Đầu mùa hè.
Khi vương triều Tố Nguyên lên cai trị, tại kinh thành An Lăng Phượng vương phủ.
Tại một căn viện tọa ở phía Bắc Nam Triều, đông ấm hạ mát, nhưng lúc này tại Thu Phong Viện, trời vừa sáng, ánh mắt trời đầu hè xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng, nhiệt độ lên cao. Làm cho nữ nhân đang gối đầu nằm trên chiếu trúc phải cắn chặt răng, oán hận cầm khăn lụa lau mồ hôi đang không ngừng chả.
Tóc rối bù, Lâu Hướng Vãn bĩu mồm ngồi dậy, nhìn chằm chằm ánh mắt trời sáng ngời trong phòng mà cắn răng nghiến lợi, nàng rất yêu chiếc giường của mình. Từ trên xuống dưới cả Phượng vương phủ đều biết rõ, công việc của nàng ở trong Phượng vương phủ rộng lớn này chính là bưng trà, nên Du Nhiên khẽ cười, “Để cho Tiểu Mộc Đầu ở Thu Phong Viện.”
Vì vậy vào Hạ Thiên, bầu trời rất sáng, còn mùa đông thì cả gian phòng trong viện đều trở nên u ám. Lâu Hướng Vãn lại lau mồ hôi chảy trên trán, đứng dậy mặc chiếc váy màu xanh đậm giản dị, vải vóc cũng thuộc loại tơ lụa quý. Dù sao nàng cũng là nha hoàn nhất đẳng ở ngoại viện vương phủ, ngoại trừ nha hoàn nhất đẳng ở Kỳ Lân viện của Vương gia, lão Vương phi, Dung Trắc Phi, hai vị phu nhân thì các nha hoàn trong viện khác đều không có quyền sai khiến nàng. Tất cả nha hoàn cùng nô tài của Phượng vương phủ, đều do nàng với Hoa Thiên Thiên cai quản.
Hạ Thiên (): mùa hạ.
Tóc dài xõa đến eo được xoắn lên thành một búi, Lâu Hướng Vãn dùng nhành liễu chấm vào muối rồi cho vào miệng, dùng khăn nhúng vào nước giếng lạnh như băng, vắt khô rồi đắp lên mặt, sau khi lau mặt xong nàng dùng loại thuốc dưỡng da do mình tự chế thoa lên. Không sử dụng bất kỳ một chút son phấn hay mùi thơm, vì không muốn mình quá xinh đẹp nên chỉ dùng nước để dưỡng, làm vậy thì da trên khuôn mặt nhỏ nhắn ít nhất vẫn có thể giữ được vẻ lán mịn.( để ta về làm thử)
“Lâu Lâu, Lâu Lâu, không xong rồi.” Thanh âm lo lắng từ xa xa ngoài viện truyền đến, sau đó là tiếng bước chân vội vàng vang lên tiếng thùng thùng phá tan bầu không khí yên tĩnh sáng sớm.
Thu Phong Viện cách rất xa các viện khác, vì gian phòng không được tốt, từ trước đến nay vẫn luôn bỏ trống, cho đến khi Lâu Hướng Vãn vào trú ngụ thì không còn người thứ hai vào sống. Giờ khắc này, đang hít thở không khí trong lành, Lâu Hướng Vãn nhón chân lên nhìn hướng đường mòn nơi xa, một bóng dáng màu nâu xanh đang xốc góc váy chạy nhanh như bay đến, nàng chính là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Lâu Hướng Vãn.
“Sáng sớm gọi cái gì, để Thiên Thiên với Lôi quản gia nhìn thấy thì tiêu dạ thịt của ngươi đó.” Lâu Hướng Vãn híp mắt nhỏ, hậm hực lộ ra mười phần nguy hiểm, chỉ tiếc vóc người nàng quá gầy và nhỏ nhắn, lại rất hợp với khuôn mặt con nít chưa trưởng thành kia, trông nàng giống như tiểu cô nương ngây ngô ở nhà bên, chứ không phải như Hoa Thiên Thiên, nha hoàn nhất đẳng với uy vũ bất phàm kia.
“Lâu Lâu, xảy ra chuyện lớn rồi, tối qua Tiểu Hà chuồn ra ngoài vương phủ gặp tình lang. Sáng nay bị bắt tại trận, Lôi quản gia đang ở trong tiền sảnh thẩm vấn, tất cả mọi người đều đi qua, nghe nói Tiểu Hà khóc đến ngất đi, sắc mặt trắng bệch, miệng sưng lên, nghe nói do bị tình lang hôn sưng, vì vậy chứng cứ vô cùng xác thực.” Đoàn Tử vô cùng tròn trịa trắng nõn giống như hạt đậu được bóc ra, lại còn khoa tay múa chân đem mọi chuyện bẩm báo nhanh cho Lâu Hướng Vãn biết.
Thu Phong Viện ở khá xa, thêm Lâu Hướng Vãn vừa mới dậy nên không biết tin gì cả, tốc độ Đoàn Tử chạy đến càng lúc càng nhanh, nguyên nhân chính là do mỗi ngày nàng đều chạy đến Thu Phong Viện, tìm Lâu Hướng Vãn để bẩm báo lại mọi chuyện lớn nhỏ trong vương phủ.
“Tiểu Hà? Nha hoàn trong viện của Dung Trắc Phi.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng hồi tưởng lại nhân vật Tiểu Hà, trông như thế nào, dáng dấp nàng ấy tròn hay dẹp.
Cả vương phủ, ngoại trừ nha hoàn nhất đẳng ở trong nội viện và nha hoàn nhất đẳng ở ngoại viện, các nha hoàn còn lại đều có y phục màu nâu xanh, mà Lâu Hướng Vãn lại có chứng bệnh dễ quên. Nàng hoàn toàn không thể nào nhớ tên hay mặt chính xác, nhưng phương diện khác trong trí nhớ lại rất tốt, cho nên vừa nói đến tên tuổi Tiểu Hà, Lâu Hướng Vãn biết ngay nha hoàn đó thuộc trong viện Dung Trắc Phi, chỉ là nha hoàn làm các việc vặt bình thường, không để lại ấn tượng gì nhiều.
“Đúng vậy Lâu Lâu, trước đó Dung Trắc Phi đã nói, bất kể nha hoàn của ai phạm vào gia quy của vương phủ, cần thẩm tra cứ thẩm, phạt thế nào cứ phạt, nàng ấy tuyệt đối không can thiệp vào.” Gật đầu mạnh nhìn Lâu Hướng Vãn, trong ánh mắt nàng lộ ra sự kính nể, Lâu Lâu thật lợi hại, trên dưới vương phủ có nha hoàn và nô tài, lão mụ, dường như nàng đều nhớ tên hết, còn biết ngay ở viện nào, làm việc gì.
“Các nha hoàn tiền viện cùng lão mụ với nô tài, đều bị Lôi quản gia thẩm vấn ở Tiền Viện rồi hả?” Lâu Hướng Vãn hít hít lỗ mũi, lập tức cảm thấy có mùi vị nguy hiểm, Đoàn Tử đảo một vòng con ngươi, gật đầu, thấy Đoàn Tử muốn nhấc chân chạy đi tham gia náo nhiệt, Hướng Vãn tức giận vặn ngay lỗ tai của nàng
“Lâu Lâu, đau đau đau đó, nàng cứ vặn lỗ tai của ta nữa, chắc tất nhanh biến thành tai thỏ!” Đoàn Tử kêu đau, tức giận không dám làm gì cứ nhìn Lâu Hướng Vãn.
“Đau cái đầu quỷ của ngươi đó, ngươi muốn làm gì cứ làm, không cho phép dính vào Tiền viện, có biết tư thông là đại kỵ của vương phủ không hả.” Lâu Hướng Vãn hừ một tiếng, vì lợi ích chung liền khiển trách Đoàn Tử, cho đến khi biết sai gật đầu, lúc này mới chịu buông tay ra, “Hãy đi quét dọn phòng sạch sẽ cho ta, nếu ngươi đi đến Tiền viện, ngươi chuẩn bị đi đổ Dạ Hương() trong vương phủ đi.”
()Dạ Hương: phân.
Mặt Đoàn Tử lộ vẻ đau khổ, bị sát khí trước mặt cưỡng chế, không thể không dập tắt ngọn lửa nhiệt huyết của mình, chấp nhận đi quét dọn sửa sang lại căn phòng.
Đoàn Tử vừa đi vào trong, mặt Lâu Hướng Vãn so với ăn phải Hoàng Liên() còn khó chịu hơn, mới vừa rồi còn bừng bừng khí thế răng dạy tùy tùng, quay lưng liền dùng tay trực tiếp xốc váy lên chạy nhanh như điên, dưới ánh mặt trời, phản chiếu bóng màu xanh đậm, tựa như một tiểu tinh linh đang chạy trốn.
Hoàng Liên(): Vị thuốc đông y, có vị vô cùng đắng.
Lúc trước, mỗi khi ra khỏi Thu Phong Viện đều thấy các nha hoàn quét dọn dọc theo đường mòn trong vườn hoa, không tưới nước cho hoa cỏ thì là tỉa cành lá, cắt những đóa hoa nở rộ bỏ vào trong giỏ cẩn thận. Sau đó đưa đến các viện để bọn nô tài biết phải làm gì, nhưng giờ phút này, ngoại trừ nơi quan trọng trong vương phủ cần được bảo vệ, cùng với cửa ra bên ngoài được đám thị vệ canh giữ, cả vương phủ đều trống rỗng.
Chuyện trong viện Dung Trắc Phi có nha hoàn tư thông, Lâu Hướng Vãn dám cam đoan với chính mình, Dung Trắc Phi mượn chuyện Tiểu Hà để tạo thêm uy danh cho mình trong vương phủ, nhưng Lôi quản gia sẽ chẳng để cho Dung Trắc Phi tự mình dùng hình bức cung đâu. Ở trong vương phủ, ngoại trừ lão vương phi mỗi ngày thường ra bên ngoài lễ Phật, Phượng vương gia chỉ có một Trắc Phi và hai vị phu nhân.
Tất cả nha hoàn và nô tài đều đi hết đến Tiền Viện, đoán chừng Dung trắc phi nhân cơ hội này để tìm hiểu xem kẻ nào đã từng cầu cạnh Tiểu Hà, người nào duy trì phe trung lập, người nào thuộc phe đối lập ở trong vương phủ này. Lâu Hướng Vãn mím chặt môi nhìn, ngoại trừ đại thúc câm đang ở bên ngoài đốn củi, quả thật trong phòng bếp vắng tanh không có bóng người, nếu không biết rõ chuyện, chắc còn tưởng chỉ trong một đêm cả vương phủ đều đã bị diệt môn hết rồi.