Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tiểu Mộc đầu." Phượng Kính Dạ thở dài, cúi đầu nhìn vết cắn của mình trên cổ tay Lâu Hướng Vãn, bàn tay trái rơi trên đỉnh đầu của nàng, chỉ là không có vò rối tóc nữa.
Giọng nói chất phác tựa hồ vang ở bên tai, quá gần, Lâu Hướng Vãn cảm giác cả người căng thẳng, nhưng bàn tay đặt sau ót mang đến một luồng cảm giác ấm áp không nói ra được, tựa gần như vậy, khắp người Phượng Kính Dạ toát ra hơi thở nhàn nhạt của nam nhân thành thục, khiến Lâu Hướng Vãn không biết vì sao mặt có chút nóng ran, bốn phía đột nhiên trở nên cực kỳ an tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
"Tiểu Mộc đầu, tại sao đối với tất cả mọi người đều mềm lòng, nhưng với bản vương lại lạnh lùng như thế......" Hai chữ Lãnh tình quấn quanh ở đầu lưỡi, lại cuối cùng không thể nói ra.
Phượng Kính Dạ yên lặng đối mặt nàng, trong hơi thở mang theo sự liều lĩnh đầy cuồng ngạo tự tin, bởi chính mình không muốn cầu xin tình cảm của Tiểu Mộc đầu, cho nên hắn chỉ có thể bắt buộc Tiểu Mộc Đầu tiến vào trong thế giới của bản thân hắn, cho dù nó tràn đầy máu tanh cùng nguy hiểm. Phượng Kính Dạ híp chặt đôi mắt đen lại, trước khi hoàn thành nghiệp lớn, hắn cần Tiểu Mộc Đầu phải ưỡng thẳng người cùng hắn sóng vai.
"Mộc Mộc, nhớ lời Bổn vương nói, không nên tin bất luận kẻ nào." Phượng Kính Dạ khẽ thì thầm, vốn dĩ thanh âm réo rắt lại bị ép xuống vô cùng thấp, tựa như lời thì thầm của người yêu.
Lâu Hướng Vãn nhanh chóng ngẩng đầu lên, mơ màn nhìn Phượng Kính Dạ, "Cũng không thể tin Vương gia sao?"
Phượng Kính Dạ trầm mặc, im lặng nhìn Lâu Hướng Vãn, sau đó lần nữa mở miệng bất đắc dĩ nói, "Ngoại trừ Bổn vương!"
"Vậy Vương gia sẽ không lừa gạt ta sao?" Lâu Hướng Vãn lẳng lặng nhìn vào đôi mắt cực đẹp của Phượng Kính Dạ, khóe mắt hẹp dài có chút cong lên, mang theo loại phong thái liều lĩnh trời sanh. Thật có thể tin sao? Lời hứa của người hoàng gia, thật có thể tin tưởng sao?
"Đương nhiên!" Phượng Kính Dạ cười một hồi, bờ môi mỏng uốn cong tạo nét hoàn mỹ, đẹp tựa như tranh vẽ. Chỉ cần tin một mình Bổn vương là đủ.
Lâu Hướng Vãn nhìn dấu răng in trên cổ tay mình vẫn không ngừng từ từ biến mất, lại ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt khẳng định của Phượng Kính Dạ, liền cúi đầu xuống. Năm đó, tất cả những chuyện xảy ra ở trong Dược Vương Cốc liền thoáng tái hiện nhanh trong đầu nàng, nếu như không phải bị người phản bội, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra. Mình có thể tin tưởng thật không?
Đồng thời, Lâu Hướng Vãn vẫn muốn thử lựa chọn tin tưởng, vì vậy gật đầu một cái, nàng sẽ nhớ kỹ lời hứa hôm nay của hắn, lời hứa của một vương gia hoàng tộc.
Mặc dù không hiểu rõ tại sao Vương gia cắn mình, rồi mới đáp ứng để cho Dịch Quân Hàn ở lại trong vương phủ, chỉ là nhìn thấy dấu răng trên cánh tay một chút, Lâu Hướng Vãn thầm nói trong miệng, rồi sau đó đi ra khỏi thư phòng. Một khắc sau, trong lúc nàng đóng cánh cửa kia lại, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Phượng Kính Dạ đang ngồi ngay ngắn ở trước thư án, lại cầm quyển tấu chương lên. Không phải vì trời quá nóng, nên Vương gia bị làm cho hồ đồ đó chứ.
Tựa hồ nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâu Hướng Vãn, môi mỏng cong lên nở nụ cười. Tiểu Mộc Đầu lại bị dọa sợ liền ‘rầm’ một tiếng, trực tiếp đóng cửa thư phòng lại, tiếng bước chân vang lên thùng thùng ở trong viện.
Phượng Kính Dạ thở dài một tiếng, lắc đầu một cái, nhu quang trong mắt phượng bị chìm xuống thay thế bằng ánh mắt lạnh lùng, thanh âm lạnh lùng đi mấy phần,"Vào đi."
"Vương gia." Bóng dáng Lôi Bôn bước ra từ trong phòng nghỉ ngơi cạnh thư phòng, vóc người khôi ngô mang theo vẻ lạnh lùng. Ngoại trừ khi đối mặt với Phượng Kính Dạ thì mới lộ ra dáng vẻ trung thành tuyệt đối, "Long Vệ hoàn toàn không tra ra được tư liệu người được Lâu cô nương mang vào trong vương phủ, chỉ có một khách điếm biết hắn gọi là Dịch Quân Hàn, có phải tên thật hay không cũng không thể nào tra ra được."
Cả Long Vệ của Phượng Kính Dạ cũng không tra ra được người, như vậy chỉ có một khả năng, đối phương là mật thám sát thủ, nên tất cả mọi việc đều bị chôn vùi đi. Hơn nữa không phải sát thủ bình thường, bằng không với mạng lưới tình báo cường đại của Long Vệ đã có thể điều tra ra được.
"Hãy đổi sang thành bốn người trong đội quân tinh nhuệ của Long Vệ, đi bảo vệ Tiểu Mộc Đầu an toàn. Nếu như thấy Dịch Quân Hàn có điều gì không ổn, giết không tha!" Phượng Kính Dạ cúi đầu tiếp tục thẩm duyệt tấu chương trong tay, trong giọng điệu có thể nghe ra sát cơ nồng nặc.
Nếu như chỉ vô tình gặp gỡ, vương phủ sẽ coi như nuôi thêm một người, nếu như là có người phái đến gần Tiểu Mộc đầu, nụ cười Phượng Kính Dạ lạnh băng đầy tàn khốc. Vậy xem như gậy ông đập lưng ông, thay vì lần này đem Dịch Quân Hàn đuổi đi, thì sau này ắt sẽcó người thứ hai xuất hiện, vậy chi bằng cứ để thế cục nằm trong lòng bàn tay mình.
Thời điểm Lâu Hướng Vãn trở lại Thu Phong Viện, Dịch Quân Hàn đã theo Lôi quản gia đến nơi lĩnh đồ dùng hàng ngay. Khi vào đến phòng viện bên trái, tiếng ho khan đè nén từ trong phòng truyền ra.
"Tiểu thư." Thấy Lâu Hướng Vãn vào cửa, Dịch Quân Hàn đứng dậy, cùng thanh âm trong trẻo lạnh lùng với vết máu ở khóe miệng vẫn còn chưa được lau khô. Hắn mặc một bộ trường sam màu xanh của nô tài, dung mạo không tuấn tú gì mấy, nhưng vầng trán lại mang theo một loại cảm giác khiến người tôn kính.
Vốn dĩ Lâu Hướng Vãn vẫn còn chưa nhận ra, vì dù sao đã cách nhiều năm như vậy. Khi xưa, cũng chỉ thoáng nhìn thấy đã kinh hỏang. Với lại thân phận Dịch Quân Hàn đặc biệt như thế, làm sao có thể xuất hiện tại kinh thành Vương triều Tố Nguyên. Nếu giờ phút này, hắn chỉ cần nhìn kỹ lại, rốt cuộc sẽ thấy trên khuôn mặt của Lâu Hướng Vãn có mấy phần quen thuộc.
"Tiểu thư?" Thái độ Dịch Quân Hàn vẫn cứ ngẩn ra, mánh khóe chính là sát chiêu của kẻ tập võ, tuyệt đối không dễ dàng bày tỏ ra cho người thấy. Tuy nhiên cũng chỉ nhàn nhạt mở miệng, sau đó liền trầm mặc xuống.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Lâu Hướng Vãn hạ xuống cổ tay Dịch Quân Hàn, mạch có chút yếu, nhưng sau khi tra xét rõ ràng, cảm nhận được mạch đập kì quái, mạch đập như có như không ẩn núp dưới mạch đập bình thường, đột nhiên Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn Dịch Quân Hàn, "Không phải độc, mà là cổ? (chính là loại sâu độc xa xưa) "
Trong con ngươi nâu nhạt của Dịch Quân Hàn lần nữa xẹt qua vẻ khiếp sợ, đầu lông mày chau xuống, giống như người trúng độc không phải là mình, thanh âm nhẹ nhàng, "Là cổ độc, tên là Phệ Tâm."
Lại là Phệ Tâm! Lâu Hướng Vãn dời tay khỏi mạch đập, khó trách Dịch Quân Hàn lại xuất hiện ở nơi này, lại còn bị ném ra từ đổ phường, cổ độc Phệ Tâm được chia ra làm hai loại: tử cổ và mẫu cổ, là loại cực kỳ khó, là loại cổ trùng trân quý nhất của Miêu Cương, sau khi bị trúng Phệ Tâm thì dù cho người lơ đãng mấy cũng sẽ thay đổi.
Nếu là người ôn hòa sẽ càng trở nên nóng nảy, nếu là người hiểu lễ nghĩa tri thức thì sẽ bị Phệ Tâm cắn nuốt làm mất hết tất cả lễ nghi liêm sỉ trở thành kẻ thô lỗ cuồng bạo. Sau khi người dưỡng cổ biến thành tử cổ, mẫu cổ cảm ứng được tử cổ, sẽ phá thể đi ra. Lúc này, cổ độc rất nguy hiểm, hoàn toàn mê hoặc hết tâm trí của con người, cả người quan trọng nhất cũng sẽ bị nó biến thành kẻ mình căm hận nhất, giết cho tới thống khoái mới dừng.
Cho nên Dịch Quân Hàn bất đắc dĩ mới phải rời đi, chỉ sợ không biết ngày sau có thương tổn đến người kia không, nên mới đến vương triều Tố Nguyên. Lâu Hướng Vãn chợt cười, căn bản chỉ nhất thời vì mềm lòng, trong lúc quan trọng chỉ muốn cứu người, nghĩ đến nếu sư phụ biết rõ việc này chắc cũng sẽ rất vui mừng.