Lâu Hướng Vãn đã không còn sức rời khỏi Kỳ Lân Viện, cách đó không xa Đoàn Tử đang ngồi ăn Màn Thầu() dưới tàng cây thì nhìn thấy Lâu Hướng Vãn, lập tức mở to hai mắt sáng rỡ chạy đến, “Mộc Mộc, ngươi đi đâu vậy? Ta tìm khắp nơi nhưng vẫn không nhìn thấy ngươi.”
Màn Thầu(): là bánh bao, (ừm, ta muốn dùng chữ màn thầu để hợp với thời cổ đại đó nha.)
“Đoàn Tử, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ta, ngươi nhớ thắp hương cho ta đó.” Mặt Lâu Hướng Vãn đầy bi thương mở miệng nói, vỗ vỗ vào bả vai Đoàn Tử.
“Mộc Mộc, đã xảy ra chuyện gì? Nếu là chuyện nhỏ ngươi cứ tìm Lôi quản gia, nếu là chuyện đại sự thì đi cầu xin vương gia, ai dám bắt nạt Mộc Mộc chính là cùng Phượng vương phủ đối địch, có phải có kẻ nào không muốn sống nữa hay không?” Đoàn Tử mở miệng nói đầy chính nghĩa, một tay chống nạnh một tay cầm Màn Thầu cắn một miếng lớn, dáng điệu xem ra là chó cậy chủ nhà.
“Vương gia bắt ta lén đi xử lý chuyện của Tiểu Hà!” Nghe hai chữ vương gia, Lâu Hướng Vãn cắn chặt hàm răng theo phản xạ tự nhiên, rõ ràng bản thân mình không muốn nhúng vào mọi chuyện, tại sao vừa quay đầu lại liền rơi trên đỉnh đầu mình chứ!
Đoàn Tử sửng sốt một chút, sau đó hưng phấn ôm cổ Lâu Hướng Vãn hoan hô, “Mộc Mộc,ngươi lợi hại quá, nói không chừng đây là chuyện tốt, ngươi điều tra xong, vương gia sẽ vui vẻ ban thưởng, lần trước Tiểu Đinh được vương gia ban thưởng cho một thỏi bạc đó.”
“Đoàn Tử, ngươi có biết heo chết như thế nào không?” Lâu Hướng Vãn đẩy thân thể như lò lửa của Đoàn Tử ra, giữa mùa hè ôm nhau không sợ nóng chết sao.
“Bị đồ tể làm thịt.” Đoàn Tử không chút do dự mở miệng, mặt cười phì phò mắt híp lại lộ ra một đường nhỏ, vẻ mặt đơn thuần như đang xin chút khích lệ.
“Heo là do ngu ngốc mà chết, cũng như ngươi bị đần mà chết!” Lâu Hướng Vãn tức giận gõ vào đầu Đoàn Tử, khi vương gia hạ triều sẽ chỉ hỏi đến kết quả, cho nên Lâu Hướng Vãn phải lén đi thẩm vấn Tiểu Hà.
Đoán chừng Lôi quản gia sẽ dùng chuyện Tiểu Hà, giết một người mà răn đe trăm người, nên bây giờ Lâu Hướng Vãn chỉ có thể đi thẳng đến đó để tìm hiểu kết quả, bọn nha hoàn cùng đám nô tài thường ngày thấy Lâu Hướng Vãn cũng hi hi ha ha chào hỏi, hôm nay gương mặt họ đều lộ ra cung kính, sau khi hành lễ chào hỏi liền lập tức bắt đầu ngay vào công việc, không người nào dám cười cợt, đúng là thật giả cứ lẫn lộn vào nhau.
Ở phía Tây Phượng vương phủ có một tiểu viện rất vắng vẻ, ba gian phòng vắng vẻ lại có chút đổ nát, chắc vì viện này không ai ở, nê cây xanh đã mọc thành cánh rừng vây ở chung quanh. Sau đó lại thêm bị bỏ hoang nên trong sân đã mọc lên tầng lớp cỏ, dần dần nơi này được dành để nhốt những nha hoàn hay nô tài vi phạm nội quy trong vương phủ. Tất cả moị hình phạt đều được sử dụng tại nơi đây, hình phạt đáng sợ nhất trong phủ chính là đụng chạm đến các chủ tử.
“Lâu cô nương, ngươi đã đến rồi.” Cúi đầu khom lưng, trước mắt là một nam nhân với làn da ngăm đen khô gầy, Mã Tứ vừa hai mươi liền bị bán vào trong vương phủ, vốn dĩ mua vào để phụ trách quét dọn trong và ngoài viện, mỗi lúc vào mùng một âm lịch, , hắn sẽ bày trí thêm trái cây và dâng hương trong Từ Đường.
Nhưng do thường ngày từ Đường không có người nào đến kiểm tra, Mã Tứ có lòng dạ hẹp hòi, chưa nói đến chuyện hắn ăn trộm trái cây cùng bánh ngọt, lại còn len lén dùng nhan hương thấp kém thay cho nhan thượng đẳng, sau đó đem chúng ra ngoài bán lấy tiền, bị Lâu Hướng Vãn bắt được, quất cho một trận, vốn dĩ tên nô tài phạm vào đại tội bất kính phải bị chặt đứt hai chân ném ra khỏi vương phủ.
Nhưng Mã Tứ dù có to gan lớn mật cũng chỉ có chút tâm kế, mà mọi người ở Phượng vương phủ đều biết rõ Lôi quản gia rất nghiêm khắc, luôn xử sự đâu ra đó, vĩnh viễn nhìn chuyện không nhìn người, chỉ cần phạm vào quy củ mặt liền vô biểu tình xử phạt theo gia quy vương phủ.
Trong các nha hoàn nhất đẳng thì Hoa Thiên Thiên là dữ nhất, tính tình thường ngày cực kỳ cay cú, tội phạm rơi vào trong tay Hoa Thiên Thiên, dù không thê thảm như rơi vào trong tay Lôi quản gia, người không chết cũng bị lột da.
Còn Lâu Hướng Vãn lại rất đổi mềm lòng, cho nên xảy ra chuyện gì giữa nha hoàn hay nô tài, chỉ cần cầu xin Lâu Hướng Vãn một chút nàng lại mềm lòng ngay, không muốn nhìn thấy đám bọn nha hoàn cùng nô tài dập đầu, nên giúp được liền giúp chỉ cần không phạm vào chuyện đại sự.
Ngày đó Mã Tứ cứ dập đầu lan thành một vũng máu tươi, hắn đã kí khế ước bán thân vào trong vương phủ. Nếu bị vương phủ đuổi ra ngoài, quan phủ sẽ đem những nô tài không tuân thủ quy củ, dùng trọng hình trực tiếp rồi đày ra ngoài biên quan không được quay về.
Cuối cùng Lâu Hướng Vãn đành nghiêm trị Mã Tứ, đem hắn điều đến nơi này, mỗi ngày phải quét dọn viện, nếu như vương phủ có đưa tới hạ nhân phạm tội, Mã Tứ phải phụ trách trông giữ.
Lâu Hướng Vãn đi thẳng về phía viện, Mã Tứ ở bên cạnh cúi đầu khom lưng đi theo, “Tiểu Hà bị nhốt ở trong căn phòng thứ nhất.”
“Ngươi đi ra ngoài đi.” Lâu Hướng Vãn dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Mã Tứ, mặc dù nàng không có gia thế bao nhiêu, nhưng Lâu Hướng Vãn là nha hoàn nhất đẳng của vương phủ, cho dù đánh chết một hai người cũng không ai dám tra hỏi, cho nên Mã Tứ lập tức gật đầu lui về phía sau.
“Tiểu nhân biết, tiểu nhân kiếu lui.” Lui ra sau ba bước, lúc này cong eo xuống rồi xoay người, rụt rè hướng ra khỏi cửa viện, trong mắt Mã Tứ vốn dĩ xẹt qua một tia độc ác đố kỵ, cùng giống nhau là hạ nhân hạ tiện mà thôi! Nhờ chiếm được sự sủng ái của Lôi quản gia nên mới ở trên đầu lão tử làm mưa làm gió!
“Mộc Mộc, vì sao không cho Mã Tứ vào, nghe nói lúc trước Lôi quản gia thẩm vấn, đã đánh roi, Tiểu Hà vẫn không nói gì, hơn nữa còn nổi điên gây ra rất nhiều trở ngại, nếu không phải được cản ngăn e là đã đâm đầu chết rồi, nhưng Mộc Mộc ngươi hãy yên tâm, ta sẽ bảo vệ cho ngươi!” Đoàn Tử vốn có tên, tên thật của nàng là Hồng Hoa.
Cho đến khi Đoàn Tử đi theo Lâu Hướng Vãn đến đây, trực tiếp đặt cho nàng tên khác là Đoàn Tử, không chỉ gọi thuận miệng, tuy Đoàn Tử chỉ mười ba tuổi, ngược lại thân thể rất đầy đặn, mặt cũng mập mạp trơn mịn, vô cùng đúng với tên gọi Đoàn Tử().
() Đoàn Tử: chính là cây nấm =_=
Nhìn ngực Đoàn Tử đầy đặn vang lên nhịp đập thùng thùng, khóe miệng Lâu Hướng Vãn co giật một chút. Sau đó im lặng nhìn cửa gỗ trước mắt có hơi đổ nát, thật may có Đoàn Tử đi theo mình. Mã Tứ là kẻ như vậy, Lâu Hướng Vãn biết rõ có đánh chết hắn thì tính tình vẫn không thay đổi, biết vậy cứ ném hắn ra ngoài vương phủ là được rồi.
Do bản tình mình rất nhu nhược, nhìn thấy Mã Tứ dập đầu chảy máu nên bỏ qua, Mã Tứ không phải hạ nhân biết giữ mồm giữ miệng, chuyện Tiểu Hà vô cùng phức tạp, trời mới biết bên trong có gì mờ ám, để cho Mã Tứ đứng đợi ở một bên nghe xét hỏi, quay đầu lại khẳng định đem bán tin tức đi ngay, Lâu Hướng Vãn lại là người phụ trách thẩm vấn, dĩ nhiên sẽ phải gánh chịu trách nhiệm, cho nên nàng mới đuổi Mã Tứ đi ra ngoài tránh tình thế càng thêm phức tạp.
Đoàn Tử đẩy cửa ra, trong căn phòng trống rỗng, bởi vì trong viện có rất nhiều cỏ dại nên đã ngăn đi ánh sáng mặt trời, làm chung quanh y như ngôi nhà ma.
Tóc tai Tiểu Hà bù xù bị trói trên cây cột trong phòng, sợi dây thô siết lại từng đoạn giữ chặt trên người, hơn nữa trước đó bị đánh roi, máu tươi thấm vào trong y phục, gương mặt tái nhợt, thở ra nhiều nhưng hít vào lại rất ít.
“Mộc Mộc ngươi thật thông minh, thì ra đã sớm biết Tiểu Hà bị trói lại rồi.” Đoàn Tử vốn dĩ đang nắm chặt lòng bàn tay, nhưng khi nhìn thấy đã không còn sợ hãi nữa, liền đứng bảo hộ trước người Lâu Hướng Vãn.
Dù sao Lâu Hướng Vãn rất gầy, so với những nha hoàn làm việc nặng trong vương phủ kia còn gầy hơn, thân thể tựa như cây gậy trúc, gió vừa thổi liền lảo đảo. Trước đó đã nghe nói Tiểu Hà nổi điên cho nên Đoàn Tử rất lo lắng, lúc này nhìn Tiểu Hà bị trói chặt mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.