Nắng sớm xuyên qua tấm kính phòng ngủ, đánh thức cô công chúa ngủ quên bừng tỉnh, Phương Nguyên tỉnh dậy toan bước xuống giường thì thấy Hàn Phong ngủ gục cạnh cô : “ anh đã ở cạnh tôi suốt đêm qua sao? chắc là anh mệt lắm rồi!” Phương Nguyên vuốt nhẹ nên mái tóc chàng hoàng tử đang ngủ gật: “ lúc ngủ gật cũng khiến người khác mê hoặc rồi. nếu đã tận tình như thế thì mình cũng nên thể hiện chút chứ!”
Hàn Phong tỉnh dậy, không thấy người đâu , cuống quýt: “ Phương Nguyên, cô đâu rồi?”
- Hàn Phong, anh dậy rồi à, mau chuẩn bị ra ăn sáng đi. Anh giúp tôi đánh thức người họ nhé- Phương Nguyên gượng cười, giọng thều thào yếu ớt
Hàn Phong nóng giận: “ cô nên nằm nghỉ nhiều hơn, sức khỏe cô vẫn chưa hồi phục hẳn mà.”
- Tôi đã đỡ hơn rồi, hơn nữa vận động sẽ giúp cơ thể hồi phục nhanh hơn. Đồ ăn để nguội sẽ không còn ngon nữa đâu.mau ăn thôi.- Phương Nguyên trấn an.
Phương Nguyên ở lại nhà của Hàn Phong vài ngày dưỡng bệnh do Đình Quyên vẫn chưa về. Cô mở ngăn kéo tủ dưới chỗ để ti vi tìm được quyển album từ khi còn nhỏ của Hàn Phong.: “ Hàn Phong, sinh ngày…. không phải là tuần sau sao?”
Phương Nguyên lật dở các trang tiếp theo của quyển album chăm chú xem: “ đáng yêu quá, dễ thương quá,… lạ thật sao lại không có lấy một tấm ảnh gia đình nào, lạ thật đấy?”
Lý Minh đang tắm nắng bên bể bơi trong căn hộ thì điện thoại đổ chuông liên hồi: “đươc ….được… tôi sẽ xem lại lịch rồi liên hệ lại. cảm ơn”.- Lý Minh trả lời gấp gáp
- Lý Minh có chuyện gì vậy? ăn dưa đi- Phương Nguyên nhẹ nhàng
- Không có gì. Chỉ là fan muốn chúc mừng sinh nhật Hàn Phong thôi, nhờ tôi xem lại lịch xem có gặp tặng quà anh ấy được không?
- Là sinh nhật Hàn Phong vào tuần sau phải không?
- Đúng vậy
- Lý Minh, tôi có việc này không biết có nên nói với anh không?
- Cô đừng ngại. chúng ta cũng coi như bạn rồi. có gì cô cứ nói đi.
- Thật ra… tôi đã lén xem quyển album của Hàn Phong. Anh đừng nói với anh ấy nhé
- Chuyện đấy cũng không phải chuyện gì to tát, cô yên tâm đi
- Tôi còn một chuyện thắc mắc nữa. Tại sao Hàn Phong không có tấm ảnh gia đình nào vậy?
- Chuyện này…Anh ấy trước giờ chỉ có một người dì chăm sóc anh ấy. anh ấy cũng chưa từng nhắc đến gia đình. Vì vậy, chuyện gia đình Hàn Phong trước giờ cũng là điều cấm kị không được hỏi đến. Đây là vấn đề nhạy cảm, cô đừng nhắc đến trước mặt anh ấy.
- Tôi nhớ rồi. sẽ tuyệt đối bí mật với anh ấy. ăn dưa thôi- hai người chuyển chủ đề khác rồi lại cười đùa vui vẻ.
Ngày sinh nhật Hàn Phong, Phương Nguyên âm thầm tìm thông tin về sở thích của anh lên menu món ăn, thiết kế bánh sinh nhật. Sáng sớm, cô đã dậy đi chợ mua đủ nguyên liệu chuẩn bị sinh nhật cho Hàn Phong.
- Lý Minh,mọi người đang ở phim trường sao? tôi có chuyện muốn hỏi anh?
- Cô nói đi
- Lịch trình của mọi người mấy giờ tôi nay kết thúc, hôm nay là sinh nhật Hàn Phong, tôi muốn làm một bất ngờ cho anh ấy.
- Uh, khoảng h là hoàn thành rồi, khoảng h chúng tôi sẽ về đến nhà.
- Vậy anh giữ bí mật nhé, tôi định chuẩn bị một bữa cơm gia đình chúng ta cùng đón sinh nhật với anh ấy. tôi muốn làm anh ấy bất ngờ.
Hàn Phong trong phim trường nói vọng tới: “ Lý Minh, cậu còn làm gì vậy? mau qua đây giúp một tay đi”.
- Tôi đến ngay đây- Lý Minh vội đáp- Phương Nguyên gặp cô ở nhà nhé, bây giờ tôi có việc rồi.
- Vậy gặp lại anh sau.
Hàn Phong chúc mừng sinh nhật với ekip làm phim tại phim trường rồi về thẳng nhà mang theo rất nhiều quà tặng của fan. Lý Minh để một mình Hàn Phong cất xe vào bãi đỗ xe, Lý Minh và Hoàng Anh lên nhà trước để gây bất ngờ cho Hàn Phong.
Hàn Phong vừa mở cửa vào nhà: “phụt, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you. Chúc mừng sinh nhật anh, Hàn Phong”- mọi người đồng thanh
Hàn Phong mỉm cười dịu dàng,: “ cảm ơn mọi người”
Phương Nguyên bưng ra một chiếc bánh ga tô được thiết kế vô cùng độc đáo, đảm bảo có một không hai do cô tự tay thiết kế với haimauf chủ đạo là đỏ và đen, kết hợp giữa chocolate và hoa quả tươi, nhìn vào khiến người ta mê mẩn không nỡ ăn rồi. Bên trên là cây nến tượng trưng cho tuổi là tuổi của Hàn Phong.
Hàn Phong vừa nhìn thấy chiếc bánh đã mỉm cười tinh quái, Phương Nguyên bưng chiếc bánh đứng trước mặt Hàn Phong, hai mắt nhìn nhau đắm đuối, dưới ánh nến lại càng lung ling,cảm động hơn: “ Hàn Phong, chúc mừng sinh nhật anh, nến sắp cháy hết rồi, anh mau ước đi”.
Hàn Phong nhắm mắt lại, hai tay đỡ lấy chiếc bánh rồi ước( chắc là vậy mà cũng có lẽ là giả vờ). Hàn Phong mở mắt ra mỉm cười thánh thiện: “cảm ơn mọi người”.
Hoàng Anh nhanh nhảu: “Hàn Phong, hôm nay anh phải đặc biệt cảm ơn Phương Nguyên, cô ấy một mình tìm hiểu, lên kế hoạch chuẩn bị tất cả, đã vất vả mấy ngày hôm nay rồi.”
Hàn Phong đưa nhìn mắt nhìn Phương Nguyên đầy biết ơn.
Phương Nguyên liền gàn đi: “ mọi người mau nhập tiệc thôi, đồ ăn sắp nguội hết rồi”.
Bốn người vừa ăn vừa cười nói vui vẻ. Lý Minh và Hoàng Anh nhận nhiệm vụ thu dọn chiến trường. Họ vui đùa đến khuya, rồi mới chịu ngủ.
Cảnh đêm Bắc Kinh yên tĩnh đáng yêu đến lạ lùng. Chàng trai ưu tú ngồi ôm cây đàn ngồi bên hồ nước thả hồn trong từng giai điệu.Trông anh như chàng lãng tử trong những vần thơ của Lorca, ngao du trên yên ngựa giữa thảo nguyên Tây Ba Nha dưới ánh trắng lấp lánh ánh thơ.
Nàng công chúa đi lạc ,khiến cho bức tranh lãng mạn càng thêm sinh động: “ Anh đang sang tác bài hát sao?”
- Tôi làm cô thức giấc sao?- Hàn Phong giật mình
- Không có. Là tôi không ngủ được thôi.- Phương Nguyên mỉm cười dịu dàng
- Hôm nay … thực sự cảm ơn cô
- Không có gì. Tôi cũng chỉ muốn cảm ơn anh vì lúc tôi ốm anh đã chăm sóc tôi mà thôi
- Thực sự… chỉ để cảm ơn thôi sao- Hàn Phong nhìn thẳng vào mắt Phương Nguyên vẻ dò xét
Phương Nguyên nhấp một ngụm nước rồi nhìn về phía hồ bơi lảng tránh ánh mắt của Hàn Phong: “ cảm ơn, có thể cho tôi xem qua không… tôi không hiểu nhạc điệu cho lắm, anh hát thử cho tôi nghe đi”
Âm thanh rung động của cây đàn ghi ta cùng giọng hát truyền cảm của Hàn Phong vang lên len sâu vào trái tim cô công chúa nhỏ. Ánh trăng soi bóng hai người xuống hồ nước dập dềnh sóng nước. họ cứ ngồi như vậy, thật lâu, thật lâu…