Khi Lâu Hướng Vãn dùng tốc độ Ô Quy, đưa Văn phu nhân sang bên kia viện xong. Lúc này trong viện chỉ còn Dung Trắc Phi đang đứng, nha hoàn cận thân đang giúp nàng sửa sang lại dung nhan. Dung Trắc Phi giận dữ, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, trong mắt thoáng hiện vẻ âm độc, trước kia không bắt được nhược điểm của ngươi, hôm nay đừng trách lòng dạ ta độc ác! Chết sớm để siêu sinh sớm!
Lâu Hướng Vãn thấy sắc mặt tái xanh vặn vẹo của Dung Trắc Phi, bả vai co rúm lại hơi chút kinh sợ, coi như trả giá cao để thấy Dung Trắc Phi bị té bốn chân chổng lên trời, "Dung Trắc Phi.”
"Lâu Hướng Vãn, ngươi thật to gan, dám tự mình phạm vào gia quy của vương phủ, tiện nhân Văn Thị kia dám hèn hạ vụng trộm, tiện nhân như vậy sao xứng dạy Phượng Vân, ngươi thân là nha hoàn lại tự tiện làm chủ để Phượng Vân gặp Văn Thị. Lâu Hướng Vãn, ngươi có dụng tâm gì, có phải muốn cho Phượng Vân học theo Văn Thị hay không, phẩm hạnh không đoan, ngày sau cũng sẽ làm chuyện hồng hạnh xuất tường!”
Ngoài việc Dung Trắc Phi là tiểu thư Minh gia, trời sanh tính tự cao, xem thường những người khác trong vương phủ, những lúc mắng người, vẫn y như cũ trực tiếp chụp mũ đội lên trên đầu Lâu Hướng Vãn.
"Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ chỉ một lúc mềm lòng, do tài sơ học thiển, kiến thức nhỏ hẹp, nên không có nghĩ sâu xa như Dung Trắc Phi.” Cúi đầu, Lâu Hướng Vãn nhận lỗi của mình, trong đầu không ngừng hiện ra gương mặt tuấn tú của Phượng Kính Dạ, giận quá hóa cười, "Tiểu Mộc đầu, Bổn vương cũng muốn nhìn xem kết quả của ngươi sẽ thế nào đây!”
Quả thật là miệng quạ! Lâu Hướng Vãn căm hận, thầm oán ở trong bụng, chưa qua hai canh giờ thì kết quả của mình đã tới!
"Một câu biết sai là được rồi sao? Tất cả nha hoàn nô tài lớn nhỏ trong vương phủ này sẽ học theo ngươi, chỉ một câu nô tỳ biết sai rồi, vậy quy định của Phượng vương phủ dùng để làm gì?” Dung Trắc Phi châm chọc cười lạnh, cao ngạo nhướng mày nhìn Lâu Hướng Vãn cúi đầu.
Mặc dù nói trong vương phủ, Vương gia sủng ái nhất là Tử Thư, nhưng với trực giác của nữ nhân, Dung Trắc Phi có cảm giác người Phượng Kính Dạ quan tâm là Lâu Hướng Vãn, nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ nào có thể chứng minh điều này. Lâu Hướng Vãn vẫn là nha hoàn của vương phủ, vẫn sống trong Thu Phong Viện rách nát, hoàn toàn không có dấu hiệu được sủng ái, cho nên Dung Trắc Phi muốn lợi dụng chuyện lần này, dò xét lòng dạ Phượng Kính Dạ.
Nếu thật Vương gia quan tâm tiện nhân này? Ánh mắt Dung Trắc Phi suy nghĩ sâu xa, chợt lóe ra sát cơ, thật vất vả mới đuổi đi một Văn phu nhân, mình tuyệt đối không chấp thuận có thêm một tiện tỳ cùng mình ngồi ngang hàng!
Thiên Thiên cùng Lôi bá sao đến chậm như vậy! Lâu Hướng Vãn cúi đầu không nói lời nào, chỉ lợn chết mới không sợ phỏng nước sôi thôi, có thể kéo một khắc thì cứ kéo, chờ Thiên Thiên đưa cứu binh đến là được.
Dung Trắc Phi liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, nhìn sang Trịnh phu nhân, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, mặc dù thường ngày hai người là nước giếng không phạm nước sông, nhưng lúc này đều hiểu rõ, Lâu Hướng Vãn đang cố trì hoãn thời gian.
"Xúc phạm quy củ vương phủ, theo lý quất roi!” Dung Trắc Phi vốn muốn nói , nhưng nghĩ lại, Lâu Hướng Vãn phạm phải chuyện cũng không lớn, nếu làm quá mức, ngược lại khiến Trịnh Thị chiếm tiện nghi, cho nên vẫn giữ án theo quy củ.
Lâu Hướng Vãn nhìn con đường ở nơi xa, không thấy cứu binh, chỉ có thể chấp nhận nhận lấy trừng phạt, "Nô tỳ lãnh phạt!"
Tên nô tài đem băng ghế dài đến, Lâu Hướng Vãn nằm dài ở trên băng ngồi, nhìn mặt đất, tay chân bị sợi dây trói chặt, để tránh thời điểm chịu phạt bỏ trốn. Quả thật mềm lòng không có kết quả tốt, nhưng hồi tưởng lúc Văn phu nhân cứ la khóc thê lương, roi thì roi.
Nhưng khi roi thứ nhất đánh xuống, Lâu Hướng Vãn đau đớn lộ ra trên nét mặt, không thẹn với lương tâm, quả thật cần trả giá cao bằng máu! Tên khốn kiếp nào đang đánh vậy, quả thật muốn rút da thịt của mình!
Trong miệng bị lấp khăn, lo đau quá chịu không nổi liền cắn đầu lưỡi, giờ khắc này Lâu Hướng Vãn không cách nào quay đầu lại, roi thứ hai lại hạ xuống, lực độ như cũ vẫn mười phần, khiến Lâu Hướng Vãn bắt đầu thầm nói, quả thật mình không có uy nghiêm, nếu không những nô tài này sẽ không dám dùng sức như vậy.
Không có nội lực hộ thể, roi quất sau lưng mang đến đau rát, Lâu Hướng Vãn cắn chặt khăn trong miệng, roi một hồi sẽ không còn, cố nhịn một chút là được!
Sắc mặt tái nhợt tràn đầy mồ hôi lạnh, Lâu Hướng Vãn không còn hơi sức, trong lòng đếm tới thì roi thứ hai mươi mốt lần nữa hạ xuống, khiến Lâu Hướng Vãn chợt cả kinh. Vì quá đau đớn, thân thể liền mềm nhũn, đôi tay hai chân cũng bị cột vào trên ghế dài, làm Lâu Hướng Vãn muốn kháng nghị cũng không thể mở miệng.
Vượt qua số lượng, nhưng Lưu Thẩm vẫn len lén liếc nhìn về phía Trắc phi và Trịnh phu nhân, nở nụ cười của chó cậy chủ nhà. Tiện tỳ này dám lấy vị trí nha hoàn nhất đẳng ra đe dọa, mình chỉ dấu riêng một cây Ngân trâm, lại bị đánh vào tay, không đòi lại thì mình không phải là Lưu Thẩm!
Cứu binh không tới, mình thật sự thảm! Lâu Hướng Vãn đổ mồ hôi ướt đẫm trên y phục, máu trên lưng mơ hồ lan ra một mảnh, mặc dù sức Lưu Thẩm khá lớn, nhưng do không có kỷ xảo hành hình, thế nên đúng là vạn hạnh trong bất hạnh, đều chỉ bị thương ngoài da, xem ra vết thương rất nặng, nhưng sẽ không đả thương đến gân cốt.
"Các ngươi đang làm gì?" Rốt cuộc thanh âm của Hoa Thiên Thiên đã truyền tới, nhìn Lâu Hướng Vãn bị quất, liền chạy nhanh tới, nét mặt giận dữ liền đoạt lấy roi trong tay Lưu Thẩm, hung hăng ném sang một bên, "Ai cho ngươi động thủ với Mộc Mộc!”
"Thiên Thiên, Mộc Mộc phạm vào gia quy vương phủ, chỉ trừng phạt roi nàng ta. Vừa lúc Lôi quản gia ở chỗ này, không bằng cứ tới hỏi ý Lôi quản gia đi?" Dung Trắc Phi cười lạnh, kiêu căng hất cằm lên, xem Lôi quản gia giả quyết.