Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Phượng Kính Dạ đến đại điện, lão hoàng đế Phượng Đạt cũng đã vào lâm triều, Vương Trọng Sơn thân là đứng đầu ngự sử, thuật lại lưu loát phê phán những điều tồi tệ của Phượng Sở Thiên, mà đám vây cánh của Tam hoàng tử ở một bên càng thêm mắm thêm muối vào.
Chỉ tiếc lão hoàng đế Phượng Đạt vẫn như trước, một đôi mắt đục ngầu, nói là đang nghe, nhưng trông cứ ngủ gà ngủ gật, sắc mặt vàng vọt, hai mắt vô thần, long bào ở trên người lại rộng thùng thình, kết hợp cùng mái tóc hoa râm, cùng tuổi già sức yếu làm cho người ta cảm giác lão hoàng đế này có thể băng hà bất cứ lúc nào đi về miền Tây Thiên.
Phượng Kính Dạ vào triều, ngoại trừ người Vương gia, những triều thần khác đều kích động không ngừng, dù sao biên quan vẫn còn biến động, nhất là khi tin tức Phượng Kính Dạ bị trọng thương hôn mê, chuyện ở biên quan càng làm cho lòng người hoảng sợ, mà bây giờ Phượng Kính Dạ đã tỉnh, đại biểu cho vương triều sẽ càng thêm yên ổnvững mạnh hơn.
Tuy rằng sắc mặt tái nhợt, lộ vài phần suy yếu vì bị bệnh nặng, Phượng Kính Dạ liền thuật lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, chuyện Phượng Sở Thiên giục ngựa chạy như điên đụng chết Lưu Đại, chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Huống chi chuyện này cũng là xuất phát từ tình cảm huynh đệ, đó chính là phúc của vương triều. Nhưng Vương Trọng Sơn cứ kiên quyết phản bác, Phượng Kính Dạ lại liên tiếp phun ra một ngụm máu tươi, còn nói đó là lỗi của chính mình.
Ở trong triều đình, sắc mặt chúng đại thần liền đại biến, Phượng Sở Thiên lập tức tuyên ngự y đi vào điều trị. Khiến những phê phán của Phượng Sở Thiên làm cho các đại thần giờ phút này không còn khúc mắc nữa, dù sao lúc đó vì an nguy của Phượng Kính Dạ, Phượng Sở Thiên thân làm thái tử cũng là huynh trưởng, cho nên mới xảy ra cái chết của Lưu đại.
Lúc này trong Ngự Thiện Phòng, Lâu Hướng Vãn có thể đoán Phượng Kính Dạ muốn làm cái gì, chỉ cần dùng chút tình là có thể lay động mọi lý lẽ, cuối cùng còn sử dụng chút khổ nhục kế giúp Phượng Sở Thiên hóa giải nguy cơ, lại còn chuyện Phượng Kính Dạ té ngã trong triều, khiến cho các đại thần biết thân thể hắn thật sự rất yếu, thuận lợi khiến quân địch ở biên Quan mất cảnh giác.
“Lâu cô nương, cô nương cứ sang bên này nghỉ ngơi trước đi.” Thái giám Ngự Thiện Phòng vô cùng cung kính mở miệng. Ở trong cung, đòi hỏi cần phải có tai thính mắt tinh, Lâu Hướng Vãn là loại người thế nào, từ Phượng vương phủ đưa đến hoàng cung để chăm sóc cho Phượng vương gia, thì thân phận nhất định không phải tầm thường. Hơn nữa còn để Hầu Tổng Quản tự mình nghênh đón vào trong cung, cho nên thái giám Ngự Thiện Phòng đương nhiên xem nàng như Bồ Tát mà cung kính đối đãi.
“Ừ, ngươi vội thì đi đi, xong thì gọi ta.” Kỳ Lân Điện cũng có phòng bếp, nhưng nguyên liệu nấu ăn đều phải qua bên Ngự Thiện Phòng lấy, Lâu Hướng Vãn ngồi xuống chờ, trên bàn đã dọn xong một mâm đựng trái cây cùng điểm tâm, trà Long Tỉnh tốt nhất tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, làm cho người ta vừa thấy liền biết thái giám đã đem lá trà trân quý nhất dâng lên.
Mà Lâu Hướng Vãn vừa ngồi xuống ở bên này không được bao lâu, cửa liền bị đẩy ra, bước vào là một gã nô tài mặt áo bào màu lam, vừa thấy liền biết không phải thái giám trong cung.
“Ngươi ngồi đây làm gì? Mau tránh ra! Tránh ra!” Gã nô tài xấu xí khinh thường thoáng nhìn sang Lâu Hướng Vãn, dùng bộ mặt căm ghét người đuổi người đi.
Trà này còn chưa đến uống được một hớp đã bị người làm đổ, lần đầu tiên Lâu Hướng Vãn phát hiện người ở trong cung quả thật là chó cậy chủ nhà nên không xem ai ra gì? Nhớ lại chuyện sáng nay Phượng Kính Dạ phải dùng khổ nhục kế, khiến Lâu Hướng Vãn vẫn thường ngày luôn nhã nhặn, đang thong thả bưng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó vui vẻ nhìn đám thái giám chạy tới. Đuôi lông mày nhỏ nhíu lại, “Đây là ai?”
“Lâu cô nương, đây là người của phủ Tam hoàng tử.” Thái giám nhanh chóng đáp, thường ngày luôn ỷ vào phủ Tam hoàng tử nên những gã nô tài này khi vào cung liền cáo mượn oai hùm làm ra không ít chuyện xấu. Mà lúc này, điệu bộ thái giám kia là thấy người gặp họa nên lộ vẻ vui sướng. Người Phượng vương phủ không phải dễ bị trêu chọc như vậy.
Gã nô tài áo lam thấy Lâu Hướng Vãn đã biết thân phận của mình là gì, Thế mà vẫn không chịu đứng dậy nhường chỗ, lại còn nhàn nhã uống trà, cảm thấy mất hết mặt mũi, liền nhướng mày, giọng điệu càng thêm khinh miệt, “Ngươi không có lỗ tai hả? Sao lại có một tên tiện tì không biết quy củ như vậy chứ!”
“Quy củ? Quy củ chỉ có một, đến sau thì xếp sau.” Lâu Hướng Vãn nhíu mày lại, cười nhạt mang theo vài phần giảo hoạt, nếu có người ngoài nhìn thấy, tất nhiên sẽ nói đây chính là một tiểu hồ ly, một sản phẩm của Phượng vương phủ.
“To gan! Một tiện tì mà lại dám ăn nói như vậy sao, ngươi thật đúng là to gan!” Gã nô tài áo lam liền gầm lên một tiếng, “Chủ tử nhà ngươi đúng là không biết dạy dỗ hạ nhân mà, hôm nay để ta thay chủ tử nhà ngươi giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi biết thế nào là phép tắc?”
Dứt lời, gã nô tài áo lam liền đi nhanh đến. Trong cung, ngoại trừ người trong hoàng cung Vương hoàng hậu cùng với người ở trong cung thái tử ra, người phủ Tam hoàng tử vào trong cung chính là chủ tử, cho nên gã nô tài áo lam kia mới kiêu ngạo ương ngạnh thế. Dù sao người trong ba cung kia hắn đều biết rõ, thấy Lâu Hướng Vãn là một kẻ lạ hoắc, đương nhiên không cần quan tâm đến.
“Bắt lại cho ta.” Nụ cười trên gương mặt Lâu Hướng Vãn chợt tắt, tính tình nàng rất tốt, làm người không thích so đo tranh cãi với ai, nhưng điều này cũng không có nghĩa nàng thích cam chịu để người khác bắt nạt. Lúc Phượng Kính Dạ lừa nàng, nàng trực tiếp cầm cây trâm đâm thẳng xuống, mạnh đến mức khiến Phượng Sở Thiên phải sợ hãi thán phục, càng không cần nói đến gã nô tài trước mắt chỉ là mắt chó nhìn người thấp mà thôi().
() Mắt chó nhìn người thấp: ý nói là người có phẩm hạnh không ra gì cả, luôn xem dáng vẻ của mình cao hơn người khác. Hay nói chính xác là ỷ loại khinh miệt người nghèo.
Thái giám Ngự Thiện Phòng là người có nhãn lực, mắt thấy gã nô tài áo lam kia luôn kiêu ngạo, nhưng dù sao đều là hạ nhân, mà Lâu cô nương lại được đích thân Hầu Tổng Quản mang từ Phượng vương phủ vào trong cung, tuyệt đối thân phận cao hơn vài bậc, nên Lâu Hướng Vãn ra lệnh một tiếng, đám thái giám lập tức chạy ào ào tiến lên, cùng hai thái giám ở bên ngoài, ba người cùng nhau vặn tay gã nô tài áo lam kia.
“Làm phản rồi! Các ngươi dám đụng đến ta sao, ta chính là người của phủ Tam hoàng tử đó!” Bị ba tên thái giám bắt giữ, gã nô tài áo lam liền nổi giận kêu la, ánh mắt thù hằn trừng về phía Lâu Hướng Vãn, cơ hồ như muốn ăn thịt người “Ầm ĩ gì thế?” Một giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa vang lên, bước vào cửa là một nữ hài gầy gò, thoạt nhìn có vẻ không phải người tử tế, nhíu đầu chân mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn vài người trước mắt lộ vẻ chán ghét, ánh mắt không nhìn thẳng về phía Lâu Hướng Vãn, “Còn không mau thả người ra!”
“Thả? Dựa vào cái gì?” Lâu Hướng Vãn đấu không lại Phượng Kính Dạ đã thấy không được thoải mái, lúc này vừa khéo có người đến để trút giận, tính nóng nảy dần dần bộc phát, biểu cảm lạnh lùng, nghiêm mặt. Đương nhiên vẫn không có chút uy nghiêm nào, dù sao khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lâu Hướng Vãn vẫn thanh tú ôn hòa, “Dám đòi ngang hàng với vương gia nhà ta, ta phải dạy cho hắn biết thế nào là phép tắc!”
Tất cả hoàng tử được xưng vương chỉ có một người là Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn đã nói thân phận của mình, rốt cuộc Tô Bình liền thay đổi thành bộ dáng thanh cao cay nghiệt, ánh mắt lạnh lùng trừng gã nô tài bị bắt một bên. Đúng là kẻ mù, làm phủ Tam hoàng tử mất hết thể diện!
“Dựa theo quy tắc trong cung, cần xử phạt như thế nào?” Lâu Hướng Vãn hỏi thái giám bên cạnh, dù sao nàng chưa bao giờ thật sự xử phạt hạ nhân. Nhưng lời vừa nói ra, khiến Tô Bình cảm thấy Lâu Hướng Vãn tuyệt đối là cố ý muốn chèn ép phủ Tam hoàng tử.
“Ngươi dám!” Tô Bình lạnh lùng, mang theo chút khí thế nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, âm trầm mở miệng: “ Gã nô tài không biết phép tắc này phải để cho Tam hoàng tử dạy dỗ, chưa tới lượt người ngoài nhúng tay vào.”