Hoàng cung.
"Thám tử Tây Lan hồi báo lại, dường như Bạch Thanh Nguyệt cố ý phát động chiến dịch ở vùng biên quan nhỏ bé." Phượng Sở Thiên cùng Phượng Kính Dạ cùng tuổi nhau, nhưng thoạt nhìn lại thấy Phượng Sở Thiên có vẻ lớn tuổi hơn, ngũ quan trang nghiêm chánh trực, đường cong gương mặt đầy cương nghị, thân thể cao lớn, mặc cẩm bào vàng kim của thái tử, gương mặt tuấn lãng mỉm cười. Những năm nay hoàng tộc Bạch Thị vẫn luôn muốn đến xâm lăng, mà hiện tại lại không có đối sách, nhất khi chuyện triều chánh hiện giờ rất rối loạn.
"Tuy Bạch Thanh Nguyệt vẫn còn ôm hận vương triều Tố Nguyên, nhưng hắn lại không phải người háo chiến, " Phượng Kính Dạ chán chường nhíu chặt lại mắt phượng hẹp dài, khóe mắt hơi nhíu lại lộ vài nếp nhăn, dáng vẻ biến hóa càng tăng phần nguy hiểm hấp dẫn nhiều hơn, tay nâng cằm lên, giương môi cười một cái, "Sở Thiên, chi bằng ngươi cứ phái người đi qua đó hỏi thăm một chút, chúng ta có phải đã làm gì đắc tội với Bạch Thanh Nguyệt không?"
"Vậy phái ngươi đi là thích hợp nhất." Phượng Sở Thiên cười nhạt, nhướng mày kiếm nhìn Phượng Kính Dạ đang cười nhạo mình.
"Ta......" Phượng Kính Dạ vừa muốn mở miệng, chợt quay đầu nhìn ra ngoài cung điện một lúc, thân thể cao gầy đứng dậy đi tới ngoài cửa. Trong bóng tối, Long Vệ nhanh chóng hiện thân, sau đó quỳ một chân trên đất, nhỏ giọng hướng Phượng Kính Dạ nói gì đó, sau nhanh chóng biến mất vào trong tường thành hoàng cung.
"Tả Ngôn, dám trắng trợn ở trong hoàng cung mang theo Long Vệ ra vào như vậy, cũng chỉ có tên tiểu tử Kính Dạ lớn mật này đây, hắn không sợ ngày sau bổn điện hạ trị tội hắn ư." Phượng Sở Thiên nâng tách trà lên uống một ngụm, liếc mắt nhìn Binh Bộ Thượng Thư Tả Ngôn đang trầm mặc, sau đó ánh mắt chuyển sang Phượng Kính Dạ nhìn thấy sắc mặt của hắn không được tốt lắm, Sở Thiên hơi ngẩn ra, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Trong phủ xảy ra một số việc, ta cần về trước, bên phía Tây Lan ta sẽ phái người theo dõi động tĩnh của họ." Sau khi Phượng Kính Dạ dặn dò Phượng Sở Thiên xong, xoay người sải bước rời đi, gương mặt lạnh lùng kia chợt lóe lên vẻ tà mị. Có một số người thật là hỗn xược!
"Trong phủ xảy ra chuyện? Nghĩ lại chắc cũng chỉ có tiểu nha hoàn đó gây ra." Phượng Sở Thiên cười lắc đầu, cả Phượng vương phủ có thể để cho Phượng Kính Dạ quan tâm đến cũng chỉ có một mình tiểu nha hoàn đó, đáng tiếc Phượng Kính Dạ đã nhiều lần cảnh cáo, làm cho Phượng Sở Thiên tới bây giờ chỉ nghe danh tánh vẫn chưa gặp được người thật.
"Ta đã gặp rồi." Tả Ngôn nhớ trận đánh nhau ở trước cửa đổ phường nhìn thấy được Lâu Hướng Vãn, Lâu Hướng Vãn cũng không có điểm gì nổi bậc, xem ra chỉ là một nha hoàn bình thường. Xem ra nàng ta sống ở trong Phượng vương phủ cũng rất ngang ngạnh, dám thẳng thừng mang nam nhân xa lạ về vương phủ, đúng là ngu ngốc cực đỉnh, tiếc rằng trong mắt Phượng Kính Dạ lại thấy nàng ta rất thiện lương. Chứ theo phán đoán Tả Ngôn nàng ta chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn.
"Tả Ngôn, nàng ta trông như thế nào? Tài nghệ vẽ tranh của ngươi cũng không tệ lắm,chi bằng ngươi họa lên một bức cho ta đi?" Phượng Sở Thiên thích thú, cao giọng cười một tiếng, một tay khóat lên trên bả vai của Tả Ngôn.
"Không rảnh." Nhớ đến vẻ tà mị cùng lười biếng kia của Phượng Kính Dạ. Thế là Tả Ngôn không vui lìên im lặng, hất cánh tay Phượng Sở Thiên đặt ở trên bả vai mình ra, sải bước rời đi. Phượng Sở Thiên nhún vai nhìn Phượng Kính Dạ cùng Tả Ngôn lần lượt rời đi, lại nghĩ đến đống tấu chương chồng chất trong ngự thư phòng, nhức đầu thở dài một tiếng, tự động quay trở về.
Lôi Bôi đánh xe ngựa trực tiếp rời khỏi hoàng cung, nhưng không trực tiếp trở về Phượng vương phủ, mà chậm rãi dừng ở trước một cửa tiệm thuốc, “Vương gia, đã đến rồi.”
"Ừ, hãy vào hỏi chút đi." Trong xe ngựa, Phượng Kính Dạ híp mắt phượng, lá gan Dung Trắc Phi thật là càng lúc càng lớn, xem ra Minh Thừa Tướng lại không an phận rồi.
Lôi Bôn chạy vào trong tiệm thuốc. Qua thẩm vấn Đoàn Tử biết nàng ta hốt thuốc của chưởng quầy, kết quả sáng sớm chưởng quầy không thấy tăm hơi, cả nô tài trong tiệm thuốc cũng biến mất.
Nghe Lôi Bôn trả lời, Phượng Kính Dạ nhíu mắt, lười biếng mở miệng, không hề biết chính mình đã ra một mệnh lệnh làm thay đổi rất nhiều cuộc sống của người khác, "Bí mật phong tỏa cửa hàng này, nếu như chưởng quầy vì tránh bị diệt khẩu mà chạy trốn thì thôi, cứ để hắn trốn đi thật xa. Nếu là ngược lại, Bổn vương hy vọng không gặp lại người này trong kinh thành nữa."
"Dạ, Vương gia." Lôi Bôn nhanh chóng tiếp nhận lệnh, Long Vệ từ trong góc tối hiện thân ra đánh xe ngựa quay về vương phủ, còn Lôi Bôn sau khi nhận được lệnh liền trực tiếp đi xử lý vấn đề.
Lần đầu tiên trong đời Lâu Hướng Vãn phát hiện ra mình lại mong chờ Vương gia trở về như vậy, cứ cúi đầu đi tới đi lui ở trong phòng, sau đó cảm thấy ánh sáng ở cửa dường như bị che lại, trong nháy mắt, mắt Lâu Hướng Vãn sáng lên nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua.
"Giờ đang nhớ đến Bổn vương à." Bóng dáng cao gầy miễn cưỡng tựa vào cửa, Phượng Kính Dạ nhìn vẻ mặt mong chờ của Lâu Hướng Vãn đang ở trong phòng, vươn tay hướng về phía Lâu Hướng Vãn vẫy vẫy, "Tới đây, để Bổn vương xem có phải vì quá buồn mà đầu bạc hay không."
Bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn rất muốn hất đầu không thèm điếm xỉa tới. Tuy nhiên chỉ có thể mím môi, sau đó cười theo, từng bước từng bước dùng tốc độ nhanh như rùa di chuyển đến, "Vương gia."
"Lông mày nhíu lại này có thể giết chết cả con muỗi đó." Tâm tình Phượng Kính Dạ cực kỳ vui, diện mạo tuấn mỹ lộ ra nụ cười phấn khởi, nét mặt của hắn lại hoàn toàn đối lập với vẻ mặt lo lắng của Lâu Hướng Vãn.
"Vương gia lại nói đùa!" Lâu Hướng Vãn nhìn nụ cười phấn khích của Phượng Kính Dạ, trong lòng không tiếng động liền thầm nói, sau đó bước chân dừng lại, giận nhưng không dám nói gì. Không phải Vương gia gieo họa này, làm mình mới gặp nhiều phiền phức như vậy sao?
“Độc là do ngươi bỏ?” Biết rõ rồi nhưng vẫn còn cố hỏi, bàn tay Phượng Kính Dạ lại vò nhẹ mấy cái làm tóc của Lâu Hướng Vãn rối đi.
"Không phải!" Cắn răng nghiến lợi, Lâu Hướng Vãn càng lúc càng tức giận hơn, đầu hơi thấp xuống một chút, tách khỏi bàn tay trên đỉnh đầu của Phượng Kính Dạ. Có cần thiết cười hả hê như vậy không chứ?
"Tiểu Mộc đầu định chuẩn bị điều tra như thế nào?" Liền cười gian manh, tay Phượng Kính Dạ hạ thấp xuống mấy phần, vẫn như cũ rơi lên trên đỉnh đầu của Lâu Hướng Vãn, nhìn người trước mắt gần như cúi đầu chào mình, bất đắc dĩ lắc đầu, bàn tay ngược lại rơi ở trên vai nàng để nàng tự nâng đầu mình lên.
"Vương gia, ta có thể nhìn thi thể một chút không? Quân Hàn có biết một chút y thuật, nói không chừng có thể tra ra dấu vết." Lâu Hướng Vãn cười nịnh hót, đôi mắt sáng lóng lánh, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ trên gương mặt. Lúc này cũng chỉ có thể nhờ Phượng Kính Dạ, như vậy nàng mới có thể từ trong vỏ rùa bò đi ra ngoài.
"Quân Hàn biết y thuật?" Phượng Kính Dạ thản nhiên cười, liền lặp lại lời nàng, nhìn Lâu Hướng Vãn thẳng thừng gật đầu, ánh mắt hơi tối sầm lại vài phần, càng tăng thêm vẻ thân thiết, "Đã vậy, cứ đi xem một lúc cũng được."
"Tạ ơn vương gia." Lâu Hướng Vãn cắt ngang bằng lời nói cảm tạ chân thành, đáng tiếc Phượng Kính Dạ chỉ miễn cưỡng liếc nhìn qua một cái, xoay người rời đi cười như không cười, khiến Lâu Hướng Vãn không hiểu nháy mắt, mình không có trêu chọc đến Vương gia? Nhưng sao nàng lại thấy nụ cười của Vương gia lại có chút mờ ám.