Tìm bạn đời trên mạng nghĩa là thông qua mạng internet tìm kiếm một người thuận mắt, vui vẻ ở bên nhau, cuối quá trình là hài hòa kết thành vợ chồng hợp pháp.
Ưu điểm của việc tìm bạn đời trên mạng là:
Một, bất kể đối phương giống anh Tê Lợi hoặc vẻ ngoài đẹp như Phượng tỷ, đều tránh được cảnh tượng đáng xấu hổ là nôn mửa tại chỗ;
( cái anh ăn mày đẹp dzai của TQ ấy | Vương Hi Phượng của Hồng Lâu Mộng)
Hai, tiết kiệm tiền mua dầu bóp chân, bảo vệ môi trường lại vệ sinh;
Ba, thông qua những đoạn hội thoại đơn giản có thể phán đoán được tính cách hoặc những tính chất đặc biệt của đối phương. Ví dụ, người dùng từ già dặn: không phải kiểu người hay khó chịu thì cũng là hướng nội. Người nói nhảm hết chuyện này đến chuyện khác: người thích lảm nhảm. Người nghiền ngẫm từng chữ: người thích thuyết giáo. (Đương nhiên, cái này không nói đến quan hệ bạn bè. Người quen sẽ nói chuyện với nhau thế này, A: ơ, đến công ty à? B: nói nhảm. A: ngọa tào. B: tý ăn trưa cùng nhau đi. A: được, tớ đi trước đã. B: cút xéo.) Trên đây là cuộc hội thoại kiểu vừa chửi xong đã làm lành.
( đại loại như F, Sh blah blah blah)
Lương Ưu Tuyền nói chuyện phiếm với các đối tượng làm quen đến trưa, cuối cùng chọn một người đàn ông nói không quá nhiều đang cần kết hôn.
Đúng giờ, hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê.
Người đàn ông là quản lý một xí nghiệp hùn vốn nào đó, năm nay tuổi, ngũ quan coi như cân đối, thuộc về kiểu người mà nếu lẫn trong đám đông sẽ không ai nhìn thấy, nhưng cũng không phải loại mà nếu gặp thì cần phải đuổi theo mắng hắn hai câu vì tội làm hỏng mĩ quan thành phố.
“Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, tôi là người có yêu cầu không cao, chỉ cần có thể sinh con là được. Con sau khi sinh ra phải đi xét nghiệm DNA, về điểm này tôi và cô đương nhiên ngầm hiểu.” Người đàn ông nhấp cà phê, vẻ mặt bình tĩnh.
“Chuyện này tôi có thể đáp ứng, nhưng anh phải ký tên cam đoan, sau khi kết hôn không được lăng nhăng ở bên ngoài.”
“A? Chỉ làm quan hệ thể xác không tình cảm cũng không được sao?” Người đàn ông giật mình.
“Nếu như tôi giết người lại không bị tóm, tôi sẽ không là tội phạm giết người sao?” Lương Ưu Tuyền mặt vô cảm hỏi.
“Lương tiểu thư, tôi biết cô là cảnh sát hình sự, nhưng hai chuyện này sao có thể đánh đồng được?” Người đàn ông không tài nào hiểu nổi.
“Chuyện này cùng nghề nghiệp tôi không quan hệ, chỉ là hi vọng Triệu tiên sinh có thái độ đứng đắn. Tôi nghĩ chuyện hai chúng ta không cần nói đến nữa.” Lương Ưu Tuyền lấy tiền nước từ trong ví ra, đặt lên bàn, hờ hững: “Chúc anh tìm được một cô vợ tốt nguyện ý vì anh sinh con mà không quan tâm anh có quan hệ thể xác với người đàn bà khác.”
“Lương tiểu thư, tôi khuyên cô một câu, đàn ông mà cần phải đi xem mặt phần lớn là do áp lực từ gia đình, tôi cũng từng như cô chờ đợi tình yêu một đời một kiếp, nhưng sự thật đánh thức tôi, không có người phụ nữ nào đồng ý gả cho một người đàn ông nghèo rớt mùng tơi. Hôm nay, tôi có xe, có phòng, có tiền để dành, cũng đã mất đi ham muốn tình yêu. Chính là vì tôi nhìn thấy bản chất của hôn nhân nên mới phải thẳng thắn giải nghĩa cho Lương tiểu thư. Cũng chính bởi vì Lương tiểu thư trẻ tuổi lại xinh đẹp nên tôi nguyện ý đem tiền bạc ra cho cô chi tiêu. Trên đời không có chuyện tốt nào vẹn toàn đôi bên, mặc dù có thì cũng sẽ không rơi vào những người bình thường như tôi với cô. Còn không bằng hạ thấp yêu cầu, sẽ sớm thành sự thực.”
Nói xong, người đó đứng lên, cầm tiền Lương Ưu Tuyền đặt trên bàn trả cô, nói: “Chuyện phong độ này tôi vẫn có, tôi mời cô.”
Lương Ưu Tuyền nhận lại tiền. Thật ra anh ta nói không sai, nhưng mà dù anh ta đã nhìn thấu hết nhưng vẫn chỉ là kiểu người miệng nói đã thông nhưng tư tưởng cố chấp mà thôi.
Cuối cùng Lương Ưu Tuyền cho người đàn ông số điện thoại của mình, quyết định cân nhắc.
Sau khi chia tay người đàn ông đó, Lương Ưu Tuyền nhận được điện thoại của cảnh cục: một buổi hòa nhạc cùng trình diễn thời trang nào đó đang loạn lên, fan hâm mộ phá vòng bảo vệ, nam ca sĩ bị fan lôi kéo đến trọng thương. Máy quay phim của đài truyền hình hỏng mấy cái, nhưng fan hâm mộ vẫn không chịu để nam ca sĩ chạy đi, công ty giải trí yêu cầu cảnh sát đến duy trì trật tự, đồng thời tóm kẻ gây họa.
Sau khi Lương Ưu Tuyền nhận được tin báo, ngưạ không dừng vó chạy tới hiện trường buổi trình diễn thời trang. Cô vừa lái xe vừa cảm thấy bất đắc dĩ, người bị lọt vòng vây của fan hâm mộ chính là Đinh Đới Vĩ bạn của Tả Húc, cô sao lại không thể chạy thoát khỏi mối liên hệ với Tả Húc thế này?
.
.
Lương Ưu Tuyền đỗ xe cách đó một trăm mét, phía trước đang tấp nập những người là người. Người nghe giống như thủy triều đang chạy vào bên trong buổi trình diễn thời trang. Cảnh sát đã lấy gậy điện ra để hù dọa đám fan nhưng vẫn vô dụng. Thế hệ sau tiến bộ hơn thế hệ trước nha, hiện tại dân chúng không hề coi trọng chú cảnh sát nữa rồi, chỉ cần trong tay không cầm vũ khí hoặc hô lớn khẩu hiệu phản động, chú cảnh sát cũng không thể cưỡng áp những người dân bình thường trấn áp nhiệt tình.
Thấy thế, Lương Ưu Tuyền đi vào một tiệm bán hoành thánh, chỉ một lúc sau, Lương Ưu Tuyền bưng một nồi nước sôi đi về phía đám người kia. Thế là cô thuận lợi đi vào phòng nghỉ của nhân viên trong buổi trình diễn thời trang.
Sau khi chìa cảnh huy ra, nhân viên công tác mới mở cửa cho cô vào, bên ngoài tiếng người huyên náo, trong phòng nghỉ cũng bận rộn một tràng. Trợ lý của Đinh Đới Vĩ ngồi xổm dưới chân hắn giúp hắn dán băng cá nhân. Mái tóc ngắn màu vàng kim óng ánh của Đinh Đới Vĩ đã bị đám fan kéo cho rối tơi bời.
“Anh không sao chứ?” Lương Ưu Tuyền nghiêm mặt hỏi thăm. Cô thật sự không thể gặp đàn ông mà chỉ cần một vết thương nhỏ đã rơi nước mắt.
“Chị Tuyền! Mau dẫn tôi đi trốn đi a…” Đinh Đới Vĩ cầm sau Lương Ưu Tuyền, trốn sau lưng cô run rẩy.
“…” Lương Ưu Tuyền ghét bỏ đẩy hắn ra: “Anh có thể kiên cường như một người đàn ông hay không hả?”
Đinh Đới Vĩ bi thương cầm gương trang điểm lên, vuốt vuốt áo, tự ái tiếc hận: “Không thể trách fan điên cuồng như vậy, đều tại tôi lớn lên quá đẹp trai, cô nói xem có phải đám người đi phẫu thuật thẩm mĩ đều muốn bỏ những điểm xấu đi để giống như tôi?”
( câu này Lot không hiểu nên Lot dịch bừa, đại ý là như thế)
Lương Ưu Tuyền còn chưa có gì trong bụng, những người khác đương nhiên đang bắt đầu nôn mửa.
“Tôi đưa anh đi trước, cảnh sát sẽ xử lý chuyện còn lại.” Lương Ưu Tuyền lấy một bộ đồ nữ cùng tóc giả trên giá đưa cho hắn, nói: “Cho anh năm phút, mặc vào cho tôi.”
“Tôi là đàn ông thuần! Sao có thể mặc những thứ không nghiêm chỉnh như thế này?!” Đinh Đới Vĩ lập tức ném chiếc váy liền lại cho Lương Ưu Tuyền.
Lương Ưu Tuyền nâng cằm lên đi đến cạnh hắn, dùng một tay chèn hắn vào tường.
Đinh Đới Vĩ bị Lương Ưu Tuyền bạo lực không dám phản kháng, nhưng là hắn vẫn vì hình tượng vùng vẫy vài cái, nhưng khi Lương Ưu Tuyền giơ nắm lên, hắn lập tức yên lặng. Sau đó Lương Ưu Tuyền, ngay trước mặt mọi người, đem bộ quần áo biểu diễn của Đinh Đới Vĩ ném ra xa tám trượng, Lương Ưu Tuyền nhìn Đinh Đới Vĩ đang hai tay che ngực, chậm rãi hỏi: “Tự thay hay để tôi giúp?”
“Lương Ưu Tuyền cô… Nếu không phải vì nể mặt ai đó tôi đã sớm gào lên cô phi lễ rồi!” Đinh Đới Vĩ tức giận hầm hè, cầm váy liền lên đi vào phòng thay đồ.
Lương Ưu Tuyền phủi phủi tay, quay người ngồi nghỉ trên ghế. Cô nhìn khắp bốn phía, tuy không gian không lớn nhưng chỉ trong một giây, toàn bộ nhân viên đã ôm nhau tránh xa ngự tỉ. Dù sao thì cô trợ lý đã trường kì bị Đinh Đới Vĩ áp bức cũng lập tức đem cho ân nhân một ly trà sữa nóng.
Nhưng ngay khi Lương Ưu Tuyền chuẩn bị uống trà sữa thì Đinh Đới Vĩ chậm chậm bước ra từ phòng thay đồ, hắn khoác một tay lên tấm màn che, một tay nhấc chiếc váy đỏ lên, cắn ngón tay tạo dáng.
Phụt!… Lương Ưu Tuyền đứng lên giật bộ tóc giả màu vàng xoăn xoăn trên đầu Đinh Đới Vĩ xuống, cả giận: “Anh tưởng mình là Marilyne Monroe à? Nếu anh không muốn ra ngoài thì cứ nói thẳng với chị đây, cho anh chết luôn đi!”
“…” Đinh Đới Vĩ bẹt miệng, hắn chỉ muốn cố gắng giống như một cô gái nhất thôi mà, nhưng mà Lương Ưu Tuyền quá hung tàn nên hắn chỉ còn cách ỉu xìu thay bộ váy đại thẩm Lương Ưu Tuyền đã chuẩn bị cho hắn.
Cùng lúc đó, Lương Ưu Tuyền cùng cảnh sát đang đứng ngoài cửa ngăn đám fan lại thống nhất ý kiến, quyết định dùng kế điệu hổ ly sơn để đưa Đinh Đới Vĩ rời khỏi hiện trường buổi trình diễn thời trang. Nói cách khác chính là dùng một cảnh sát có thân hình và ngũ quan hao hao giống Đinh Đới Vĩ, cho mặc đồ diễn và đeo kính râm, đội mũ lên, sau đó trong quá trình đi ra cố tình để cho mọi người nhìn thấy để chuyển sự chú ý, còn Đinh Đới Vĩ thật sẽ được Lương Ưu Tuyền nhân cơ hội loạn lạc mà rời đi.
…
Đinh Đới Vĩ vội ngồi vào xe Lương Ưu Tuyền, xuyên qua kính chiếu hậu thưởng thức cảnh “vạn mã lao nhanh”, từ tận đáy lòng cầu nguyện thay cho vị cảnh sát đã chấp nhận hi sinh để bảo vệ người đẹp trai kia.
“Đưa anh về đâu?”
Đinh Đới Vị nhìn thời gian: “Một quán đồ nướng thơm ngon, cảm ơn.”
“Địa chỉ địa chỉ! Anh cho rằng đây là xe taxi đấy à?!” Từ mắt Lương Ưu Tuyền bắt ra một tia lạnh lẽo.
“…” Đinh Đới Vĩ kéo những lọn tóc giả màu đen bám trên má, dùng giọng nói nhỏ như muỗi vo ve nói địa chỉ cụ thể.
Lương Ưu Tuyền lườm hắn một cái, đi đến quán thịt nướng Đinh Đới Vĩ đã nói.
Đợi đến nơi rồi Lương Ưu Tuyền mới phát hiện ra đây là một quán thịt nướng nhỏ, mà lại cực kì kín đáo, Đinh Đới Vĩ kéo Lương Ưu Tuyền cùng xuống xe, nói rằng muốn mời Lương Ưu Tuyền ăn cơm để biểu lộ lòng biết ơn.
“Không cần khách khí, bảo vệ cho an toàn của người dân là việc cảnh sát nên làm.” Lương Ưu Tuyền một chút cũng không muốn xuống.
“Hiện tại cô lại giả vờ không quen tôi phải không? Sao lúc ép tôi thay đồ cô không tự coi mình là cảnh sát đi?” Đinh Đới Vĩ mặc một bộ đồ nữ, hắn lắc lắc mớ tóc dài, tự mình rút chìa khóa xe ra, đi vào quán thịt nướng.
“…” Lương Ưu Tuyền khó chịu, cô xác định Đinh Đới Vĩ cũng không đợi thấy mình, chỉ sợ hắn đang có chủ ý gì xấu xa đây.
Cô ỉu xìu đi vào quán thịt nước, ngồi vẫn chưa đến phút, đã thấy một người quen ngồi xuống cạnh mình.
Phản ứng đầu tiên của Lương Ưu Tuyền là muốn quay sang Đinh Đới Vĩ muốn cướp chìa khóa xe, nhưng Đinh Đới Vĩ lại nhét chìa khóa vào cái áo lót giả của hắn, còn không quen lè lưỡi ra với cô.
Lương Ưu Tuyền chỉ chỉ Đinh Đới Vĩ, quay người muốn đi gấp, Tả Húc lại đứng dậy cầm tay cô giữ lại: “Vẫn còn giận chuyện đó sao?”
Lương Ưu Tuyền bỏ tay hắn ra, bình tĩnh nói: “Hết giận lâu rồi, chỉ là không muốn gặp anh nữa.”
Tả Húc cúi đầu nhìn cô, mỉm cười: “Anh xin lỗi.”
Lương Ưu Tuyền lườm một cái, không muốn nhìn nụ cười đẹp mắt của cái khuôn mặt đáng giận kia.
Tả Húc kéo cô về lại chỗ: “Mặc kệ em là vì chuyện gì mà không vui, anh đều xin lỗi.”
Lương Ưu Tuyền im lặng không nói, cô lúc này không có ý định bị những lời dỗ ngon ngọt của hắn đánh bại.
Vì thế, sau khi nhận chai rượu từ tay phục vụ, cô rót cho mỗi người một chén, giơ chén lên đầu tiên, nói: “Tôi sắp kết hôn, về sau không thể cùng những người đàn ông độc thân ăn tối. Chồng sắp cưới của tôi không phải là Ngô Thiên Khải cũng không phải Cổ Ngọc, là một người tầm thường cách anh không biết, cứ thế đi… Tôi kính trước.” Nói xong, cô một hơi uống cạn chén rượu.
Nghe xong, chén rượu của Đinh Đới Vĩ còn chưa chạm vào khóe miệng đã ngừng lại.
Hắn liếc Tả Húc, sau đó phối hợp rời chỗ.
Tả Húc suy nghĩ một lát, ung dung giơ chén lên, nhìn không ra cảm xúc: “Chúc mừng, nếu đã là chuyện vui thì không bằng uống thêm vài chén?”
Lương Ưu Tuyền thấy cái chén không lại cho thêm rượu, cô không nói hai lời uống hết, Tả Húc thì ở môt bên chậm rãi ăn thịt bò nướng…
“Đã quyết định thời gian rồi sao? Để anh sắp xếp mà đến dự.”
“Em cũng không hi vọng chú rể bị anh làm mất thể diện trong hôn lễ, huống chi anh là người bận rộn, không cần phải cố dành thời gian đến dự làm gì.” Lương Ưu Tuyền thừa nhận mình đang rất sĩ diện cãi láo, nhưng cô phải đưa ra một quyết định, không còn lựa chọn nào khác.
Tả Húc cười cười, không nói gì nữa, chỉ là uống từng ly từng ly, vẫn không quên đem thịt bò đã nướng chín đặt vào đĩa Lương Ưu Tuyền.
Lương Ưu Tuyền cắn môi, cầm đũa lên, vùi đầu vào ăn. Trạng thái ăn điên cuồng không thua gì tốc độ uống rượu của Tả Húc.
“Khục khục khục…” Lương Ưu Tuyền bị ớt xay sặc đến họng, lúc này, một ly trà lúa mạch xuất hiện trước mắt cô, Lương Ưu Tuyền vơ lấy chén trà súc ọt ọt rửa họng, giật mình phát hiến đây là một chén trà ấm áp vừa phải.
Tả Húc vừa dùng một tay vuốt lưng chô cô, vừa rót chà ra để lên bàn cho nguội, chính là vì hiểu rõ cá tính vội vàng dễ xúc động của cô nên không có lý do gì không giúp cô chuẩn bị trước.
Lương Ưu Tuyền cúi đầu thật sâu, gần như sắp chạm đến bàn. Cô rất muốn ôm hắn, nói cho hắn biết trên đời này sẽ không còn người thứ hai yêu cô như vậy. Nhưng nhìn thì nhìn được, còn để chạm vào thì rất khó, cho dù cô thật sự dũng cảm tiến lên, liệu có thể chạm đến hạnh phúc bỉ ngạn hay sao?”
( hạnh phúc mãi mãi, hạnh phúc lý tưởng)
.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: suy nghĩ đi, mấy người cuối cùng thì có muốn Lương tiểu thư kết hôn không?