“Lâu chủ, chỉ cần người rời khỏi Phượng Vương Phủ, đi đâu hay buôn bán cái gì cũng được, sao cứ vùi mình ở lại trong cái thôn nhỏ này hoài chứ?” Lăng Thanh biết Lâu Hướng Vãn thích nơi yên tĩnh, nhưng trong lâu cũng có nhiều nơi yên tĩnh. Tuy trong lâu không được sạch sẻ lắm, nhưng còn có Tiệm Mộc gia, Tiệm Quỷ Y không phải sao? Chỉ cần Lâu Chủ tùy ý chọn đại một nơi, ra lệnh một tiếng sẽ không ai dám làm ồn. Nhưng Lăng Thanh đâu ngờ rằng Lâu Hướng Vãn muốn ở lại Thôn Ngũ Liên, tuy nơi này cách thôn trấn khác chỉ khoảng năm dặm đường, ngồi trên xe ngựa tốn chừng nửa canh giờ, nhưng hắn thật sự không quen với cách sống ở trong thôn này.
Sáng sớm, các nam nhân ăn xong điểm tâm liền bắt đầu ra đồng làm việc, các nữ nhân không có ra đồng làm việc,chỉ ở nhà quét dọn cửa, may vá, chăn nuôi gia súc, chăm sóc con cái, lo đám rau trồng ở trước và sau nhà. Sau đó một ngày ba bữa, tụ tập lại cùng nhau lặt rau giặt quần áo, đợi đến khi trời tối, từng nhà liền đóng cửa, tắt đèn, đi ngủ, có khi không ngủ để tạo ra tiểu hài tử.
Ba ngày trôi qua, khiến Lăng Thanh cảm thấy rất phiền não, cứ phải trải qua mỗi ngày sống cuộc sống khô khan buồn tẻ thế này. Chẳng những thế, mỗi sáng Lăng Thanh phải đi theo Hạ Minh ra đồng làm ruộng, tuy nói hắn là cao thủ cầm kiếm, nhưng cầm cuốc lại rất kém, từng ngày qua đi, cứ phải lưng đau eo mỏi, càng khiến Lăng Thanh không chịu ở lại Thôn Ngũ Liên này nữa. Nếu không muốn đi châu phủ, thì lên thị trấn phía trên ở còn tốt hơn, vì sao cứ phải ngày ngày ra đồng làm ruộng thế này.
“Lăng Thanh, ngươi biết không? Là một sát thủ sẽ có rất nhiều kẻ thù, ngươi nhất định phải ở nơi này ẩn trốn, sau này già đi còn tìm được một chốn dừng chân, không phải sao? Cho nên chúng ta cứ ở đây ba hay năm năm, cũng coi như là lo trước tương lai, phòng bệnh hay hơn chữa bệnh.” Lời Lâu Hướng Vãn nói thâm ý, ngón chân còn vỗ vỗ vào bả vai Lăng Thanh, trong ánh mắt đều ẩn chứa vài phần giễu cợt.
“ Thứ nhất, Lâu chủ, đừng cứ rảnh rỗi là đi nguyền rủa ta. Thứ hai, người muốn ở lại đây thì nói đi đừng lấy ta ra làm cái cớ.” Lăng Thanh tức giận đảo mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, Lâu chủ thật sự nghĩ hắn còn là tiểu tử ngốc khi xưa, bị nàng lừa gọi là tỷ tỷ ư.
“Tốt, chúng ta nên đi tìm trưởng thôn, nghe Hạ Minh thúc nói có gia đình ở cuối thôn muốn bán đất, bốn mẫu ruộng nước, hai nương rẫy ở núi. Chúng ta cùng đi mua đất đai ở Ngũ Liên Thôn thôi Lăng Thanh.” Lâu Hướng Vãn rất hưng phấn, vừa nói xong, trực tiếp xoay người đi ra ngoài, làm Lăng Thanh chỉ có thể lẽo đẽo theo sau, chẳng lẽ Lâu chủ thật sự muốn hắn đi làm ruộng? Nàng nói thiếu tiền, Lăng Thanh còn có thể nghĩ ra cách, nhưng đừng bắt hắn làm một nông phu, ngày ngày đối diện với đồng ruộng, đưa lưng lên trời.
Nhà tốt nhất ở Thôn Ngũ Liên này chính là của gia đình trưởng thôn, ba gian nhà ngói, sàn được lót gạch màu xanh, trông càng thêm sáng ngời. trưởng thôn không có đi ra đồng, mà ở lại trong nhà.
Gia đình trưởng thôn có hai người con trai đều đưa lên thôn trấn trên đi học, chỉ còn lại đứa con nhỏ mới năm tuổi. Nếu là đại phú hào, chắc sẽ tìm phu tử đến dạy vỡ lòng, nhưng nơi này chỉ là một thôn nhỏ, với độ tuổi này chỉ có thể đi học trường tư, học vài chữ, học cách tính số. Học hai ba năm cho đến mười một mười hai tuổi sẽ không học nữa, nếu thông minh một chút thì có thể lên trấn trên, sau đó tìm một căn tiệm để bái sư học hỏi chút kinh nghiệm. Sau này có thể trở thành quản sự, cũng xem như có tiền đồ.
Các đứa trẻ mười hai mười ba tuổi ở trong sơn thôn đều phải đi làm việc, lúc đầu đi theo phụ thân học làm ruộng như thế nào, để nâng cao tay nghề, đến năm mười sáu mười bảy tuổi là có thể thành thân, sau đó tự lập. Lúc này tiểu nam hài Kiều Niệm con trai trưởng thôn cứ tò mò nhìn Lâu Hướng Vãn, đoán chừng đã gặp qua rất nhiều người ở nhà trưởng thôn, nên không có sợ người lạ.
Lâu Hướng Vãn thật sự rất thích trẻ con, mặc dù lúc nàng ở Phượng vương phủ, rảnh rối liền đến tìm nha hoàn và gia nhân, nhưng lúc nhìn thấy Kiều Niệm, lập tức đi tới, “Đây là vịt ngươi nuôi à?”
“Đúng.” Ý muốn nói con vịt này là của hắn, Kiều Niệm liền dùng sức gật đầu, chỉ vào bốn con vịt trước mặt cười một cái, không phải lớn nhất, nhưng có một con vịt màu vàng trông cực kỳ nhanh nhẹn, trên người có chút lông màu đen sẫm, nhìn nó còn quá nhỏ, chắc là mới nở chưa được bao lâu nên đi trên đường cứ lắc qua lắc lại. Có một con vịt dẫn đầu đang đi, phía sau là ba con đang đuổi theo, bốn con vịt ở trong sân trông rất đáng yêu, “Con này là lão đại, phía sau là A Ngốc, nãi nãi () nói a ngốc sắp chết rồi.”
() nãi nãi, ý nói là bà nội,:smile:
Trí tuệ của con A Ngốc, không hề bằng con lão đại. Ba con vịt đi ở phía trước, A Ngốc cứ ngơ ngách mãi, mới phát hiện hắn bị tụt lại phía sau, sau đó bước không vững đi theo sau, đột nhiên sau đó lại ngơ ngách ngẩn người đứng sau cùng ở trong đội ngũ.
“Cô nương, người đến có chuyện gì à?” Nghe tiếng nói của trưởng thôn Kiều từ trong nhà đi ra, hắn bất quả chỉ khoảng năm mươi tuổi, cao lớn khỏe mạnh, màu da ngâm đen do hàng năm phải đi làm ruộng, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt sáng ngoắc đầy mạnh mẽ. Bất quá mắt nhìn Lâu Hướng Vãn có chút ôn hòa, có thể do Lâu Hướng Vãn đang ngồi xổm xuống cùng tiểu hài tử năm tuổi nói chuyện, làm trưởng thôn Kiều có cảm giác cô nương này có vẻ không xấu. Tuy ngày hôm qua có nghe chuyện này, nhưng chỉ biết trước đây Hạ Minh ra ngoài tòng quân quen biết được một vài tiểu thư nhà đại phú hào. Nhưng giờ nhìn lại, trưởng thôn Kiều cũng không nhận ra được thân phận của Lâu Hướng Vãn.
Nói là thiên kim tiểu thư cũng không sai, trên người khoác loại y phục tơ tằm quý giá. Còn ngươi làm ruộng hằng ngày chỉ mặc được loại y phục làm bằng vải thô, do phải cứ mặc đi mặc lại nên trên áo có những vết khâu vá lại chỗ rách, y phục của những người vợ cũng không nhiều, khác ở chỗ là có phần sạch sẻ hơn. Còn các cô nương chưa được gả, dĩ nhiên trên đầu sẽ cài một đóa hoa, hoặc là cài trăm bằng gỗ, nếu là con nhà khá giả mới được cài trâm bằng bạc, y phục được giặc sạch sẻ, y phục mặc đều là làm bằng vải bông, nhan sắc cũng thuộc dạng khá tầm thường.
Nhưng Lâu Hướng Vãn lại khác, ngày hôm qua khoác bộ xiêm y màu trắng, tuyệt đối không phải y phục của người làm nông, bởi ngày lễ hay ngày tết thì cũng chỉ có một hai bộ y phục màu đỏ. Bọn họ tuyệt đối sẽ không mặc y phục màu trắng, dù cho có ôm con, giặc giũ y phục, nấu cơm hay cho gà vịt ăn cũng không mặc y phục màu trắng trên người, vì nó rất dễ bị dính vết bẩn.
Nếu nói nàng là thiên kim tiểu thư, sao lại không có chút dáng vẻ kiêu ngạo của con nhà phú quý, còn nghe nói lúc chạng vạng ngày hôm qua nắm lấy tay của tiểu tử Thiết Đản, hôm nay thì ngồi xổm trên đất nói chuyện với Tiểu Niệm. Trưởng thôn Kiều thật sự không hiểu, nên liền hỏi thẳng Lâu Hướng Vãn đến đây là có chuyện gì.
“Trưởng thôn Kiều, là như vầy, ta cùng đệ đệ rất thích thôn Ngũ Liên này, khắp nơi đều là loạn lạc, chúng ta cũng không còn nơi nào để đi nên tỷ đệ chúng ta cũng muốn lưu lại ở cùng với Hạ thúc.” Lâu Hướng Vãn mỉm cười, lời nói rõ ràng, không giống loại nữ tử nông thôn e lệ, cũng không giống loại cay cú cậy mạnh của các bà vợ. Dáng vẻ nhu mì, giọng điệu mềm mại, làm cho người ta vừa nghe liền biết là người có đi học thức,”Cho nên nghe Hạ thúc nói cuối thôn kia có một ngôi nhà muốn bán, ta định cùng đệ đệ mua lại nó, cùng cánh tất ruộng đất ở đó. Sau này lưu lại trong thôn, cũng có Hạ thúc lo lắng chăm sóc.”
“span>Vậy cũng được, ta mang tỷ đệ các người đi xem căn nhà đó, nó là của lão Trương, dù có hơi cũ một chút, nhưng chỉ cần sửa chữa lại một chút là ở được. Vả lại trong thôn này có rất ít người ngoài, nên căn nhà đó luôn luôn không có người mua.” Trưởng thôn Kiều dẫn Lâu Hướng Vãn cùng Lăng Thanh đi ra cửa, Kiều Niệm nhìn nhìn, cuối cùng cũng bỏ lại bốn con vịt của hắn, liền đuổi theo, cuối cùng Kiều trưởng thôn chỉ còn cách ôm theo tiểu hài tử của mình đi cùng.
Căn nhà đã nhiều năm không có người ở, thôn trưởng vừa đẩy cửa ra, liền thấy cỏ trong sân đã mọc cao hơn một thước, còn có mấy cây bí đỏ ở trong góc, lá cây xanh biếc, quả bí đỏ trông rất to, đoán chừng cũng nặng khoảng mười cân, do không có người đến hái, nên đã bị hư mất.
Trưởng thôn Kiều vừa mở khóa xong, mùi mốc liền đạp vào mũi, bên trong có ba gian phòng, tiền viện khá lớn, nhưng lại không có hậu viện, ước chừng theo các vách tường trong căn phòng cũng rộng khoảng hai thước, phía trên có cọc gỗ, bị cỏ tranh che lại mất, còn có củi lửa chất chồng, vài nông cụ đặt ở trong góc, chung quanh giăng đầy mạng nhện. Chắc lúc trước chỗ này dùng để làm kho chứa củi và vật dụng.
“Căn này có hơi cũ, nhưng chỉ cần dọn dẹp một chút liền có thể vào ở, tính luôn cả ruộng đất của lão Trương, tổng cộng là năm mươi lượng bạc.” Trưởng thôn Kiều chờ mùi mốc trong phòng giảm đi, mới dắt Lâu Hướng Vãn cùng Lăng Thanh vào nhà.
Cửa chính bên này là một phòng, người sống trên núi gọi nơi này tiền viện. Theo cách bài trí của những gia đình nơi này, phía trước đặt một cái bàn lớn thường đặt ly trà ấm trà đặt ở phía trên bàn, chung quanh để bốn cái ghế dựa, đằng sau chỗ bàn rộng dài khoảng hai thước, bề ngang một thước dùng để làm kho đựng lúa, phía bên bên trái là một gian phòng ngủ, có hơi nhỏ một chút, bởi vì đằng trước phòng ngủ đã được chia là ra làm một phòng bếp, một phòng cho hài tử ở.
Bên phải là một gian phòng ngủ khá lớn, dành cho người lớn ngủ, bên trong phòng có chứa hai rương gỗ lớn để chứa y phục, còn có bàn trang điểm và một ít đồ chơi của trẻ con. Căn nhà cũng rất giản dị, bất quá tính luôn cả ruộng đất mà lão Trương bán là năm mươi lượng bạc cũng không quá đắt. Một mẫu ruộng tốt cũng đã bảy tám lượng bạc, bốn mẫu ruộng của lão Trương kia cũng phải ba mươi lượng bạc, còn có hai mẫu núi nũa, sao lại chỉ bán có bảy tám lượng, hơn nữa còn có căn nhà nữa, năm mươi lượng bạc thật đúng là quá rẻ. Nếu vào trấn trên mua một căn nhà bình thường, cũng tầm hai trăm lượng.
“Thôn trưởng, giờ mua ruộng đất này bằng cách nào?” Trong phòng không khí thật sự rất nặng nề, Lâu Hướng Vãn đi ra, đứng ở trong sân. Lúc này hướng về trưởng thôn Kiều hỏi, nàng thật sự muốn ở lại, nhưng chỉ khoảng chừng ba năm, hoặc ở lại nghỉ ngơi năm ba tháng cũng được. Dù sao Quân Hàn cũng nói, Nhật Mộ Thành giờ canh gác rất chặt chẽ, căn bản hắn không thể rời khỏi Nhật Mộ Thành của Yến Quốc để đến Vương Triều Tây Lan, cho nên Lâu Hướng Vãn liền muốn lưu lại sống ở thôn Ngũ Liên.
“Giờ ruộng do Lưu Gia giữ, đoán chừng còn tháng nữa là có thể thu hoạch, thu hoạch xong sẽ giao đất lại cho tỷ đệ người. Như vậy đi, các người nếu thực sự muốn ở lại nơi này, ta đi nói chuyện với lão Lưu, để bọn họ cho các ngươi cân, chờ sau khi thu hoạch xong, hai mẫu đất cùng bốn mẫu ruộng nước đều trả lại cho các ngươi.” Trưởng thôn Kiều căn nhắc một chút sau đó mở miệng, dù sao một khi Lâu Hướng Vãn đã nói sẽ ở lại, cũng xem như người ở trong thôn, không thể để nàng chịu thiệt thòi.
Bốn mẫu đất ruộng kia cũng xem như giúp Lưu Gia không ít, còn hai mẫu đất ở núi đều trồng không ít rau xanh, nếu đem cho Lâu Hướng Vãn cân cũng không xem là quá nhiều, tất cả còn lại vẫn sẽ thuộc về Lưu Gia. Như vậy thì nhà Lâu Hướng Vãn cũng đã có thức ăn rồi, nhưng muốn chờ thu hoạch lúa cũng phải đến tháng mười một mới có được.
Lâu Hướng Vãn rất dứt khoát, không chút đôi co, cho dù có đối phương có một vài chuyện riêng cũng đều chấp nhận, lấy nhà trước, rồi sau đó nhận lại ruộng đất cũng không sao. Lâu Hướng Vãn liền cùng thôn trưởng đi đến nhà Lưu gia, dù sao cũng nên nói chuyện với Lưu gia một tiếng, xem như tạo thêm mối quan hệ.
“Mua ruộng đất của Trương gia? Vậy lúa và rau của gia đình chúng tôi thì phải làm sao bây giờ? Thôn trưởng, lúc trước ngươi nói, ruộng đất Trương gia không thể để bỏ hoang thế, cho nên mới đưa cho nhà chúng ta trồng, làm người không thể ăn nói lật lọng vậy, giờ nói bán ruộng đất liền bán, vậy còn tổn thất của nhà chúng ta thì phải làm sao bây giờ?” Phụ nữ Lưu Gia quả thực giống như đạn pháo bùng nổ, miệng lưỡi cứ luôn làm ầm ĩ, một mặt lấy tay lau trên bề mặt tạp dề, một mặt liếc nhìn Lâu Hướng Vãn cùng Lăng Thanh, “Vừa nhìn các người là biết không phải dân cày cấy, nếu không để cho Lưu Đại nhà chúng tôi trồng, các người lấy về cũng chỉ có chết.”
“Được rồi, đừng ăn nói lung tung!” Lưu Đại là nam nhân mập mạp, liền quát một tiếng về phía người phụ nữ. Ở trong thôn này, trừ phi trong nhà có người già yếu, mới không thể làm ruộng đất phải đi thuê người làm ruộng, để kiếm sống qua ngày. Trước mắt không nói đến Lâu Hướng Vãn, ngày hôm qua Lăng Thanh cùng Hạ Minh đi ra đồng làm việc, Lưu Đại đã thấy, tuy rằng động tác không thông thạo, nhưng sức lực rất lớn, hơn nữa động tác rất nhanh, tuổi còn trẻ lại có sức khỏe thì làm sao đem ruộng đất cho người ta làm, lời nói của vợ Lưu Gia không được êm tai, thật giống như nguyền rủa Lăng Thanh là người sắp chết, hoặc như người già yếu vậy, nên Đại Lưu mới khiển trách một câu.
Vợ Lưu gia còn muốn nói thêm gì, chỉ là thấy sắc mặt trưởng thôn cũng không tốt, nên nói thầm hai câu không dám chen vào. Tuy rằng tính tình Lưu Đại ít nói, nhưng vẫn là trụ cột trong gia đình, trước mặt người bên ngoài, phụ nữ Lưu gia vẫn không dám tùy tiện làm càn.
“Thúy Tử, ngươi cũng quá nóng nảy rồi, lời ta nói còn chưa xong liền ào ào lên.” Trưởng thôn Kiều lắc đầu, nhìn Lưu Đại mở miệng, ”Vài năm nay, ta thấy nhà các ngươi khổ, nên thay Trương Gia đem hai mẫu ruộng nước cùng hai mẫu núi cho các ngươi dùng, hàng năm cấp chỉ cần cho thôn một xâu tiền, còn lại đều thuộc về Lưu gia các ngươi, nhưng giờ Lâu cô nương đã mua lại cũng không so đo gì, ta làm chủ, thu hoạch năm nay đều thuộc về nhà các người, chỉ cần cho Lâu cô nương cân lúa gạo và cân rau quả là được.”
Ngày khi nghe thu hoạch đều thuộc về Lưu gia, ả lập tức vui mừng nhướng mày, nhưng sau đó nghe trưởng thôn nói đưa cho Lâu Hướng Vãn cân lúa gạo và cân rau quả, liền bĩu môi nhưng không nói gì. Dù sao Lưu gia vẫn chiếm lợi ích nhiều hơn, nhưng thấy Đại Lưu liên tục gật đầu, còn muốn nâng số lượng lên là cân, nữ nhân Lưu Gia liền mất hứng, lại bắt đầu khóc lóc om sòm chửi mắng. Lâu Hướng Vãn lắc đầu cười, mà chân mày Lăng Thanh càng chau lại, tựa như có thể kẹp chết cả con muỗi.
Bốn mẫu ruộng lúa, một mẫu đã thu được cân lúa, một mẫu đất lúa cũng bán được một xâu tiền, bốn mẫu đất tổng cộng mới hai lạng bạc. Để có được phải những thứ này phải, đi từ sáng sớm đến chiều tối, nhọc nhằn hết ba bốn tháng, cho dù một năm có hai mùa thu hoạch lúa gạo, cũng chỉ được bốn lượng bạc, nhưng nếu để Lăng Thanh làm chưa chắc kiếm nổi được bốn lượng bạc.
Rời khỏi Lưu gia, vẫn nghe được giọng nói mắng chửi của người Lưu gia, nói Đại Lưu là tên đần độn, đem lợi nhà mình cho người ngoài, nói ả lúc trước mắt bị mù gả cho loại nam nhân nhu nhược, không biết lý lẽ. Còn nói Đại Lưu có phải bị sắc đẹp Lâu Hướng Vãn mê hoặc, mới nhanh chóng cho thêm cân lúa gạo và cân rau quả.
“Lưu gia có tặng dư cân, ta cũng sẽ không nhận, chỉ lấy đúng cân thôi.” Lâu Hướng Vãn càng nghe càng buồn cười, bên này Lăng Thanh cũng nghe rất say sưa. Nhưng vì ở cự ly xa, thôn trưởng không biết võ công, không có nghe thấy, cho nên không biết người vợ Lưu gia kia đang chửi bậy.
“Vậy cũng được, Lưu gia quả là khổ, trước kia có tám mẫu đất đai, sau này đứa lớn bị bệnh, phải bán sáu mẫu đất đai mới trị lành bệnh, bất quá hiện tại thân thể đứa nhỏ cũng không tốt lắm.” Trưởng thôn Kiều thoáng nhìn qua Lâu Hướng Vãn, quả thực là xuất thân con nhà giàu, thoạt nhìn ồn hòa, nhưng lại rất là thông minh.
Nếu ngay từ đầu Lâu Hướng Vãn đã nói ở Lưu gia chỉ lấy cân lúa gạo và rau quả, nếu như truyền ra ngoài, chỉ sợ các gia đình khác cho rằng Lâu Hướng dễ bị bắt nạt. Ở trong thôn này, những người lương thiện rất dễ bị bắt nạt, y câu ngựa hiền bị người cưỡi. Nhưng Lâu Hướng Vãn đã đồng ý ở trước mặt Lưu Gia sẽ nhận cân, đợi đến lúc đem đồ tới lại không nhận lấy cân kia. Sẽ càng khiến người khác cho rằng nàng là người hào phóng, không dám nghĩ xấu về nàng, như vậy sẽ càng để lại ấn tượng tốt cho mọi người, Lâu Hướng Vãn cùng Lăng Thanh càng dễ dàng sống ở Ngũ Liên Thôn này hơn.
“Trưởng thôn, ta muốn tu sửa và thay đổi toàn bộ vật dụng trong nhà, làm phiền trưởng thôn tìm thêm vài người đến giúp ta, ta sẽ trả tiền thù lao cho họ, vì thế tạm thời ta sẽ ở nhà của Hạ thúc, nếu mọi người không ghét bỏ, muốn ăn thứ gì cứ đến nhà Hạ thúc để ăn.” Lâu Hướng Vãn mở miệng cười với trưởng thôn. Ngoại trừ mùa hè, người ở trong thôn đều khá rãnh rỗi trong thời gian này, nên sẽ có vài người đi tìm chút việc vặt để làm thêm, trợ cấp thêm tiền cho gia đình. Lâu Hướng Vãn nói như vậy làm trưởng thôn cũng rất phấn khởi, nàng quả đúng là người hiểu biết lý lễ, sau này có chuyện gì, những người trong thôn đều có thể đến nhờ Lâu Hướng Vãn. Hơn nữa nếu để người trong thôn đến giúp, nói không chừng còn thể thu nhiều lợi nhuận, có thể đem gỗ miên hoa kia ra ngoài bán, dĩ nhiên là điều tốt.
Đi đến giữa thôn, nhìn sơ qua các nhà đều thấy có đồ chơi của con nít, cũng có vài nữ nhân đang sửa lại vài thứ dùng để làm trâm đeo khuyên tai gì đó. Hơn nữa lại còn có rất nhiều hài tử đang ăn vặt, chơi đồ chơi, nhưng từ xa nghe thấy thanh âm của người bán hàng rong quen thuộc, liền chạy ra xem, vì không có tiền mua nên chỉ có thể đứng nhìn.
“Thiết Đản, này chỉ có hai đồng tiền là có ngay, những đứa bé ở trấn trên đều đã ăn qua cái này, tên nó là bí đao ngào đường.” Người bán hàng mở miệng cười đối với Thiết Đản, trống trong tay rung lên vang tiếng leng keng thùng thùng. Trước đây Thiết Đản bất ngờ có được mấy văn tiền, nên liền mua cái này cái kia, những hài tử khác cùng người bán hàng rong cứ nhìn chăm chú, thấy Thiết Đản cho vào mồm ăn rất ngon lành.
“Bí đao ngào đường?” Hài tử trong thông đều biết đến Bí đao, thấy lá sen đang quấn quanh một màu xanh nhàn nhạt, có những sợi đường nhỏ nhỏ dính lên bên trên, làm bọn trẻ đều phải mở to hai mắt.
“Nhà ta có bí đao, ta kêu mẹ ta làm cho ta!” một tiểu hài tử nuốt nuốt nước miếng, sau đó nhìn chằm chằm, dường như muốn xem coi bí đao ngào đường này làm bằng cách nào. Trong nhà mình có quả bí đao to chưa có dùng đến, vậy thì chắc có thể làm ra bí đao đường.
“Năm bao một đồng tiền, thật quá rẻ rồi, chứ ta bán một bao ở thôn trên là văn tiền đó.” Người bán hàng rong bị đứa trẻ bên trái nói một câu, nhà của ta có bí đao, làm cho hắn cảm thấy thực buồn cười, nhưng thấy Lâu Hướng Vãn đi tới, người bán hàng có hơi sửng sốt, lập tức ưỡn người đứng thẳng, giọng điệu cũng mang theo cung kính,” Vị tiểu thư này nhìn cái gì vậy? Hàng của ta là hàng thật giá thật, bất quá chỉ là bán hơi rẻ một chút thôi.”
Người bán hàng rong tuy muốn mời Lâu Hướng Vãn mua, nhưng thấy nàng không có ngân trâm cài tóc, cùng khuyên tai trân châu, nhưng dù sao cũng là người khác thôn, nên có hiểu biết đôi chút, thấy vòng xuyến trên cổ tay của Lâu Hướng Vãn không phải làm bằng vàng nhưng lại phát ra ánh sáng của vàng, bên trong pha chút màu đen ám chìm, đều này làm cho người bán hàng rong biết thân phận của Lâu Hướng Vãn không phải thuộc hạng tầm thường.
“Ta lấy tất cả bí đao ngào đường, cho mỗi đứa trẻ một bao, Thiết Đản, số còn dư, ngươi thấy đứa nào còn chưa có thì đem lại cho hắn nhá.” Lâu Hướng Vãn xuất ra hai lượng bạc đưa cho người bán hàng rong, một bao văn, một lượng khoảng văn tiền, cho nên có thể mua được bao, người bán hàng rong chỉ còn có đủ năm bao. Tuy rằng hơi tiếc, nhưng vẫn phải thối tiền lại đưa cho Lâu Hướng Vãn, nhưng Lâu Hướng Vãn lại không nhận, mà lấy tiền dư mua thêm ít kẹo khác, nhanh chóng số kẹo của người bán hàng rong đã hết sạch, số còn dư liền nhờ Thiết Đản đem phân phát cho vài hài tử khác.
Bao gồm Thiết Đản cùng Kiều Niệm đều trợn tròn mắt, khi nào cha mẹ chúng vui vẻ, mới cho tiền mua kẹo ăn. Kết quả Lâu Hướng Vãn vừa ra tay liền mua nhiều như vậy, làm những đứa trẻ khác cũng phải thèm đến nuốt nước miếng.
“Đứng ngay ngắn nào, Thủy Hành, Thủy Sinh, các ngươi đi kêu bọn Lục Tử ra đây.” Thiết Đản quả thực giống như vua của đám trẻ, dù cho có thèm ăn, nhưng vẫn phải cố khắc chế, để cho hai đứa nhỏ kia đi gọi các đứa trẻ khác tới. Người bán hàng rong đứng bên tính tiền, thấy tất cả kẹo đều đã bán hết, ít nhất có thể kiếm được tới văn tiền.
Không tốn nhiều công sức, tất cả các đứa trẻ đều xếp thành hàng dài, Thiết Đản lần lượt phát đều kẹo cho bọn hắn, có đứa nhỏ nhanh chóng ăn, nhưng bị Thiết Đản trừng mắt, đứa nhỏ đành dừng lại, nhìn kẹo đường trong tay mà không thể ăn quả là rất khó chịu.
“Cám ơn Lâu tỷ tỷ!” Thiết Đản là đứa đầu tiên mở miệng, những đứa khác vừa nghe cũng đều mỉm cười đối với Lâu Hướng Vãn, đồng thanh hô lên cám ơn Lâu tỷ tỷ. Sau đó bắt đầu ăn, khuôn mặt đều lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Trưởng thôn Kiều nhìn bộ dáng tham ăn của Kiều Niệm, lắc đầu nở nụ cười, quả đúng là xuất thân con nhà quyền quý, vừa ra tay đã đưa một hai bạc, với số tiền đó những gia đình thông thường có thể dùng đến mấy tháng, vậy mà lại lấy nó đi mua kẹo ăn, quả đúng là người có tiền.
Lâu Hướng Vãn cùng Lăng Thanh trở về nhà Hạ gia, những đứa trẻ khác cũng đều vui vẻ ra về, Lăng Thanh nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Lâu Hướng Vãn, bỗng nhiên hắn đã hiểu vì sao Lâu Hướng Vãn muốn ở lại Thôn Ngũ Liên, so với ở Phượng vương phủ hay ở trong lâu, những người kia đều là những kẻ ma mãnh quỷ quyệt, còn ngươi nơi này từ nhỏ cho tới lớn đều rất chất phác bình dị, không khí lại rất yên tĩnh.
Lăng Thanh chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâu Hướng Vãn, lúc còn nhỏ Lâu chủ đã rất thích con nít, không phải sao? Cho nên mới dẫn hắn về nhà, từ khi năm tuổi, Lâu Chủ đã thích cuộc sống đơn giản, Lăng Thanh có thể cảm thấy nàng đã từng trải qua tang thương cùng đau khổ. Lăng Thanh cảm thấy kỳ lạ, vì sao Lâu Chủ nhỏ hơn hắn đến năm tuổi lại cứ y như một bà già vậy, theo hắn biết trong suốt mười năm qua, lâu chủ chưa từng chịu đau khổ gì cả, cho dù sống ở Phượng vương phủ thì cuộc sống cũng rất đơn thuần. Dù hắn biết Lâu Chủ rất kỳ quái, có những bí mật không muốn ai biết, nên hắn chỉ có thể cố gắng bảo vệ lấy an toàn cho lâu chủ, mặc kệ là ở kinh thành hay tại Thôn Ngũ Liên nhỏ bé này.
“Lạc cô cô, ta đã mua xong nhà của Trương gia, về sau chúng ta sẽ là hàng xóm với nhau rồi.” Lâu Hướng Vãn không nhận ra Lăng Thanh đang đứng phía sau suy nghĩ, vừa vào cửa liền chạy về phía Lạc Ngưng mở miệng cười, “Chờ nhà sửa xong, con sẽ dọn ra ngoài, Lăng Thanh thì phụ trách làm ruộng, còn con ở trong nhà nấu cơm.”
“Lâu chủ, ngươi đừng quên vừa rồi mới dùng một hai bạc đi mua kẹo cho đám tiểu quỷ ăn, là một người nông dân sẽ không có tiêu tiên như vậy.” Lăng Thanh bực bội liền hắc gáo nước lạnh vào người Lâu Hướng Vãn, Lâu chủ muốn thể nghiệm cuộc sống bình thường thì cứ thể nghiệm đi, Lăng Thanh này chỉ thích đi luyện kiếm, chứ không thích đi làm ruộng trồng trọt gì đó đâu?
Lâu Hướng Vãn quay đầu cười quỷ dị, Lăng Thanh đứng ở sau lưng liền thấy sợ hãi, “Ta đang định đem số tiền này tiêu xài hết. Sau này cả ta cùng Lăng Thanh sẽ dựa vào hai bàn tay này để kiếm tiền, kiếm được bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, nếu không có đồ ăn, cứ để Lạc cô cô cùng Hạ thúc đến tiếp tế cho chúng ta.”
Sắc mắt Lăng Thanh chợt cứng ngắc, dù sao trên chốn giang hồ hắn cũng nằm trong danh sách mười vị cao thủ, vậy mà phải cầm cuốc đi làm ruộng ư? “Ta có thể theo Hạ thúc đi lên núi săn thú.”
“Không được, sát sinh quá nhiều, đời sau sẽ gặp báo ứng. Lâu Hướng Vãn nhanh chóng phản đối, muốn làm một nông phu thông thường, thì phải cầm cuốc ra đồng cày cấy.
“Lâu chủ, ta không tin chuyện kiếp trước, kiếp này đâu!” Đúng là lừa bịp người! Lăng Thanh tức giận, liền phản bác lại lời Lâu Hướng Vãn, Cái gì đời sau rồi đời sau chứ? Đời này chỉ cần sống tốt là được, chuyện đời sau cứ để đời sau giải quyết.
“Không được!” Ít khi Lâu Hướng Vãn kiên quyết như vậy, nếu như không phải nàng được sống lại một cách lạ lùng, còn nhớ rõ chuyện kiếp trước của mình, thì cũng sẽ không tin vào những chuyện này, nhưng là giữa cuộc đời vô thường (), nhân quả tuần hoàn, tất cả đều đã được định sẵn.
() Đời vô thường, ( chém nhá), câu chuẩn là Minh Minh Chi Trung, là nói thứ viễn vong, không ai có thể dự đoán trước chuyện gì xảy ra, y như số mạng của một người. Chẳng ai biết trước được mình sẽ thành thế nào, ra làm sao?