Beta: Tâm tâm.
“Điện hạ, người không thể xuất cung như vậy được, nô tỳ hầu người thay y phục.” Giả vờ cười, Lâu Hướng Vãn không hề chớp mắt, coi như không thấy Phượng Kính Dạ trước mặt, ra vẻ nô tỳ lanh lợi từ từ đi tới bên cạnh Phượng Sở Thiên.
Ho khan hai tiếng, Phượng Sở Thiên liếc thấy ánh mắt như dao của Phượng Kính Dạ nhìn về phía mình, khuôn mặt tuấn mỹ cười như không cười, âm hiểm đến khiến Phượng Sở Thiên dựng cả tóc gáy, nhưng khi quay đầu nhìn vóc dáng nhỏ nhắn ở trước mặt, gương mặt tươi cười, ánh mắt cũng như dao của Lâu Hướng Vãn, lần đầu tiên Phượng Sở Thiên hiểu được cảm giác của việc bị kẹp ở giữa là thế nào.
“Điện hạ………” Lâu Hướng Vãn dài giọng, bàn tay nhỏ làm tư thế xem mạch, rốt cuộc người bị Phượng Sở Thiên đâm chết chính là do Vương gia làm hại, vẫn cần Lâu Hướng Vãn đến xem thi thể.
Phượng Kính Dạ không mở miệng, ánh mắt thản nhiên nhìn Lâu Hướng Vãn luôn đối nghịch với mình, trong mắt đen u ám chìm xuống tình cảm dịu dàng cùng bất đắc dĩ, sau đó cười một tiếng, tay thon dài sờ lên đầu Lâu Hướng Vãn, dáng tiếc bị nàng trực tiếp nghiêng người né tránh.
Bàn tay cứng ngắc rơi vào giữa không trung, môi mỏng Phượng Kính Dạ lộ ra nụ cười khổ sở nhưng vẫn rất phong độ, thu tay lại, “Nếu muốn đi ra ngoài thì cứ đi đi.”
Xoay người, bóng lưng cao to mang theo vài phần cô đơn, Phượng Kính Dạ âm thầm che giấu nỗi buồn, lưng hơi cong xuống lộ vẻ cô đơn buồn bã, tiếng ho khan bị đè nén vang lên, sau đó biến mất ở sau rèm.
“Luyến tiếc rồi sao?” Phượng Sở Thiên hắng giọng mở miệng,nhìn Lâu Hướng Vãn mất hồn cứ nhìn chằm chằm về phía bóng lưng dần biến mất
“Không, ta đang suy nghĩ Vương gia giả bộ thật sự rất giỏi.” Lâu Hướng Vãn cười híp mắt, lúm đồng tiền nhàn nhạt, thần sắc không hề thay đổi chút nào, giọng điệu vẫn thoải mái như cũ, “Điện hạ, mau nhanh thay y phục để xuất cung đi.”
Quả thật không thể dùng khổ nhục kế nữa rồi! Phượng Sở Thiên hiểu cảm giác của Phượng Kính Dạ, sau đó thay đổi y phục, trực tiếp mang Lâu Hướng Vãn bí mật ra khỏi hoàng cung chạy thẳng đến Lưu gia bán đậu hũ ở đường phía đông.
Chiêng trống lại thỉnh thoảng vang lên xen lẫn cùng tiếng pháo, điệu nhạc buồn mang theo vài phần thê lương,”Lưu Đại, chàng chết đi bỏ lại cô nhi quả mẫu (con cùng mẹ) chúng ta phải sống thế nào đây?” Giọng nữ nhân thê lương kèm theo khàn khàn, nước mắt chảy ào ào từ trong hốc mắt của nương tử Lưu Đại, một mặt đốt giấy tiền vàng bạc một mặt kêu gào thảm thương, cả ba hài tử quỳ ở bên cạnh cũng khóc không ngừng, ai nghe thấy cũng phải rơi lệ thương tâm.
“Lưu Đại chết thật thảm, trên có người già, dưới còn trẻ nhỏ. Lưu gia chỉ có một nhi tử duy nhất, hôm nay xem như đã không còn rồi.” Láng giềng thở dài, trong viện treo một chiếc khăn trắng, đối diện viện là tiền đường để một cỗ quan tài màu đen, linh đường âm u cùng với tiếng khóc la, giữa ban ngày mà âm khí đã bức người rồi.
“Con ơi, con à, làm sao con lại đi như thế, làm sao để kẻ đầu bạc chúng ta phải khóc tiễn đưa người tóc xanh chứ?” Lão nương đã hơn tám mươi tuổi của Lưu Đại lại khóc lên, cứ gào khóc mãi, đến trợn trắng cả mắt, thân thích sau lưng nhanh chóng đỡ lão nhân gia, vừa ấn huyệt nhân trung vừa an ủi.
Phượng Sở Thiên đi đến vách tường liền dừng bước chân lại, mặc dù thay y phục mộc mạc, nhưng vẫn toát ra khí vũ hiên ngang tôn quý, vẫn làm cho người ta nhận ra được hắn không thích hợp đứng ở con đường nhỏ dành cho đám dân đen nghèo khổ này.
Những nơi hẻo lánh trong cung đã chôn biết bao nhiều hài cốt, lúc Phượng Sở Thiên hơn mười tuổi đã từng ở trong quân đội, giết nhiều giặc cướp, từng bình định biên cương phản loạn, cho nên mạng người đối với Phượng Sở Thiên rất là bình thường, bất quá chuyện hắn quan tâm nhất chính là Vương hoàng hậu sẽ mượn chuyện này phá hủy danh dự của chính hắn mà thôi.
“Mộc Mộc, ở trong cung chuyện giết người bừa bãi là rất bình thường.” Phượng Sở Thiên xoay người lại, trên gương mặt tuấn lãng lộ ra nét thành khẩn, Mộc Mộc là người bình thường, có lẽ đây là chuyện không thể nào tiếp nhận, nhưng đối với người hoàng gia mà nói, đây không phải là chuyện quá bình thường sao.
“Điện hạ, ta hiểu rồi.” Lâu Hướng Vãn không nghĩ tới Phượng Sở Thiên lại thẳng thắng như vậy, hơi sững sờ một lúc lâu, cũng mở miệng cười, ánh mắt len lén quan sát đám người, sau đó trừng mắt nhìn, vẻ mặt cực kỳ vô tội. “Cuối cùng là thiện hay ác cũng đều có báo ứng, điện hạ à.”
Phượng Sở Thiên ngẩn ra, chỉ cảm thấy biểu hiện của Lâu Hướng Vãn có gì đó hơi kỳ quái, cảm giác bất an xông thẳng lên đầu, sau đó nghe trong đám người cất ra tiếng la, “Đây chính là hung thủ đụng chết Lưu đậu hũ, chính mắt ta ngày đó nhìn thấy hắn cưỡi ngựa.”
Trong đám người, một nam nhân bộ dạng khả nghi đột nhiên thét lên, lòng đầy căm phẫn kích động, “Bắt lấy hung thủ giết người này! Bắt lấy kẻ giết người bừa bãi này!”
“Chính hắn giết chết Lưu Đại à?”
“Bỏ bạc lại coi như xong chuyện sao, thật đúng là không có nhân tính!”
“Đúng vậy, không thể để cho hắn chạy thoát!”
Ở bên ngoài có một tiếng nói lớn phụ họa theo, hét lên làm cho già trẻ lớn bé hơn mười người lập tức vây quanh, mà những người nhà họ Lưu đang khóc tang vừa nghe nói hung thủ xuất hiện ở chỗ này, tiếng khóc la lại cao hơn. Tuy rằng Lưu Đại là con trai độc nhất, nhưng đường huynh đệ (con chú bác) cùng với cùng biểu đệ (con cô dì), thúc thúc bá bá cũng không ít, giờ phút này hơn hai mươi người từ trong viện nhà Lưu Đại vọt ra.
“Mộc Mộc, bỏ bạn chạy trốn là điều rất tồi tệ đó.” Phượng nhanh tay bắt lấy cổ tay của Lâu Hướng Vãn, vốn còn nghĩ nàng là người thiện lương không như những kẻ cổ hủ kia, nhưng lúc bị đám người vây quanh, Phượng Sở Thiên biết Lâu Hướng Vãn căn bản là sói đội lốt cừu.
“Ngươi trả lại mạng con trai cho ta! Chúng ta không cần bạc của ngươi, ngươi hãy mau trả lại mạng con trai cho ta.” lão ông tóc trắng run run rẩy rẩy khóc lóc, giọng nói cực kỳ bi thảm.
“Chúng tôi muốn cha, muốn cha.” Hai đứa nhỏ cỡ sáu bảy tuổi chảy nước mắt cuồn cuộn, đứa lớn hơn thì dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Phượng Sở Thiên.
Bốn Ảnh Vệ âm thầm theo sau, khi thấy đám người vây quanh liền xuất hiện chắn ngay trước mặt hắn và Lâu Hướng Vãn, nhưng nơi này có mười mấy dân đen bình thường, mà ngõ hẻm lại nhỏ đến nước chảy không lọt, nếu muốn không có người bị thương thì căn bản không thể mang Phượng Sở Thiên ra ngoài.
Nhưng nhìn dáng vẻ tôn quý không thể xâm phạm của Phượng Sở Thiên, cùng ngũ quan tuấn lãng, lúc này gương mặt trầm tĩnh hiện rõ vẻ uy nghiêm của bậc cao quý khiến cả đám người xông ra cũng chỉ dám chỉ chỉ chõ chõ, mà không ai dám xông lên trước.
Nhưng giọng nói kia lại hô lên trong đám người lần nữa, “Bắt tên hung thủ giết Lưu Đại dập đầu, không đền mạng cũng phải dập đầu bồi tội!”
“Đúng, dập đầu bồi tội.”
“Cùng liều mạng vì A Đại.”
“Bắt kẻ gây tội.”
Lại vang lên tiếng tranh cãi ầm ầm, ánh mắt Phượng Sở Thiên trở nên lạnh băng, một cỗ tức giận từ trong lồng ngực bộc phát, đáng tiếc đám người gây loạn quá nhiều, người cố ý gây chuyện lại ẩn núp trong đám người này, không thể tìm thấy bóng dáng của hắn.
“Có còn nhân tính không? Đánh chết tướng công nhà ta, lại muốn bỏ mặc, khi dễ cô nhi quả mẫu chúng ta sao?” Cặp mắt nương tử Lưu Đại sưng đỏ, kêu gào thảm thiết, “Giữa ban ngày, ngay dưới chân thiên tử như vậy, có còn vương pháp hay không?”
“Ngươi mau trả mạng cha ta lại cho ta!” Con trai lớn Lưu Đại cũng đã quá mười sáu mười bảy tuổi, lúc này giống như con thú nhỏ lao về phía Phượng Sở Thiên, người còn chưa đến gần đã bị Ảnh Vệ ngăn cản.
“Hung thủ đánh người! Đúng là không có vương pháp mà, đánh chết cái tên hung thủ giết người này đi!”Trong đám người lại có giọng nói kích động lần nữa. Ngay từ đầu đã kêu gọi như vậy, bởi dù sao đám người vây quanh này cũng chỉ là dân chúng bình thường, Phượng Sở Thiên sẽ không dám đắc tội với. Nhưng hôm nay, Phượng Sở Thiên đụng chết người còn không muốn dập đầu, lại gây oán hận nhiều hơn.
Nhi tử Lưu Đại lại vọt lên, thân thích Lưu gia đều vung nắm đấm tới. Xung quanh ngay lập tức trở nên hỗn loạn, dù Phượng Sở Thiên tức giận, nhưng cũng biết không thể ra tay, ra lệnh cho Ảnh Vệ, “Không được đả thương người khác!”
Mấy ngày nay đám đông ở ngoài đường đều đang bàn luận chuyện này, giờ phút này cả hai đang ở bên trong vòng bị ba vòng người ngoài bao vây, tiếng hô to đánh người giết người thỉnh thoảng truyền tới, càng ngày náo động, trong nháy mắt Phượng Sở Thiên vô tội bị bôi nhọ thành kẻ đụng chết người, lại còn dám tới nhà người chết diễu võ dương oai, ỷ nhà có tiền khi dễ cô nhi quả mẫu, còn xui khiến thủ hạ của mình hành hung đánh người.