Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lương Viện biết mình không thể xoay chuyển tình thế, cả người hầu như nhũn ra, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu. Nếu là một văn sĩ tử bình thường đạo văn, nhiều nhất bị tước danh hiệu sĩ tử, về sau không thể đi thi, còn nàng, đường đường là vương phi của phủ Tam hoàng, hiện tại thanh danh vang dội, một khi chuyện này truyền ra ngoài, Lương Viện có thể tưởng tượng ra hậu quả nghiệm trọng đến cỡ nào.
Sau khi Lão hoàng đế Phượng Đạt rời đi, đem tất cả sự việc ném cho Phượng Sở Thiên xử lý, tâm tư Phượng Kính Dạ vẫn đặt trên người Lâu Hướng Vãn. Nói thật, hắn thật không ngờ Lâu Hướng Vãn lại có năng lực lớn như vậy, không chỉ làm giả con ấn của hoàng thất Tây Lan Vương, còn khiến hoàng bá bá phải rời khỏi phòng luyện đan, tự vạch trần việc đạo văn của Lương viện.
“Dùng an toàn của Tả Ngôn để đổi.” Phượng Kính Dạ híp mắt phượng mỉm cười, chuyện này nếu thật sự truyền ra ngoài, đối với phủ Tam hoàng tử là một th hại nghiêm trọng, nhưng đối với Phượng Kính Dạ lại không có lợi ích gì. Tuy nhiên, nếu hắn không cứu Tả Ngôn ra ngoài mà đưa ra điều kiện khác, ví dụ như binh quyền gì đó, Phượng Tiêu thà bỏ mặc Lương Viện cũng không đồng ý, dù sao chuyện này một khi truyền ra bên ngoài, Lương Viện gần như mất tư cách làm vương phi phủ Tam hoàng tử, với phẩm hạnh không tốt, Phượng Tiêu hoàn toàn có thể hưu thê, cho nên Phượng Kính Dạ nhanh trí chỉ muốn đổi lấy sự an toàn cho Tả Ngôn, đương nhiên tội danh cướp quân lương sẽ phải đổ hết lên người Phi Long Sơn Trang hoặc trên người Lâm Tín.
Phượng Tiêu gật đầu, động viên Lương Viện đang ngồi sững sờ trên mặt đất nhanh chóng đứng lên, “Được, chuyện này cứ như vậy cho qua đi.” Kỳ thực giờ phút này Phượng Tiêu chỉ sợ Phượng Kính Dạ muốn thay thế hắn giữ ấn soái xuất chinh, nếu như vậy, cho dù hắn có binh quyền thì đã sao, đám tướng sĩ biên quan của Phượng Kính Dạ đưa cho hắn lúc trước sẽ không còn nghe theo lời hắn nữa, hiện nay chỉ là một gã Tả Ngôn, Phượng Tiêu dĩ nhiên sẽ đáp ứng điều kiện của Phượng Kính Dạ.
Lâu Hướng Vãn lười biếng dựa vào trong đình hóng mát để ngủ bù, suốt đêm không ngủ, quá mệt mỏi. Sáng sớm Lâu Hướng Vãn đã bị Phượng Kính Dạ lôi nhanh đi vào hoàng cung, hơn nữa Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên lại đi đến Tê Ngô Cung, Lâu Hướng Vãn thật sự không có hững thú với chỗ ở của Vương hoàng hậu, cho nên liền ung dung tựa vào đình hóng mát, nằm trên bàn đá ngủ thỏa thích.
Tâm tình Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên rất tốt, bất kể việc binh quyền, hay là việc Minh thừa tướng cùng Hách Liên Vương Phi, bọn họ đều có thể xử lý, nhưng chỉ riêng việc Tả Ngôn bị hãm hại ở tù, thật khiến cho Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên khó giải quyết, nhưng không ngờ đang thất bại lại toàn thắng, chính Lương Viện đã đào ra một cái hố, giúp cho Tả Ngôn bình an vô sự vượt qua nguy cơ này.
“Nếu Minh Thừa Tướng biết Phượng Tiêu quay lại cắn mình, chỉ sợ sẽ hộc máu.” Phượng Sở Thiên cười vang, thoáng nhìn ra xa trong đình hóng mát có bóng dáng đang ngủ, e là chỉ có duy nhất Mộc Mộc dám ngủ yên ổn như vậy.
“Dù là trong hay ngoài thì Minh Tuyên Quốc đã không được lòng người, tương đương bị bức đến đường cùng, Tả ngôn một khi ra khỏi Hình Bộ, với tính tình của hắn sẽ hoàn trả lại gấp mười lần, Minh Tuyên Quốc nhất định sẽ liều mạng đến cùng.” Phượng Kính Dạ cười thong thả, khuôn mặt tà mị mang theo phong thái ch. Chuyện binh quyền ở biên quan, xưa nay Phượng Kính Dạ không lo lắng chút nào, nếu giờ nhân cơ hội đoạt lấy cấm vệ quân kinh thành cùng binh quyền Phong giữ thành, sau này Sở Thiên đăng cơ sẽ không cần lo trong cung xảy ra biến hóa gì.
“Vào ngày sau khi Minh Tuyên Quốc sẽ cùng Hách Liên quốc phát động chiến tranh, nhất định rất nguy hiểm, Hỏa Viêm Quân không có ấn soái căn bản không thể điều động.” Phượng Sở Thiên bây giờ lo lắng chính là điểm này, phúc họa như nhau, tuy rằng nói đây là cơ hội vô cùng tốt, nhưng không có quân Hỏa Viêm, lại không thể theo điều động binh mã quân doanh ở thành khác sang, tính sai một li đi một dặm, kinh thành rất có khả năng bị Minh Tuyên Quốc cùng binh mã Hách Liên chiếm đóng, như vậy rất nguy hiểm.
“Yên tâm, ta sẽ điều động Hỏa Viêm quân.”Phượng Kính Dạ nhếch lên đôi môi mỏng cười thần bí, tầm mắt hướng về phía Lâu Hướng Vãn đang ngủ say sưa,”Chờ Phượng Tiêu thu xếp việc quân lương, chắc chắn hắn sẽ lập tức lĩnh quân đi biên quan, giao đấu với đại quân Tây Lan, cho nên chuyện trong cung cần phải chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần lợi dụng kẻ khai hỏa hoặc bị giết, thì trong kinh thành sẽ xuất hiện quân phản loạn.”’
Không thể không nói nếu Phượng Kính Dạ làm hoàng đế càng thích hợp hơn, hắn trời sanh tính tà mị ngang bướng, nhưng lại chịu nghe ý kiến của bất luận kẻ nào, không vì bản thân cao quý mà vênh váo tự đắc, lại hoàn toàn không nghe chỉ một phía, hắn có dũng có mưu, lòng dạ thâm sâu. Giống như lúc này đây, rõ ràng nói Phượng sở Thiên cùng Phượng Kính Dạ có tiền đồ ngang nhau, nhưng Phượng Kính Dạ không những tìm được cách cứu giải nguy cơ, mà còn trong ngày lại yên lặng diệt trừ một ít chứng cớ để đám gian thần không thể giết chết người, trái lại có thể vu oan đám người Minh Thừa Tướng cùng người vương triều Hách Liên, có thể nói là tính toán chi li không xót một điểm.
“Được, ta đi xử lý việc này, ngươi đến Hình Bộ đưa Tả Ngôn ra ngoài đi.” Phượng Sở Thiên gật gật đầu, trong đầu bắt đầu nghĩ quan viên nào có thể nâng lên tới vị trí đó, mà đưa lên cao thì tên quan đó lại thành tham quan, chỉ sợ không biết trong Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên sẽ là kẻ nào bị giết chết, do thủ hạ làm hại.
Kỳ Lân Điện thật yên tĩnh, gió thổi nhè nhẹ, Lâu Hướng Vãn ngủ thật thoải mái, cảm giác có người đang ôm mình lên, ý thức mông lung, khẽ mở mắt ra nhìn, sau đó mỉm cười, trực tiếp cuộn tròn thân thể ở Phượng Kính Dạ, ngủ thoải mái nhàn hạ.
“Chúng ta đi một chuyến đến đại lao Hình Bộ đưa Tả Ngôn trở về.” Phượng Kính Dạ nhìn Lâu Hướng Vãn ở trong lồng ngực hắn không chịu tỉnh giấc, cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng ở trên trán của nàng.
“Vương Gia, ta rất mệt!” Lâu Hướng Vãn ngáp một cái, bóng dáng có chút mơ hồ không rõ, thầm than một tiếng. Tựa như không vừa ý chuyện Phượng Kính Dạ quấy rầy, Tả Ngôn có thể an toàn, chắc là Lương Viện đã chịu nhận tôi, nếu tối hôm qua nàng ta chịu đáp ứng điều kiện, thì sao có thể khiến cho thiên hạ đều biết.
Phượng Kính Dạ cũng không muốn lại ầm ĩ với Lâu Hướng Vãn, chỉ hơi đau lòng khi thấy quầng thâm đen ở dưới mí mắt của nàng, rõ ràng đêm hôm qua hắn cũng đã đợi Mộc Mộc về mới ngủ tiếp, sáng cũng thức sớm hơn một chút, nhưng sao kết quả Mộc Mộc lại mệt mỏi đến vậy? Vừa nhìn nét mặt ngủ say của Lâu Hướng Vãn, làm cho Phượng Kính Dạ đặc biệt hạnh phúc, có lẽ Mộc Mộc thật sự thích hợp làm người an phận không phân tranh với đời, muốn sống cuộc đời bình đạm qua ngày, làm hắn luyến tiếc không muốn buông tay.
Trong xe ngựa, Phượng Kính Dạ để cho Lâu Hướng Vãn gối đầu trên đùi mình, bảo Lôi Bôn đánh xe ngựa đi chậm một chút, rồi từ từ nhắm hai mắt lại tiếp tục suy nghĩ xem kinh thành sẽ xảy ra chuyện gì, một khi Minh Tuyên Quốc ngã xuống, phải chọn người vào chức thừa Tướng? Phượng Kính Dạ bất đầu suy nghĩ xem người nào có thể ngồi vào vị trí đó. Kỳ thật luận theo tên tuổi, Tả Ngôn quả thực thích hợp nhất, chuyện cướp quân lương đã tra rõ ràng, xem như đã rửa sạch hết tội danh, còn lập công bảo hộ quân lương. Phượng Kính Dạ cảm thấy nên để Tả Ngôn trở thành thừa tướng đại nhân trẻ nhất ở vương triều Tố Nguyên.
Chờ xe ngựa đến bên ngoài Hình Bộ, Phượng Kính Dạ cười xoa đầu Lâu Hướng Vãn, tuy rằng hắn rất muốn để Tiểu Mộc Đầu gối đầu ở trên đùi mình tiếp tục ngủ, nhưng dù sao Đại Lao Hình Bộ cũng là nơi của Trương Minh Hải, vẫn cần rướt Tả Ngôn ra ngoài sớm một chút, dù sao đám quan viên này đã tăng lên quá nhiều, cần phải giao cho Tả Ngôn xử lý, bởi tương lai hắn sẽ làm Thừa tướng đại nhân.
“Vương gia! Ngươi có muốn để ta ngủ hay không!” Lâu Hướng Vãn mở mắt ra, tức giận vì Phượng Kính Dạ đang nghỉ ngơi. Lúc sáng rõ ràng nói không muốn đến hoàng cung, kết quả vẫn bị vương gia bắt đi, hiện giờ nàng chỉ muốn ngủ ở trong xe ngựa, kết quả bị hắn không ngừng quấy rầy, làm cho Lâu Hướng Vãn xù lông đến cuối cùng phải tỉnh táo lại.
“Mộc Mộc, chẳng lẽ đêm qua vì luôn nghĩ đến bổn vương nên mất ngủ cả đêm, giờ phút này mới trở nên như vậy?” âm thanh Phượng Kính Dạ mờ ám nhẹ nhàng truyền tới, mắt phượng híp lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười vô cùng dịu dàng, cúi đầu, đặt lên trán của Lâu Hướng Vãn cực kỳ âu yếm, “Đêm nay bổn Vương sẽ cùng ngủ chung với Mộc Mộc, thấy sao nào?”
“Vương gia, người làm ta nổi hết da gà rồi nè!” Làm hại Lâu Hướng Vãn run lẩy bẩy, sau đó không chút khách khí giơ tay lên đẩy khuôn mặt tuấn tú vô cùng đáng ghét ra xa, mới ngồi dậy, vén mành xe ngựa lên nhìn, ”Chúng ta tới đón Tả đại nhân?”
“Đúng, đi thôi, Tiểu Mộc đầu lại trở về chốn cũ, có cảm xúc gì không?” Phượng Kính Dạ cười tiếp tục nói, Lôi Bôn liền vén mành xe ngựa lên, Phượng Kính Dạ xuống xe ngựa trước, sau đó đưa tay chuẩn bị đỡ Lâu Hướng Vãn xuống xe ngựa.
“Ta có thể tự mình xuống dưới.” Nàng cũng không phải đám thiếu nữ kia, xe ngựa tới cần phải dìu đỡ. Lâu Hướng Vãn lườm cánh tay của Phượng Kính Dạ dưới ánh mặt trời, trực tiếp nhảy từ trên xe ngựa xuống.
“Quả thật không có chút dáng vẻ nào của tiểu thư khuê các, nha hoàn vẫn mãi là nha hoàn!” Một thanh âm không êm ái, lại không lớn lắm, còn mang theo vài phần khàn khàn yếu ớt truyền đến. Tả Ngôn đã thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, sắc mặt có chút tái nhợt, dù sao hắn cũng vừa tỉnh lại, lập tức bị Tam hoàng Tử Phượng Tiêu bắt đến Đại Lao Hình Bộ, tên Trương Minh Hải cũng không phải kẻ tốt lành gì, đương nhiên sẽ bức cung tra tấn Tả Ngôn nhận tội. Tuy có hai vị thẩm án của Đại Lý Tự ở đây, nhưng dù sao cũng là vụ án cướp quân lương, còn có chứng cớ vô cùng xác thực, nên Tả ngôn bị thương một chút ít ở xác thịt. Bất quá vì hắn còn chưa chịu nhận tội, nên sẽ không bị đánh đến thành tàn phế.
“Tả đại nhân, nô tì thấy người đứng không vững lắm, có cần nô tì qua dìu ngài không?” cười tủm tỉm mở miệng, trên hai má trắng nõn lộ lúm đồng tiền như ẩn như hiện, ánh mắt không ngừng chuyển động từ trên xuống dưới khắp người Tả Ngôn, làm hắn cảm giác ánh mắt kia trông thấy thế nào cũng đều lộ vẻ khinh mệt.
“Không cần!” Kỳ thực Tả Ngôn đã không còn sức lực, hắn có thể đi ra từ Đại Lao Hình Bộ đều là dựa vào ý chí của hắn, lúc này chỉ có thể tựa vào tảng đá sư tử bên ngoài Đại Lao Hình Bộ để giúp thân thể đứng vững, nghe Lâu Hướng Vãn nói xong, Tả Ngôn nhanh chóng ưỡn thẳng người, làm cho hoa mắt choáng váng, thân thể Tả Ngôn không ngừng chao đảo, động tác của Lâu Hướng Vãn rất nhanh, nhưng Phượng Kính Dạ lại càng nhanh hơn một bước. Chỉ vì Phượng Kính Dạ không muốn để Lâu Hướng Vãn đỡ lấy Tả Ngôn, mới nhanh hơn một bước giành ôm lấy Tả Ngôn, để Tả ngôn tựa vào trên bả vai mình, không ngã xuống.