Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thu Phong Viện.
“Mộc Mộc, ngươi chỉ vì một chiếc vòng ngọc Phỉ Thúy muốn đem bán Thiên Thiên đi sao?” Đoàn Tử cau mày, mặt hùng hồn giận dữ nhìn Lâu Hướng Vãn.
“Vô duyên vô cớ làm loạn, cứ tưởng có tiểu nhân hay đạo tặc xuất hiện chứ.” Lâu Hướng Vãn tựa vào giường nghỉ ngơi, vuốt vuốt chiếc vòng đeo ở cổ tay. Quả thật là Phỉ Thúy, toàn thân trong suốt, ngọc thạch ôn nhu, màu xanh biếc hiện lên vài vệt đỏ, quả thật là vòng tay gia truyền nhuộm máu.
“Dù Dung Trắc Phi không hài lòng, nhưng vẫn để ta vào kho tuyển chọn của hồi môn.” Hoa Thiên Thiên còn cho rằng Lâu Hướng Vãn là người đa tâm, mà Dung Trắc Phi lại căm hận mình và Mộc Mộc đến tận xương tỷ. Lúc ban đầu mình và Mã gia đã có hôn ước, Dung Trắc Phi lại luôn xem thường nàng là nô tì muốn trèo cao vào nhà Mã gia quan tứ phẩm của triều đình, nhưng bây giờ lại muốn nàng vào trong kho để chọn hai món đồ làm của hồi môn, quả là kì lạ.
“Nhất định có chuyện gì đó mờ ám.” Nhìn chiếc vòng Phỉ Thúy trên cánh tay, Lâu Hướng Vãn biết chuyện này không hề đơn giản, cho dù Mã gia muốn nịnh bợ Phượng vương phủ hay muốn nịnh bợ Thiên Thiên. Cũng không cần tặng mình bảo bối gia truyền, Mã gia vội vàng muốn tổ chức hôn lễ khẳng định đang che giấu chuyện gì đó.
“Dám đem ta như vật hy sinh, họ cho rằng Hoa Thiên Thiên này là người dễ bị bắt nạt sao?” Hoa Thiên Thiên cười lạnh, dáng dấp nàng cũng không quá cao, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nàng là một người rất mạnh mẽ uy nghiêm. Hoa Thiên Thiên nhíu mày cao lên, Lâu Hướng Vãn cùng Đoàn Tử nhìn thấy nụ cười nàng mà dựng tóc gáy, trong phòng rét lạnh.
“Nhưng bây giờ Vương gia đang ở trong cung, vương phủ này chỉ còn Dung Trắc Phi là người lớn nhất.” Đoàn Tử vừa dứt tiếng, lập tức nhận được ánh mắt sắc bén của Lâu Hướng Vãn và Hoa Thiên Thiên, Đoàn Tử liền ỉu xìu rúc vào trong góc, chuyện đó là sự thật mà.
“Ngươi mau dưỡng thương tốt cho ta, tự ta đi tìm hiểu được rồi.” Đuôi lông mày Hoa Thiên Thiên liền dựng lên, ánh mắt cẩn thận quan sát sắc mặt Lâu Hướng Vãn vẫn còn tái nhợt đang tựa ở trên giường, liền ra lệnh cảnh cáo.
“Thiên Thiên, thật ra không cần phải hung dữ vậy, cứ tiến thẳng vào hang ổ của địch đi, nhất định đến Mã gia có thể tra rõ Mã gia đang che đậy bí mật gì.” Nuốt nước miếng một cái, giọng Lâu Hướng Vãn càng ngày càng nhỏ, mà sắc mặt Hoa Thiên Thiên lại càng ngày càng dữ tợn hơn, quả là đẳng cấp của người đàn bà chanh chua.
“Đoàn Tử, ngươi ở đây trong chừng Lâu Hướng Vãn cẩn thận cho ta, Mộc Mộc dám ra khỏi Thu Phong Viện một bước, cứ đánh vào chân nàng ta.” Hoa Thiên Thiên cười trông thật đáng sợ, toàn thân toát đầy âm khí kinh người.
Đoàn tử đứng trong góc liền vội vàng gật đầu, Lâu Hướng Vãn trợn tròn mắt nhìn thẳng lên nóc nhà. Đoàn Tử này chỉ có ăn là giỏi nhất, tại sao người hầu của mình lại vô dụng như vậy.
Hoa Thiên Thiên rời khỏi Thu Phong Viện liền tìm cách đi thăm dò, nhưng phụ thân tam công tử Mã gia dù sao cũng là thống lĩnh cấm vệ quân, mà tam công tử Mã gia lại là con vợ kế, thân thể không được khỏe. Năm trước thi đỗ trạng nguyên, hiện giờ đang đảm nhiệm một chức vụ ở Hàn Lâm Viện.
Trạng nguyên(): Triều khoa cử thời xưa chia ra làm tam giáp, đầu giáp là ba người, tức trạng nguyên, bảng nhãn cùng thám hoa. Đa phần các trạng nguyên được làm quan ở Hàn Lâm Viện, truyền thụ lại cách chỉnh sửa sách sử và dạy học, chuyên chỉnh sửa bản thảo, bảng nhãn và thám hoa chuyên về biên soạn ra.
Trong đêm, tại Thu Phong Viện yên tĩnh có một bóng đen thoát khỏi đám thị vệ vương phủ, lẻn vào bên trong, đích xác đó là một hắc y cao thủ, dùng vải đen che kín mặt chỉ để lộ đôi mắt lạnh lùng đang đứng im lặng.
“Lâu chủ, đã điều tra ra rồi.” Nam nhân quỳ một chân trên đất, sau đó cúi đầu cung kính nhìn Lâu Hướng Vãn, nhanh chóng đem chuyện mình điều tra ra được nói hết ra.
“Tam công tử Mã gia Mã Chí Ninh cùng đại công tử Minh gia Minh Lam có quan hệ mờ ám, sau khi bị người Mã gia phát hiện, lấy cớ nói thân thể Mã Chí Ninh bệnh nặng, giam cầm ở trong nhà. Sau đó muốn nhanh chóng tiến hành hôn ước của hắn với Hoa Thiên Thiên, Mã Chí Ninh không chấp nhận luôn tìm mọi cách gặp Minh Lam, thậm chí tuyệt thực kháng nghị, Mã gia chỉ đồng ý với Mã Chí Ninh, sau khi thành thân rồi sanh con, nhưng Mã Chí Ninh vẫn không chấp nhận thành thân, vì muốn sớm được tự do nên Mã Chí Ninh đã cùng với nha hoàn cận thân chăm sóc của mình qua lại nhiều đêm, hiện giờ nha hoàn đó đã mang hài tử của hắn, nên Mã gia liền muốn đẩy nhanh tổ chức hôn lễ, để sớm rướt Hoa Thiên Thiên vào cửa.”
“Tốt cho Mã Gia!” Lâu Hướng Vãn giận đến xanh mét cắn răng, trước mắt nàng còn tưởng Mã gia cưới Thiên Thiên vì muốn cậy vào Phượng vương phủ, nhưng không ngờ dám dùng Thiên Thiên để che giấu chuyện của Mã gia. Bây giờ còn dùng hôn ước để sớm gạo sống nấu thành cơm, lúc đó đem hài tử của nha hoàn kia sinh ra làm con thừa tự của Thiên Thiên, trở thành con trai trưởng của Mã Chí Ninh, lại vừa có thể bám víu vào quan hệ với Phượng vương phủ mà trở mặt đối nghịch với Minh gia. Mã gia thực sự không chỉ to gan mà còn quá vô liêm sỉ, dám bán con cầu vinh.
Sau khi hắc y nhân biến mất khỏi Thu Phong Viện, Lâu Hướng Vãn im lặng, trong lòng nghĩ tuyệt đối không để Hoa Thiên Thiên bước vào Mã gia, mặc dù tính tình Hoa Thiên Thiên rất mạnh mẽ, nhưng chuyện phu quân tương lai là chuyện trọng đại cả đời người, e rằng gả xong sẽ chịu nhiều uất ức. Hơn nữa tên đó còn có hài tử với nha hoàn, ả nha hoàn kia chắc chắn sẽ không chịu để mẹ con chia lìa, càng không chịu từ bỏ quyền thế và địa vị của mình, nói không chừng sẽ nghĩ cách khiến Mã Chí Ninh thu nàng ta làm thiếp, còn có cả hài tử kia nữa, đến lúc đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây.
Chỉ trong chốc lát không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt, Lâu Hướng Vãn dụi dụi con mắt, trực tiếp nằm xuống giường ngủ, đợi ngày mai bày ra kế sách để ứng phó.
Hoàng cung.
Trước đây, khi Phượng Kính Dạ còn nhỏ vẫn hay sống ở trong hoàng cung cùng với Phượng Sở Thiên, còn cùng Phượng Tiêu đến trường tập võ, nên ở trong cung hắn cũng có một cung điện riêng tên là Kỳ Lân, cho đến giờ vẫn còn được giữ lại.
“Ngươi đả thương địch thủ phần, lại tổn hại bản thân đến phần.” Một mặt Phượng Sở Thiên đang phê duyệt tấu chương, một mặt tức giận nhìn Phượng Kính Dạ đang khoanh chân ngồi trên giường vận khí trị thương. “Kính Dạ, cho dù ngươi có muốn giành tình cảm của nha hoàn kia, cũng không cần hao tổn chân khí để cứu một kẻ có lai lịch không rõ ràng, nếu không có quan ngự y ở đây, sợ rằng hiện giờ ngươi không chết cũng sẽ mất đi nửa cái mạng.”
“Sở Thiên, sao lúc trước ta không biết ngươi hay lảm nhảm như vậy chứ.” Phượng Kính Dạ mệt mỏi, khi trải qua một canh giờ vận hành nguyên khí, khóe mắt giễu cợt nhìn gương mặt oán trách của Phượng Sở Thiên, mái tóc đen xõa ra sau lưng cùng chiếc áo trong bằng gấm trắng như tuyết, phối hợp với nhau càng tôn vẻ tuấn mỹ tà mị trên khuôn mặt. Dù sắc mặt tái nhợt cùng mấy phần mệt mỏi nhưng trông hắn vẫn vô cùng tôn quý tao nhã, vẻ mặt khôi ngô anh tuấn càng làm cho người ta không thể dời mắt.
“Thật ra bảy phần là vì muốn làm cho Lâu Hướng Vãn đau lòng, ba phần còn lại vì muốn để Bạch Nguyệt Thanh mất đi cảnh giác khi biết tin ngươi bị trọng thương.” Tả ngôn lạnh nhạt mở miệng, sau đó tiếp tục cúi đầu nghiên cứu tình hình chiến sự ở biên quan.
“Bổn điện hạ cũng không muốn xen nhiều về tình cảm của ngươi, nhưng Kính Dạ à, ngươi cần phải ổn định tình hình biên ải cho thật sớm, để còn giải quyết chuyện vương triều Tố Nguyên!” Phượng Sở Thiên làm sao không biết tâm ý Phượng Kính Dạ, từ nhỏ hoàng đệ của hắn đã thông minh hơn người, Phượng Sở Thiên cảm thấy mình không thể sánh bằng tài trí cùng lòng dạ của Phượng Kính Dạ,.
Bất quá Phượng Sở Thiên gặp Lâu Hướng Vãn hơi muộn,nhưng nếu đem so nhan sắc của nàng với các giai nhân trong hoàng cung, thì Lâu Hướng Vãn cũng chỉ được xem là bình thường, tính cách không có chỗ nào hơn người, càng không phải tài nữ hay ôn nhu hiền thục như các thiên kim khuê tú, càng không giống muội muội Tả Ngôn được phụ hoàng phong làm tướng quân. Nàng ấy tuy là nữ nhân, nhưng tài trí lại không thua kém đấng mày râu, rốt cuộc Kính dạ nhìn trúng nha hoàn đó ở điểm nào chứ?