Lương Ưu Tuyền nhận được tin báo, kết quả điều tra với Lưu Na như sau: Lưu Na, tuổi, đã ly dị, một mình nuôi con hai con, một trai một gái. Sau khi Tả Húc đảm nhiệm chức tổng giám đốc đã trực tiếp để Lưu Na thành thư kí của hắn, tiền lương là nhân dân tệ một tháng, cũng được nhận tiền thưởng. Nhưng vấn đề là, con trai của Lưu Na hiện đang đi du học, tiền học phí hai học kì ít nhất cũng là vạn. Con gái thì đang học cấp , mà chồng trước của chị ta thì cũng chỉ là một nhân viên nhà nước nhỏ, tiền lương nhân dân tệ. Thử hỏi, trừ tiền sinh hoạt, Lưu Na lấy đâu tiền ra đóng học phí?
Lương Ưu Tuyền nghĩ thầm, Lưu Na quả thật đáng nghi.
“Này, thư ký Lưu Na của anh ngoài tiền lương ra có còn khoản thu nhập nào khác không?”
“Không rõ lắm.” Tả Húc đang nằm trên sô pha xem văn kiện hờ hững nói.
“Vậy anh biết cái gì? Chị ta làm với anh năm rồi!” Lương Ưu Tuyền cáu tiết nói, lại ngồi xuống sô pha: “Khoan hãy xem văn kiện, chúng ta nói về Lưu Na đã.”
“Công tác cẩn thận, làm việc chuyên cần, đối xử với mọi người rất tốt. Quan trọng nhất là chị ấy cũng không đấm đá tôi.” Tả Húc liếc Lương Ưu Tuyền một cái, hàm ý sâu xa.
“Vớ vẩn. Đấy là vì chị ta là nhân viên của anh. Tôi có nhận của anh đồng nào chưa?”
“Nếu cô thiếu tiền thì có thể nói với tôi.”
Lương Ưu Tuyền đấm cho hắn một cái, cười nhạt: “Nghề của tôi là bắt người, đánh người, thẩm vấn người, không bắt được tội phạm thì không có tiền thưởng đâu. Lần này nếu tôi phá được vụ của anh, thế nào cũng đòi bằng được tiền thưởng.”
“…” Tả Húc bắt đầu nghi ngờ, có phải trường cảnh sát cho tẩy não học sinh của mình trước khi cho họ tốt nghiệp không?
“Này, nói thêm về Lưu Na đi.”
“Tôi nói hết với cô thì cô còn làm cảnh sát làm gì nữa? Tự điều tra đi.”
Lương Ưu Tuyền nheo mắt lại, liền hất tung đống văn kiện trong tay hắn. Tả Húc không phản ứng, khom người nhặt văn kiện lên. Bốp! Lại tiếp tục bị Lương Ưu Tuyền hất xuống. Nhưng lần này cô hơi mạnh tay, khiến cho cái kẹp bị tuột ra, văn kiện bay tứ tung.
Tả Húc từ từ quay lại. Lương Ưu Tuyền nhướn mắt: “Nói không?”
“Hợp đồng này trị giá vạn. Chết, hình như có một tờ bị dính cà phê.”
“?!”… Lương Ưu Tuyền nghe thế liền mất bình tĩnh, vội cúi xuống nhặt hết đống giấy tờ lên, thật cẩn thận phủi hết bụi, còn dùng khăn tay lau qua một lượt. Đáng buồn là cái vết cà phê làm sao lau sạch được?! Nuốt nước miếng, Lương Ưu Tuyền chột dạ đưa trả cho Tả Húc.
Tả Húc nét mặt không cảm xúc cầm lấy: “Ừ. May là bản photo.”
“?!” Lương Ưu Tuyền giơ tay lên. Thấy thế Tả Húc vội đưa bản hợp đồng ra, nói tiếp: “Cô không thấy cuối cùng có con dấu sao? Bản hợp đồng này có hiệu lực pháp luật đấy. Cô đúng là không hiểu gì về luật.”
“…” Lương Ưu Tuyền tức hộc máu.
Đột nhiên di động của Lương Ưu Tuyền đổ chuông. Cô trong cơn tức giận ấn nút nghe, bỗng lại thấy giọng nói nho nhã lễ độ của đối phương.
“Lương Ưu Tuyền đây, ai đó?”
“A… Hôm qua chúng ta có gặp ở sân golf. Tôi là Ngô Thiên Khải.”
“Ah… Có chuyện gì sao?…” Lương Ưu Tuyền trừng mắt nhìn Tả Húc, véo hắn một cái thật đau. Đáng đời cái đồ tự ý tiết lộ số điện thoại người khác!
Tả Húc vội né đi chỗ khác, Lương Ưu Tuyền liền đuổi theo đánh hắn. Đương nhiên cô cũng không quên trả lời điện thoại.
“Tôi? Tôi bận lắm, công việc của tôi là bảo vệ Tả Húc /… Hả? Đấu vật kiểu Mỹ sao? Anh có vé ở hàng ghế đầu à?!… Có rảnh có rảnh, thời gian, địa điểm gặp. Mau nói mau nói.” Lương Ưu Tuyền ngừng việc đánh Tả Húc lại, vội lấy giấy ra ghi lại địa điểm gặp mặt.
“…” Tả Húc đứng ở một góc liếc cô. Con gái kiểu gì mà nghe đến mấy trò bạo lực thì sung sướng như thế hả?
Lương Ưu Tuyền cười khanh khách ngắt điện thoại. Cô vốn rất thích được đứng gần xem vật lộn, nhưng thu nhập ít ỏi của cô căn bản không đủ để mua vé ở hàng đầu tiên. Lần này đúng là may rồi!
Tả Húc thấy Lương Ưu Tuyền chạy vào toilet thay quần áo, liền đứng ngoài gõ cửa.
“Tôi sắp gặp nguy hiểm…”
“Không sao đâu. Tôi sẽ nhốt anh trong nhà, khóa trái cửa. Mà cùng lắm tầm tiếng nữa tôi sẽ về ấy mà.” Lương Ưu Tuyền hưng phấn rống lên đáp.
“…” Tả Húc sờ cằm: “Sống chết của người dân cũng không để ý, bỏ mặc nhiệm vụ.”
Lương Ưu Tuyền mở cửa ra, vừa chải đầu vừa nói xạo: “Tôi chính là nghĩ cho anh nên mới đi đấy chứ. Lỡ như tôi từ chối Ngô Thiên Khải, khiến Ngô đạo diễn bất mãn, chẳng phải anh sẽ bị thiệt sao? Mà nói đi cũng phải nói lại, chính anh cho anh ta số của tôi còn gì.”
“…” Tả Húc nháy nháy mắt. Hắn làm sao thế này? Lúc nào cũng hy vọng cô ta biến mất, nay cô ta sắp ra ngoài thì lại thấy rất khó chịu.
Lương Ưu Tuyền nhìn đồng hồ. Cô hẹn với Ngô Thiên Khải sẽ gặp mặt dưới lầu của Tinh Hỏa, còn có nửa giờ thôi.
Từng giây từng phút trôi qua
Đúng lúc Lương Ưu Tuyền đứng lên, không biết vì sao Tả Húc cũng…đứng theo.
“Tôi không muốn chết, cô phải bảo vệ tôi.”
“…” Lương Ưu Tuyền nghi hoặc nhìn hắn. Lần trước suýt bị bom nổ chết hắn cũng không sợ, bây giờ sao tự nhiên lại thế này?
Lương Ưu Tuyền nghĩ nghĩ: “Hay là cùng đi?”
“Nhiều người ồn ào, càng nguy hiểm. Tôi đằng nào cũng là manh mối duy nhất của cảnh sát cơ mà. Cô lẽ nào vì một trận đấu vật liền quên hết rồi sao? Cảnh sát mà cũng như vậy sao? Lẽ nào cô làm được là nhờ vào quan hệ…” Tả Húc nghiêm trang chất vấn.
“…” Được. Cái này là động trúng chỗ hiểm rồi.
“Vậy anh muốn sao?” Lương Ưu Tuyền đặt mông trở lại ghê sô pha.
Tả Húc nhún nhún vai: “Tôi chỉ là bày tỏ quan điểm của mình thôi, không có chuyện gì đâu. Cô cứ đi đi, chúc vui vẻ.”
“…” Lương Ưu Tuyền cực kì muốn đứng lên, nhưng hắn nói có người muốn giết hắn, đe dọa đến sự an toàn của hắn. Lỡ như cô vừa ra ngoài hắn liền gặp chuyện không may thì cô làm sao ăn nói với cấp trên được bây giờ!
Lương Ưu Tuyền đang đấu tranh tư tưởng, di động lại đổ chuông. Cô mím mím môi, vội bắt máy: “Thật ngại quá Ngô tiên sinh, tôi có chút việc rồi, không đi được… Dạ… Hại anh một chuyến mất công, thật xin lỗi… Dạ, hẹn lần sau… Huh? Anh muốn lên chơi? Thế sao… Để tôi hỏi ý Tả Húc đã…”
“…” Tả Húc liên tục xua tay, nhưng dĩ nhiên không thể để Lương Ưu Tuyền nhìn thấy.
Không biết có phải cô ta cố ý hãm hại hắn không hay cô ta thật sự ngốc nghếch nữa? Rõ ràng đã nói hắn có nhà, làm sao có thể không mời người ta lên được?!
Tả Húc ra vẻ nhiệt tình gật đầu. Hiện tại hắn chỉ mong Lương Ưu Tuyền không bán đứng mình.
Một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên. Thấy Tả Húc vẫn ngồi yên, Lương Ưu Tuyền liền đi qua mở cửa.
Thời điểm Ngô Thiên Khải bước vào, Tả Húc liền chuyển sang bộ mặt nhiệt tình: “Hi! Anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa. Hai người muốn ra ngoài ăn sao?” Ngô Thiên Khải đem đặt chìa khóa xe trên bàn trà, không khách khí ngồi xuống sô pha.
“Anh lúc đến đấy có nghe thấy tiếng báo cháy không? Lương Ưu Tuyền vì sự an toàn của tôi nên cứ bắt tôi ở trong nhà, nên giờ chắc chỉ gọi đồ ăn đến được thôi.” Tả Húc vội đánh đòn phủ đầu, đem thực đơn đến đưa cho Ngô Thiên Khải.
Ngô Thiên Khải giật mình, cười nói: “Có sao? Tôi không chú ý lắm. Nhưng mà Lương tiểu thư đúng là một vệ sĩ cẩn thận.”
Lương Ưu Tuyền mắt giật giật, đồ nói dối không biết ngượng, ai cấm anh ra ngoài hồi nào? Đồ ma quỷ, chuyên đi hại người!
“Lương tiểu thư muốn ăn cái gì?”
“Anh là khách thì cứ chọn đi. Tôi thì sao cũng được.” Lương Ưu Tuyền giờ chỉ muốn đi xem đấu vật, đối với Ngô Thiên Khải thật sự không quá để tâm.
Đúng lúc cô tính quay người đóng cửa, cánh cửa đã bị bật ngước lại. Ngay sau đó liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Darling à, tôi xong rồi! Nhớ tôi chứ ứ ứ ứ….”
Đinh Đới Vĩ không chú ý liền nhảy vào phòng dang tay ra, đến lúc này mới nhận ra tình hình, liền cứng đơ tại chỗ.
“…” Ngô Thiên Khải nhíu mày. Nếu hắn nhớ không lầm thì đây là một ca sĩ nổi tiếng.
“…” Tả Húc ảo não đặt tay lên đỡ trán. Ông Trời ơi, ngài muốn diệt tôi sao?
“…” Lương Ưu Tuyền đứng né sang một bên thích thú quan sát. Hô hô, đây chẳng phải chính là “Yêu hận tình cừu” sao? Còn do người con trai làm diễn viên chính nhá.
“…” Đinh Đới Vĩ mắt hấp háy. Hắn đã buông tay xuống được chưa? Mỏi quá.
Tả Húc vội hắng giọng, sau đó đi đến bên cạnh Đinh Đới Vĩ, dùng sức kéo tay hắn xuống rồi mỉm cười giới thiệu “Đây là bạn của tôi, tên là Đinh Đới Vĩ. Còn vị này là Ngô Thiên Khải tiên sinh.”
Đinh Đới Vĩ cùng Ngô Thiên Khải gật đầu chào nhau, không khí vô cùng ngượng ngùng.
Đối với Đinh Đới Vĩ, nhà của Tả Húc cũng như nhà mình, không cần thiết phải ngượng ngùng gò bó, bởi thế hắn thản nhiên đi vào phòng tắm rửa ráy, hoàn toàn không để ý đến việc làm của mình ám muội như thế nào.
Ngô Thiên Khải xoa xoa cằm, nhìn Tả Húc vô cùng kì quái, cười “Vài năm không gặp sao cậu đã thay đổi thế này rồi? Chán phụ nữ rồi sao? Ha ha.”
“…” Tả Húc cười không nói gì. Lương Ưu Tuyền đang ở đây thì làm sao giải thích được chứ. Giải thích xong thì giữ được thể diện, nhưng chắc gì đã giữ được mạng sống?
Danh tiếng bấy lâu nay hắn gây dựng, không ngờ lại sụp đổ ngay ngày hôm nay?
Ngô Thiên Khải đột nhiên nhận ra tấm bảng phi tiêu treo trên tường. Nhân lúc chờ cơm rảnh rỗi, chi bằng tập ném phi tiêu đi.
“Lương tiểu thư, cô có muốn đấu thử một ván không? Chúng ta không cần quy tắc lằng nhằng, mỗi người ba lượt. Ai thua bị búng vào trán, dám chơi không?” Lời nói sặc mùi khiêu khích.
(QLCC: không hiểu sao lại là búng trán nữa =.= Người TQ thật kì quá)
Lương Ưu Tuyền gấp cuốn tạp chí lại “OK. Anh phóng trước.”
Ván thứ nhất: Ngô Thiên Khải thắng.
Lương Ưu Tuyền nhìn đôi tay săn chắc của hắn, vừa giơ đầu ra vừa nheo mắt lại theo bản năng.
Ngô Thiên Khải nhếch môi lên, sau đó búng một cái thật nhẹ.
Ván thứ hai: Lương Ưu Tuyền thắng.
Quả thật phải nói, Lương Ưu Tuyền này là người không biết nể mặt ai bao giờ. Cô giơ tay lên, dồn hết sức lực sau đó búng một cái vô cùng mạnh. Bởi thế chỗ bị búng trên trán Ngô Thiên Khải bắt đầu tím bầm.
Ván thứ ba: Ngô Thiên Khải thắng.
Ngô Thiên Khải nhe răng cười, sau đó rất lộ liễu thổi thổi ngón tay.
Lương Ưu Tuyền cắn môi, ngẩng đầu lên. Quân tử thấy chết cũng không được lùi.
“Cô có thể xin tha, tôi rất ga lăng đó.”
“Khỏi. Đến đi!” Chơi là phải fair play, sợ chết là không phải Lương Sơn hảo hán!
Ngô Thiên Khải bất đắc dĩ cười, sau đó vẫn như trước búng rất nhẹ.
Ván thứ tư: Lương Ưu Tuyền thắng.
Cô lần này còn khoa trương hơn trước, bày ra bộ mặt vô cùng tiểu nhân bỉ ổi, thậm chí còn giãn bả vai vận động.
Ngô Thiên Khải không nói gì, chỉ híp mắt lại cười.
“Lương Ưu Tuyền, không được bất lịch sự.” Tả Húc từ nãy đến giờ vẫn nhìn hai người này chơi. Rõ ràng là Ngô Thiên Khải đang cố tình nhường Lương Ưu Tuyền, nhưng không hiểu sao hắn càng nhìn càng khó chịu.
“Thua thì phải chấp nhận chứ. Nếu không anh cũng tới chơi thử đi, dám không?”… Cốp!… Lương Ưu Tuyền lại tiếp tục hạ thủ với Ngô Thiên Khải.
Ngô Thiên Khải xoa xoa trán, mạnh thật đấy…
Tả Húc khinh thường hự nhẹ, sau đó xắn tay áo, nhận từ Ngô Thiên Khải ba chiếu phi tiêu. Hắn đừng cách bảng phi tiêu năm thước, cũng không làm mấy động tác chuẩn bị ngắm phóng. Vụt vụt vụt… Phóng liên tục ba phi tiêu, toàn bộ trúng hồng tâm.
Ngô Thiên Khải thấy thế liền vỗ tay “A a! Tả Húc à, cậu đúng là thân thủ bất phàm!”
Tả Húc nhìn về phía Lương Ưu Tuyền, ngoắc ngoắc ngón tay, kiêu ngạo nói “Lại đây chịu chết đi.”
Lương Ưu Tuyền mất tự nhiên, phủi phủi tà áo nói “Cái gì chứ? Tôi đã nói là cá cái gì đâu…”
“Chơi bẩn hả?”
Có tiếng bẻ khớp xương. (sản phẩm của Lương Ưu Tuyền, đương nhiên.)
“…” Tả Húc thu lại vẻ kiêu ngạo, thôi thì đằng nào cũng vậy.
“Phóng phi tiêu à? Cá cược cái gì nào? Tôi cá Nãi Đường thắng!”Đinh Đới Vĩ vừa bước vào phòng vừa lau mái tóc bạch kim của hắn.
Lương Ưu Tuyền vốn cho rằng Tả Húc là chó ngáp phải ruồi, nay nghe Đinh Đới Vĩ nói vậy liền vội vội vàng vàng lôi hắn vào bếp, quyết tìm ra sự thật “Ba lần phi đều trúng hồng tâm không phải trùng hợp à?”
“Vì sao tôi phải nói cho cô? Cuối cùng thì cô có cá không đây?”
“Cá xem tôi có đánh anh chết không chứ gì?…”
“…” Đinh Đới Vĩ là người thứ hai trong ngày đã bị cảnh sát ác ma đàn áp. Hắn run lẩy bẩy, vội khai ra từng chi tiết “Nãi Đường là cao thủ phóng tiêu chuyên nghiệp đấy. Cậu ấy hoàn toàn có thể PK (đồ sát) cô.”
Lương Ưu Tuyền thở dài một hơi. May là ban nãy cô chơi bẩn, không để hắn đánh. Đúng là đến cả hảo hán Lương Sơn Bạc cũng có lúc không may rồi.