Hoa Thiên Thiên đến trễ vài bước, nhưng nghe được câu Kiều Vân Nhi nói “Con của chúng ta”, Mã phu nhân ở bên cạnh cũng bắt đầu lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng của Kiều Vân Nhi, nhưng lúc này lại thấy nụ cười quỷ dị của Hoa Thiên Thiên, lập tức biết rõ chuyện đã hỏng.
“Thì ra tam công tử Mã gia đã nạp thiếp còn đang mang thai, Mã phu nhân à, nô tỳ xem ra Mã gia đã có song hỉ lâm môn rồi, không cần nạp thêm người nữa đâu.” Hoa Thiên Thiên cười lạnh, sắc mắt biến thành xanh mét, không ít tức giận. Thì ra chuyện lớn Mã gia đang che giấu, chính là chuyện của con trai mình.
“Thiên Thiên, ngươi không cần tức giận, đây là chuyện ngoài ý muốn, ngươi cứ yên tâm sau khi hài tử được sanh ra, ngươi có quyền tùy ý xử trí kẻ quyến rũ chủ tử này, nhưng hài tử kia là vô tội.” Mã phu nhân liếc nhìn Mã Chí Ninh đang ngồi bên giường còn nắm chặt tay Kiều Vân Nhi, cái tên mọt sách này, còn không biết qua dụ dỗ Thiên Thiên, ở đó bao che cho tiện tỳ kia làm gì hả!
Sắc mặt Kiều Vân Nhi tái nhợt, nàng chỉ là một nô tỳ nên rất dễ bị ghép vào tội danh quyến rũ chủ tử, dù bị đánh chết cũng chỉ được phép cam chịu! Kiều Vân Nhi không cam tâm, cố nhịn đau từ trên giường đứng dậy, sau đó quỳ phịch xuống trước mặt Hoa Thiên Thiên.
“Tiểu thư, tiểu thư, nô tì không dám trèo cao gì, chỉ cần sau khi sanh hạ hài tử xong, nô tỳ cam tâm chịu chết, kính xin tiểu thư chăm sóc cho hài tử thật tốt!” Kiều Vân Nhi khóc lóc than thở, trong rất đáng thương. Nàng biết người duy nhất có thể che chở cho mình chính là Mã Chí Ninh đang ở sau lưng nàng, cho nên nàng cần phải tỏ ra nhu nhược đáng thương để được hắn bảo vệ.
Quả thật, Mã Chí Ninh nhìn thấy Kiều Vân Nhi thống khổ quỳ gối van xin Hoa Thiên Thiên mà trong lòng đau xót, Hoa Thiên Thiên không nói một lời chỉ lạnh lùng nhìn, Mã Chí Ninh nhướng mày nhanh chóng đến xoa dịu Hoa Thiên Thiên.
“Chuyện này thật sự là ta đã làm Hoa cô nương bị thiệt thòi, nhưng mọi việc không liên quan đến Vân Nhi, hài tử này chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Mã Chí Ninh mở miệng, hắn biết mình thích nam nhân đã khiến phụ mẫu hổ thẹn, cho nên hài tử này là hắn muốn bù đắp cho họ, mà nó cũng lại là cốt nhục duy nhất của hắn. “Thì ra là ngoài ý muốn?” Hoa Thiên Thiên mỉm cười, nhưng sao cảm thấy khuôn mặt hình trái xoan nhỏ nhắn kia của nàng, trông rất nguy hiểm.
Lâu Hướng Vãn đứng ở bên cạnh sợ hãi, liếc nhìn sang Hoa Thiên Thiên, mỗi lần nàng cười như vậy luôn có người bị xui xẻo. Quả nhiên Lâu Hướng Vãn chỉ mới nghĩ thì đã thấy trong mắt Hoa Thiên Thiên xuất hiện kì quái, đột nhiên nàng khẽ cong người nắm lấy cái ghế trong góc, tiếp theo làm cho người ta kinh ngạc, bốp một tiếng nện thẳng vào trên lưng của Chí Ninh.
“Ái da, đúng là chuyện bất ngờ luôn xuất hiện ở khắp mọi nơi, tam công tử hãy cẩn thận một chút, Mộc Mộc chúng ta về thôi!” Đem cái ghế trong tay đặt lại trên đất, Hoa Thiên Thiên hừ lạnh, trực tiếp kéo Lâu Hướng Vãn rời đi.
“Thiên Thiên, ta nghĩ sau này chắc không còn ai dám cưới ngươi rồi.” Bỗng chốc Lâu Hướng Vãn quay đầu nhìn Mã Chí Ninh bị đập đến đầu choáng váng, mọi người trong phòng đều bị hành động của nàng dọa đến ngơ ngác, vô cùng kích động nhìn Hoa Thiên Thiên, “Ngươi không sợ đánh người gây ra án mạng hả?”
“Làm sao ngươi biết?” Hoa Thiên Thiên liếc mắt nhìn sang Lâu Hướng Vãn, mình không tra ra được nhưng Mộc Mộc lại biết chuyện nha hoàn kia có hài tử, còn để Đoàn Tử hét toáng lên làm mọi chuyện càng trở nên ầm ỉ hơn.
“Phật dặn không được nói ra.” Lâu Hướng Vãn không muốn lừa dối Hoa Thiên Thiên, nhưng lại không thể nói ra nên chỉ cười ha ha, sau đó vỗ vào bộ ngực nhỏ bảo đảm, “Thiên Thiên, ngươi cứ yên tâm, về sau nhất định ta sẽ tìm cho ngươi một anh chàng thật tốt để bảo vệ cho ngươi.”
Hoa Thiên Thiên chỉ nhìn Lâu Hướng Vãn mà không hỏi tới, lay động cánh tay, nở nụ cười quỷ quyệt đầy nham hiểm, “Mới vừa rồi ta dùng ghế đập vào hắn cảm thấy thật sự rất sảng khoái, ta muốn cho cái tên Mã Chí Ninh kỳ quái kia cưới quách nha hoàn đó đi!”
Lâu Hướng Vãn cùng Đoàn Tử liếc mắt nhìn nhau sợ hãi đến ngây ngốc, sau đó cả người đềi run lên, Thiên Thiên đúng là kinh khủng.
Tử trong xe ngựa, Lâu Hướng Vãn mới vén rèm lên vẫn còn chưa bước xuống xe, đã thấy trước cửa vương phủ có xe ngựa trong cung. Chẳng lẽ Vương gia đã về? Lâu Hướng Vãn sốt sắng, trực tiếp kéo váy nhảy xuống cái rầm, động tác rất nhanh khiến cho khóe miệng Hoa Thiên Thiên cũng co giật một hồi tiến sát phía sau.
“Lâu Hướng Vãn, ta dặn ngươi bao nhiêu lần, không được đi xuống ngựa bằng cách đó mà!” Hoa Thiên Thiên liền sầm mặt, giận đến mức không thể trực tiếp bóp chết kẻ không có chút hình tượng kia. Dù dáng vẻ của Mộc Mộc không hề hèn mọn giống nha hoàn, nhưng cái bộ dạng thô lỗ kia cứ khiến Thiên Thiên tức đến nghiến răng.
“Lâu cô nương, lão nô phụng mệnh hoàng tử đến truyền khẩu dụ mời Lâu cô nương vào cung một chuyến.” Rèm xe ngựa dừng ở trước cửa vương phủ đã được vén lên, giọng điệu của tổng quản đại nội vang lên thảnh thoát, da mặt trắng nõn khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi, nhìn bộ dạng của ông trông rất công tư phân minh. Xem ra ông ta là người rất khôn khéo tài trí, ánh mắt liền nheo lại quan sát người đang bước đến.
Vương gia chưa về! Vẻ mặt sốt xoắn của Lâu Hướng Vãn liền trở nên lạnh băng, Hoa Thiên Thiên bước xuống xe ngựa nắm lấy tay Lâu Hướng Vãn, im lặng an ủi nàng.
“Thiên Thiên, ta phải vào cung một chuyến.” Mặc dù biết Phượng Kính Dạ ở trong hoàng cung được chăm sóc cực tốt, nhưng Lâu Hướng Vãn vẫn không an tâm trực tiếp lên xe ngựa của Hầu Bảo.
Cho dù giờ này đã là giờ ngọ (buổi trưa khoảng h), trời cực nóng, nhưng sau khi đi vào cửa Huyền Vũ, liền phải xuống xe ngựa đi bộ vào, ánh mặt trời chói lọi phản chiếu lên tòa cung điện nguy nga rực rỡ cùng ngói lưu ly phát sáng, trông cung điện hoàng gia uy nghiêm cao quý đến lóa mắt, cho dù khí trời nóng nực, bất kể cấm vệ quân đi tuần tra hay thái giám và cung nữ trong cung đều phải bước đi thật nhẹ nhàng chậm chạp, giống như không có ai cảm nhận được trời nóng. Cung điện nguy nga to lớn cùng không gian rộng lớn yên tĩnh, trông càng thêm quái dị.
Hầu Bảo đứng bên cạnh quan sát Lâu Hướng Vãn cẩn thận, Hầu Bảo là tổng quản đại nội, người luôn bên cạnh Phượng Sở Thiên, đương nhiên cũng biết nhân vật nổi tiếng của Phượng vương phủ. Người luôn được Phượng vương gia che chở bảo vệ, hôm nay vừa gặp mặt, Hầu Bảo không hề thấy nàng có điểm nào đặc biệt, bất quá dáng điệu nàng trông rất thong thả, xem ra không giống những nữ nhân có lòng dạ kín đáo ở trong hoàng cung này.
“Hầu công công, hoàng hậu nghe nói ngài đã đưa người trong Phượng vương phủ đến chăm sóc Phượng vương gia. Hoàng hậu muốn gặp mặt nên mời ngài mau dẫn người đến chỗ hoàng hậu.” Dao Quang chặn lại lối đi, sau đó hành lễ nhìn Hầu Bảo rồi nói ra mục đích đến của mình.
“Thái tử vẫn đang chờ lão nô đưa Lâu cô nương đến chăm sóc cho Phượng vương gia. Nhưng hoàng hậu đã triệu gọi, vậy nên lão nô sẽ đưa Lâu cô nương đến Tê Ngô Cung một chuyến. Nhưng vì đây là lần đầu tiên Lâu cô nương vào cung, e rằng không biết phép tắc gì nhiều.” Hầu Bảo bối rối nhìn sang Dao Quang, cười đáp nói.
Hiện giờ lão hoàng đế Phượng Đạt luôn tập trung tinh thần vào chuyện luyện đan, chỉ cầu được Trường Sinh Bất Lão, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện triều chánh. Mỗi khi lâm triều, đều dùng cớ long thể không khỏe mà rời đi, tất cả chuyện lớn nhỏ đều giao hết cho Phượng Sở Thiên với Phượng Tiêu giải quyết, còn Phượng Kính Dạ và Minh Thừa tướng cũng nằm trong danh sách trợ giúp bọn họ.
Vương hoàng hậu là mẹ đẻ Phượng Tiêu, nhà họ Vương là nguyên lão tam triều. Đương nhiên ở trong cung, Vương hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, nên Hầu Bảo không dám cãi lại ý chỉ, nhưng hắn vẫn phải túc trực bên cạnh vì sợ Lâu cô nương sẽ bị Vương hoàng hậu ức hiếp.