ăn, chất lỏng đỏ tươi từ bên trong cánh cửa khép hờ hội tụ thành dòng chảy ra, ngay tại thời điểm chân anh sắp tiếp xúc một mảnh đỏ sẫm kia, anh dừng lại.
Đôi mắt chợt trầm xuống, anh hơi nâng cằm lên vô cùng cảnh giác mà nghiêng người tiến vào, chỉ là khi anh thấy được thân ảnh nằm trên mặt đất mà máu trên bụng đã ngừng chảy, đồng tử một trận co rút lại, lưỡi đao trong tay thiếu chút nữa rớt khỏi tay anh.
Anh mãnh liệt nhào lên, lấy một loại tốc độ trước này chưa từng có.
Tiêu Nham cho là mình đã không cảm giác được gì, cho dù không có khí lực mở mắt, giờ phút này cậu rõ ràng biết được, có người đang dùng lực mà che lại miệng vết thương bị đâm xuyên của cậu.
Ngốc quá... Vô dụng thôi...
Máu đã chảy muốn hết rồi, mặc kệ là ai, cám ơn vì đã muốn cứu tôi...
Có người bóp gò mát cậu, cường bách cậu hé miệng ra.
Đầu lưỡi cực nóng dũng mãng xông vào, thổi quét hết thảy trong khoang miệng cậu, điên cuồng liếm láp, lực độ khiến người ta chấn động sợ hãi chậm rãi lan tràn trong sự dây dưa nghiêng trời lệch đất này, đó là một loại xâm lược chẳng chút lưu tình, một tấc cũng chưa từng buông tha.
Trái tim chết lặng của Tiêu Nham ngay tại lúc này đột nhiên nhảy lên, tế bào toàn thân thoáng buộc chặt, trong chớp mắt sau đó chợt có cảm giác văng tung tóe khắp bốn phía, toàn bộ cảm quan bị khơi dậy, sống lưng cậu cong lên, co chặt gần như sắp gãy.
Cánh tay vốn dĩ vô lực rủ xuống của cậu bám vào bả vai của đối phương, đầu lưỡi đáp lại, dùng hết sức thuận theo khát vọng của bản thân.
Tựa như tảng băng rơi vào ngọn lửa, nháy mắt bốc hơi mất đi bản ngã.
Cậu không biết lấy ra khí lực từ đâu, dùng sức mà tiến gần đối phương. Cậu không biết mình được kéo lên, cũng không biết mình hoàn toàn tiến vào trong ngực của một người khác, không biết bản thân dùng sức ôm chặt đối phương ra sao, lại càng không biết đến cuối cùng, đối phương nhắm hai mắt lại, chỉ là khẽ nhếch môi mặc cậu ta cần ta cứ lấy.
Tiêu Nham biết có người dùng sức ôm lấy cậu, bàn tay siết chặt thân thể cậu, chặt chẽ khóa cậu ở trong ngực mình.
"Sếp —— Chúng ta tìm được tên kia rồi! Hắn bắt cóc Trung tá Casey!"
Thanh âm ồn ào của Mark truyền ra từ thiết bị liên lạc.
Ngay sau đó, Tiêu Nham bị đẩy ra, ngã ngồi trên mặt đất.
Hô hấp của cậu còn chưa bình phục, thậm chí tiêu cự còn chưa rõ.
Giữa môi răng còn lưu giữ lực độ cường ngạnh của đối phương, khát vọng trong lòng vẫn như cũ chưa tìm được giải thoát.
"Cậu thỏa mãn chưa."
Thanh âm lạnh như băng vang lên, tâm trí hỗn loạn của Tiêu Nham trong nháy mắt trở về với bản thể.
Hein đứng thẳng trước mặt cậu, không có gì có thể đè ép tấm lưng cao ngạo của anh, anh cúi đầu, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Bàn tay Tiêu Nham chụp lên bụng mình, vừa không có miệng vết thương cũng không có máu chảy, cảm giác đau đớn đã làm cậu tê liệt cư nhiên biến mất.
Xảy ra chuyện gì?
Cậu vén y phục của mình lên, phát hiện ở trên bụng ngay cả vết sẹo cũng không có, chẳng lẽ nói mình bị tên sát thủ đâm xuyên qua bụng là ảo giác sao?
"Tôi tới ngay."
Hein trả lời cho Mark ở đầu bên kia, khi tầm mắt anh hạ xuống, Tiêu Nham phát giác bản thân căn bản không thể nói ra một câu đầy đủ, chỉ là ngây ngốc mà dùng khuỷu tay chống lên mặt đất. Mà khiến cậu không thể tin được chính là, Hein cư nhiên quỳ một gối xuống trước mặt cậu, bàn tay của anh chạm nhẹ vào nơi Tiêu Nham bị đâm thủng, tựa như đang xác nhận nơi đó đã triệt để khép lại hay chưa.
Hô hấp của Tiêu Nham nghẹn lại trong lồng ngực, ngay cả một cử động nhỏ cậu cũng không dám.
Độ ấm trong lòng bàn tay của Hein so với người thường cao hơn rất nhiều, hoàn toàn khác biệt với ấn tượng lạnh như băng của anh, vững vàng mà nội liễm, Tiêu Nham cảm thấy an tâm khó hiểu. Mái tóc màu vàng kim rủ xuống trên trán Hein, Tiêu Nham nhìn không thấu ánh mắt của anh.
Chỉ là tựa như ảo giác, bàn tay đặt trên bụng mình đang ân nhẫn run rẩy, tựa như muốn bắt được cái gì đó nhưng không có cách nào dùng sức.
Ngay tại thời điểm cậu thở ra một hơi, Hein chợt đứng dậy, không hề lưu luyến mà rời đi.
Tiêu Nham cúi đầu, nhìn một mảng lớn vết máu trên mặt đất, lập tức hít ngược một hơi.
Cậu quả thực không thể tin được, chảy nhiều máu như vậy, bản thân cư nhiên còn sống!
Chẳng lẽ miệng vết thương của mình biến mất là bởi vì Hein...
Bên tai vang lên câu nói "Cậu thỏa mãn chưa" của Hein, máu chảy ngược về tim của Tiêu Nham trong nháy mắt quả thực muốn làm nó nổ tung!
Cậu còn nhớ rõ bản thân tựa như nổi điên không thể khống chế mà hôn người kia như thế nào, đối phương nhất định là một bộ đội đặc chủng, nếu không miệng vết thương của mình căn bản không có khả năng khép lại.
Không thể nghi ngờ, người kia là Hein Burton!
Vì sao Hein lại tùy ý để cậu hôn anh? Nếu như hôn mình là quyết định muốn cứu tính mạng cậu dưới tình thế cấp bách của Hein, như vậy khi mình không thể khống chế được, anh ấy vì sao không cự tuyệt!
Không đúng! Hiện tại không phải là thời điểm nghĩ chuyện này! Casey đâu? Mục tiêu của hai kẻ này là Casey!
Tiêu Nham chạy như điên dọc theo thông đạo, khi nhìn thấy vô số thi thể của nghiên cứu viên không khỏi mất hồn mất vía.
Khi cậu nhảy vào phòng nghiên cứu của Casey, nhìn bóng dáng Mark và Liv, cùng với lưỡi dao đặt trên cổ Casey, lập tức ngây dại.
"Casey..."
"Tiêu Nham, đừng tới đây!" Casey mới vừa nói chuyện, lưỡi dao liền càng thêm dùng sức mà dí sát vào cổ họng cậu ta.
"Này, mày muốn giết cứ giết! Chậm chà chậm chạp thật không có ý nghĩa!" Mark lập tức kêu lên.
Liv không nói tiếng nào, chỉ là cau mày chờ đợi thời cơ.
Tên sát thủ khẽ hừ một tiếng, "Tao quả thật có thể giết nó, bất quá nó còn sống đối với các người càng có giá trị hơn."
"Mày suy nghĩ quá nhiều!" Mark nhúng vai, "Bộ đội đặc chủng chúng tao luôn không hợp với đám người của viện khoa học trung ương, dựa vào cái gì chúng tao phải ở bên ngoài gió tanh mưa máu, bọn họ lại ở trong phòng thí nghiệm uống chén trà là được tiến vào trung tâm của quân đội? Mày muốn giết tên nhóc này, bọn tao còn bớt việc nữa!"
Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt, cậu không xác định Mark có đang nói đúng suy nghĩ trong lòng mình hay không.
Liv hơi hơi thay đổi tư thế đứng, tùy thời đều có thể xông lên phía trước, điều này cũng khiến cho tên sát thủ áp lực càng lớn, mang theo Casey lùi về phía sau nửa bước.
Ngay tại thời điểm này, tường thủy tinh của phòng quan sát trên lầu hai vỡ vụn, Hein từ trên cao nhảy xuống, lưỡi đao sắc bén trong tay anh trực tiếp cắt đứt cổ tên sát thủ.
Không tiếng động mà đáp xuống đất, Hein vứt lưỡi đao đi, máu phun ra cực nhanh, thân thể không đầu của tên sát thủ cũng lên tiếng trả lời ầm ầm ngã xuống.
Casey đứng ngốc ngay tại chỗ, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng hết thảy mọi chuyện, Tiêu Nham dĩ nhiên tiến lên ôm cổ cậu ta.
"Casey!"
"... A... A..."
Đây là lần đầu tiên Casey nhìn thấy thi thể người, phát ra tiếng gào sợ hãi.
Tiêu Nham nhanh chóng che mắt cậu ta lại, dẫn cậu rời đi, "Đừng nhìn."
Hein đi đến phía trước đầu lâu bị rơi trên đất, cúi đầu nói, "Mark, đưa đầu của bọn họ đến bộ đội tra tấn."
"Vâng."
Mark nhếch khóe miệng, xách cái đầu máu tươi đầm đìa lên.
Mà Casey thì rúc vào trong ngực Tiêu Nham, khuôn mặt trắng bệch, mắt cũng không dám mở.
Hein thu hồi song đao vào trong vỏ, khi đi ngang qua bên cạnh Tiêu Nham, thoáng nâng cằm lên, ánh mắt sắc bén dừng trên người Casey, "Cậu định giả vờ tới khi nào?"
Tiêu Nham không hiểu, ai giả vờ? Giả vờ cái gì?
Lúc này, Casey từ trong ngực Tiêu Nham ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn về phía Hein, "Mắc mớ gì tới anh!"
Tiêu Nham nhìn về phía Casey, bộ dạng người này chỗ nào có nửa điểm sợ hãi vừa rồi, rõ ràng là con thú hoang đang xù lông.
Hein không để Casey vào mắt, trong nháy mắt khi ánh mắt anh lướt qua Tiêu Nham, thế giới tựa như bị ngăn cách ở bên ngoài cảm quan của Tiêu Nham. Rồi chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, Hein nghiêng mặt đi, cứ như vậy rời đi.
Casey quay đầu nhìn Tiêu Nham, bộ dạng bản thân cái gì cũng không có làm sai nói, "Tớ chỉ là muốn hưởng thụ sự quan tâm của cậu một chút mà thôi! Tớ đã không phải lần đầu tiên bị sát thủ của Sóng Triều ám sát... Cho nên mấy thứ này cũng chẳng đáng kể gì."
Tiêu Nham bất đắc dĩ mà hít vào một hơi, lập tức lại bắt đầu đau lòng, đặc biệt là câu "mấy thứ này cũng chẳng đáng kể gì" của Casey. Xét về tuổi tác, Casey chỉ là một thiếu niên mà thôi, thiên phú của cậu ta khiến cậu ta trưởng thành sớm.
"Chỉ cần cậu không sao là tốt rồi."
Đầu của hai tên sát thủ được đưa đến chỗ bộ đội tra tấn, bọn họ tiến hành dò hỏi đối với đại não của sát thủ, mà tin tức thu được cũng được chỉ định là cơ mật.
Tiêu Nham cùng nhóm nghiên cứu viên may mắn còn sống đi trong thông đạo, nhìn thi thể của những đồng nghiệp đã từng quen thuộc, dưới chân còn thỉnh thoảng chạm vào máu của bọn họ.
Lúc này, viện khoa học trung ương tổn thất cực kỳ nặng nề.
Mười hai nghiên cứu viên dưới trướng Casey có bảy người gặp nạn.
Hein về tới tổng bộ của bộ đội đặc chủng, đi đến trước cửa của một gian phòng làm việc, cán bộ liên lạc bên ngoài cửa ngay khi thấy anh lập tức đứng thẳng lên hành quân lễ, Hein chỉ là thoáng gật gật đầu.
Cửa tự động mở ra, trong không gian to như vậy, chỉ có một chiếc bàn công tác sạch sẽ đến mức khiến người ta khó chịu, người đàn ông trung niên ngồi sau bàn nhìn người bộ đội đặc chủng lạnh lùng nghiêm túc đi đến trước mặt mình.
"Thực may mắn cậu đúng lúc trở về Shire, nếu không viện khoa học trung ương... So với bây giờ còn thảm thiết hơn."
Trong mắt Hein không có một tia gợn sóng, tựa như những lời đối phương nói hết thảy đều không liên quan đến anh, "Thiếu tướng, tôi đã trình báo cáo hành động lên."
"Tôi nghe nói cậu cứu một trợ lý nghiên cứu." Thiếu tướng Gordon hơi ngã người ra phía sau, lưng dán vào ghế dựa, khóe môi treo lên ý cười nghiền ngẫm, "Tôi xem báo cáo của cậu, cậu trợ lý nghiên cứu kia đã lâm vào tử vong, cậu cứu cậu ta như thế nào?"
"Việc đó không liên quan đến nhiệm vụ."
Thiếu tướng Gordon bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không nhanh không chậm nói, "Tôi chỉ là tò mò mà thôi. Cậu có biết tiểu đội của Trung tá Jane Wallace đóng giữ ở Shire, hơn nữa còn phải phụ trách giám thị vài nghiên cứu viên có hạng mục nghiên cứu quan trọng trong viện khoa học. Mà đối tượng cần Trung tá Wallace giám thị, đúng là cậu trợ lý nghiên cứu mà cậu đã cứu."
Biểu tình của Hein vẫn như cũ không dao động, chỉ là lạnh nhạt mà trả lời, "Như vậy Thiếu tướng ngài hẳn là nên suy xét về năng lực làm việc của Trung tá Wallace."
"Quả thật, Jane Wallace mặc dù có năng lực tác chiến xuất chúng, nhưng mà cậu ta quá mức xem bản thân là trung tâm. Chăng qua cậu lại không giống..."
Thiếu tướng Gordon còn muốn nói gì đó, Hein lại lui về phía sau một bước, sau khi thực hiện nghi thức chào với ông, lưu loát rời đi.
"Aizz..." Thiếu tướng Gordon bất đắc dĩ lắc đầu, "Cũng không thể để cho mình nói hết sao."
Bên ngoài cửa phòng của Thiếu tướng Gordon, cán bộ liên lạc nhìn một màn trước mắt, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Đại tá Hein luôn luôn lạnh lùng đến mức khiến người ta hoài nghi anh có tình cảm của con người hay không, hiện tại đang gắt gao dựa vào vách tường lạnh như băng của thông đạo, lông mi tao nhã run nhè nhẹ, anh ngửa cằm lên, cổ họng tạo ra một đường cong yếu ớt, tay phải siết chặt thành nắm đấm, tại thời điểm anh hít vào một hơi, dùng sức mà đấm vào tường một cái thật mạnh. Cán bộ liên lạc há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói bất cứ câu nào, Hein đã quay lưng lại đi về phía trước, mỗi một bước kiên định hữu lực, tựa như thống khổ và bất an một khắc trước chỉ là ảo giác của cán bộ liên lạc mà thôi.
Casey trấn định tự nhiên mà chỉ huy nhóm nghiên cứu viên bảo tồn số liệu nghiên cứu, chỉnh lý tất cả mẫu nghiên cứu, Tiêu Nham đi theo phía sau cậu ta nhăn chặt mày, thấp giọng nói, "Mục tiêu của bọn họ là cậu, Casey."
"Tớ biết, bởi vì tớ đang tiến hành nghiên cứu về virus X—... Hơn nữa tớ đã báo cáo với cấp trên, tháng này có lẽ sẽ có tiến triển mang tính đột phá. Bọn họ là muốn giết tớ sao?" Casey siết chặt nắm tay.
"... Có lẽ không chỉ là như vậy. Nếu mục tiêu là nhắm vào cậu, bọn họ sẽ không kiêu ngạo như vậy. Tinh anh trong toàn bộ viện khoa học trung ương hao tổn %... Việc này đối với Shire mà nói, là tổn thất khó có thể bù đắp, các hạng mục nghiên cứu đều bị lùi lại. Hơn nữa bọn họ có thể tiến vào viện khoa học trung ương đề phòng nghiêm mật, nơi này nhất định có người trợ giúp bọn họ."
"Cậu là nói... Bên trong chúng ta có người phản bội?" Casye đầu tiên là kinh ngạc, sau đó toàn bộ biểu tình trở nên bình tĩnh, "Tớ nghĩ... Cấp trên cũng sẽ suy xét như vậy, chỉ sợ tất cả các nghiên cứu viên đều phải tiến hành cách ly trẩm tra."
"Được rồi, trước không nghĩ chuyện này nữa... Cậu nên ăn chút gì đi." Từ khi gặp chuyện không may đến nay, Casey ngay cả một miếng bánh bích quy nén cũng chưa ăn.
Hai người mới đi đến chỗ ngã rẽ, quả nhiên thấy một nhóm cán bộ của bộ đội tra tấn đi tới.
"Xin hỏi là Trung tá Casey phải không?"
"Đúng vậy." Casey cáu có.
"Sự kiện ám sát lần này chúng tôi đạt được một ít manh mối, cần sự trợ giúp của cậu, xin đi theo nhóm chúng tôi."
Tiêu Nham một trận khẩn trương, cậu đã từng nghe nói, đại não sau khi bị bộ đội tra tấn truy hỏi, sẽ tạo thành bóng ma tâm lý không thể mất đi đối với rất nhiều người.
Cậu vừa muốn tiến lên kéo Casey lại, người của bộ đội tra tấn đã đè bả vai cậu xuống.
"Tiêu Nham, cậu không cần đi theo chúng tôi."
Tiêu Nham ngây ngẩn cả người.
"Báo cáo hành động của Đại tá Burton đã viết những chuyện liên quan đến cậu rất rõ ràng."
"Đừng lo lắng, Tiêu Nham. Bọn họ sẽ không dám làm chuyện gì quá đáng với tớ đâu." Casey chỉ chỉ đầu óc mình, trước sau như một cười tựa như một con mèo, "Bởi vì Shire cần não của tớ."
Người của bộ đội tra tấn cứ như vậy mang theo Casey nghênh ngang rời đi.
"Hey, Tiêu Nham."
Giọng nói biếng nhác vang lên, Tiêu Nham quay đầu, nhìn thấy cư nhiên là Jane Wallace đang ôm tay tựa vào tường!
"... Tại sao anh lại ở đây? Anh không phải là đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sao?"
=========================
Chuyện bên lề:
Cán bộ liên lạc: Đại tá bị làm sao vậy?
Bí Đao Béo: Đại tá đang sợ hãi đó mà!
Cán bộ liên lạc: Đại tá mà cũng có việc sợ hãi sao?
Bí Đao Béo: Chỉ cần Đại tá đến trễ một giây, hoặc là không đẩy cửa nhà ăn ra, tiểu bảo bối của anh ta sẽ chết!
Cán bộ liên lạc: Tiểu bảo bối của Đại tá là ai vậy?
Bí Đao Béo: Người địa cầu đều biết...
Tang thi: Ngay cả tang thi cũng biết...
=========================
","","?!�.���