Một nhóm người vây quanh bên ngoài Kỳ Lân Điện, Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng phi Lương Viện được nhóm thị vệ thống lĩnh trong cung hộ tống đi vào.
“Đứng lên đi, thái tử vừa mới báo lại Thái Y Viện, Mã ngự y bị giết bằng thuốc độc, chết ở trong phòng, còn dùng máu viết xuống tên Lâu Hướng Vãn, trong tay cầm lấy một đoạn vải vóc chính là chất liệu trong hoàng cung.” Vương hoàng hậu lạnh nhạt nói, ánh mắt thâm độc nhìn thoáng qua Lâu Hướng Vãn, bây giờ, tất nhiên ả ta sẽ không còn cách nào trở mình,” Tư ngự y kiểm tra ra, đó chính là Truy Mệnh Tán đã thất truyền.”
Thị vệ thống lĩnh khẽ gật đầu với Phượng Sở Thiên, sau đó đem miếng vải trong tay đưa ra, Lâu Hướng Vãn vừa thấy liền biết chuyện xấu, đêm hôm đó nhìn thấy nam nhân đi vào Tê Ngô Cung của Thái Hậu, trong lúc đánh nhau đã bị hắn nắm lấy tấm vải che mặt, Lâu Hướng Vãn chỉ kịp xoay người rời khỏi, thật không ngờ tới chỉ vì chuyện này mà tra ra được mình.
Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn cũng lo lắng nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ cau mày, nhìn Lâu Hướng Vãn lộ ra khuôn mặt đau khổ, liền hiểu rõ còn có một số chuyện chính hắn không biết.
Tuy Trương Minh Hải không biết mẫu vải này ở đâu ra, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Vương hoàng hậu cùng Minh Thừa tướng liền biết Lâu Hướng Vãn chạy trời không khỏi nắng, theo điều tra, thì mảnh vải trong tay thị vệ thống lĩnh hoàn toàn trùng khớp với đoạn vải bị cắt rách kia của Lâu Hướng Vãn.
Khó giải quyết hơn, là lục ra trên người Lâu Hướng Vãn có một chủy thủ ở dưới đầu gối, Vương hoàng hậu phái người truyền Tư ngự y qua kiểm tra, sau đó phái thị vệ đem một con gà sống đến Ngự Thư Phong, dùng chủy thủ đâm vào chân gà, trong nháy mắt liền bị độc chết, “Trên chủy thủ có độc, chính là Truy Mệnh Tán.”
Đây chính là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội, chỉ vì bệnh tò mò mà hại chết chính mình. Lâu Hướng Vãn không muốn suy nghĩ thêm, dù sao bình nứt cũng không sợ bể, vào tối đó vì tò mò nên đuổi theo tên hắc y nhân, hơn nữa còn đánh nhau với hắn, dùng chủy thủ đâm vỡ bình sứ ở lồng ngực hắc y nhân, nên trên đó mới dính độc Truy Mệnh Tán.
Phượng Sở Thiên thoáng nhìn qua Phượng Kính Dạ, đêm hôm đó, quả thật Mộc Mộc có đi ra ngoài, trên đầu còn dính một chiếc lá, nếu không phải tin tưởng vào cách đối nhân xử thế của Lâu Hướng Vãn, hơn nữa chính Minh Gia đem giải dược Truy Mệnh Tán đưa cho Tư ngự y để giải độc Kính Dạ, Phượng Sở Thiên sẽ nghi ngờ mọi chuyện thật sự do chính Lâu Hướng Vãn gây nên.
“Nếu bản án đã điều tra xong, Trương đại nhân cũng nên biết phán quyết thế nào, đừng để bản cung dạy ngươi chứ.” Vương hoàng hậu ngạo mạn nhìn qua Lâu Hướng Vãn, chết đến nơi còn không biết sợ, quả thật người ti tiện nên mạng cũng ti tiện theo!
Phượng Kính Dạ không hề mở miệng, chỉ híp mắt phượng, lộ ra dáng vẻ uy nghi bậc hoàng thất lạnh lùng liếc nhìn về phía Trương Minh Hải, làm hắn quá run sợ nên hai chân cứ run lên bần bậc.
“Mặc dù Kỳ Lân Điện ở trong cung, nhưng thị vệ canh giữ đều là người của Phượng vương phủ, không lẽ Kính Dạ cho rằng đây là có người cố ý vu oan giá họa? Nếu là cung điện khác, bản cung còn có thể tin được, nhưng đây là Kỳ Lân Điện, ngay cả bản cung còn không vào được, làm sao có thể vu oan giá họa đây.” Vương hoàng hậu cho rằng chỉ cần diệt trừ Lâu Hướng Vãn, sẽ làm cho mình vô cùng hả dạ, lúc trước vì tiện tì này muốn giúp đỡ cho Phượng Kính Dạ mà bỏ độc cẩm hoa vào Tê Ngô cung, hôm nay phải bắt ả tiện tì này đi xuống âm tào địa phủ để làm bạn với Diêm Vương!
“Hồi bẩm hoàng hậu, luận theo chứng cứ thì phải truy di cửu tộc! Nam sung quân biên quan, nử sung làm quan nô!” Cuối cùng lúc này Trương Minh Hải mới lộ vẻ mặt hãnh diện, bất kể ai muốn truy cứu bản án tử này cũng không thể.
“Lâu Hướng Vãn chính là vương phi tương lai của bổn vương, Trương đại nhân muốn đem bổn vương ra chém đầu trước công chúng sao?” Lạnh lùng cười, Phượng Kính Dạ nắm lấy một tay của Lâu Hướng Vãn, trên mặt tuấn mỹ toát ra khí phách lãnh ngạo cuồng bạo (), “Hôm nay bổn vương cũng muốn xem ai dám chém đầu vương phi của Phượng Vương Phủ!”
() ý nói là bản tính độc ác làm người ta phải run sợ.
Dù bây giờ đã có chứng cớ xác thực, mà Phượng Kính Dạ vẫn cứ muốn bảo vệ cho chính mình, không chút nghi ngờ độc do mình hạ. Vì sao đến lúc này mà hắn còn muốn che chở cho mình, còn ở trước mặt tất cả mọi người ra sức bao che một kẻ phạm tội, để mang tội danh vào người là đại nghịch bất đạo, vương gia bất chấp địa vị cao quý mà liều lĩnh đến thế.
“Kính Dạ, chuyện ngươi muốn lập vương phi là việc đại sự, bản cung đương nhiên sẽ tìm cho ngươi một tiểu thư khuê các hiền lương thục đức, làm sao có thể lập một ả tiện tì lòng dạ độc ác làm phi, huống chi Lâu Hướng Vãn còn hạ độc Hách Liên vương phi, nếu như ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình, thì Lâu Hướng Vãn sẽ phạm vào tội thí mẫu (), Kính Dạ à, ngươi muốn Hách Liên vương phi phải làm sao để đối mặt với nàng dâu muốn giết mình đây?” Vương hoàng hậu cười, vẻ mặt chân thành khuyên nhủ, “Huống chi việc này nếu truyền ra ngoài, bách tính sẽ nghĩ sao về hoàng tộc Phượng Thị đây!”
() Thí mẫu: tội giết mẹ.
“Vương gia là người đứng dưới một người mà trên vạn người,cần phải làm gương cho xã tắt.” Minh thừa tướng tiếp tục mở miệng, ánh mắt nhìn Lâu Hướng Vãn như nhìn kẻ sắp chết.
“Mẫu hậu, nếu Kính Dạ khăng khăng muốn cưới Lâu Hướng Vãn, việc này phải để phụ hoàng định đoạt.” Phượng Sở Thiên trầm mặt mở miệng, toát ra khí thế nhất mạch của người vương thất, “Hạ Toàn, ngươi dẫn thêm người bảo vệ Kỳ Lân Điện, tạm thời Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn hãy lui vào trong, bổn điện hạ sẽ đi xin chỉ thị của phụ hoàng để định đoạt án này!”
“Làm phiền điện hạ rồi, đi thôi Mộc Mộc, bổn vương vừa mới giải độc nên thân thể còn rất yếu.” Phượng Kính Dạ dương môi cười, thân mật choàng qua bả vai Lâu Hướng Vãn đi thẳng vào bên trong Kỳ Lân Điện, “Lôi Bôn, hãy mời người không liên can đi ra ngoài.”
Hừ! Đến bây giờ còn không hiểu chuyện, để xem Phượng Kính Dạ ngươi còn kiêu ngạo bướng bỉnh đến mức nào, đám người Vương hoàng hậu giận dữ, nhưng cũng không muốn nhiều lời nữa trực tiếp xoay người rời đi, dù sao hiện giờ đã có đầy đủ bằng chứng, Phượng Kính Dạ cũng không thể lật trời cho Lâu Hướng Vãn, dù có lấy danh hiệu Phượng vương phi ra nhưng không được hoàng thượng phê chuẩn cũng sẽ không thể thông qua Tông Nhân Phủ, nên tất cả đều chỉ do Phượng Kính Dạ ăn nói bừa bãi, đám người Vương hoàng hậu không hề lo lắng chỉ chờ lấy được thánh chỉ đem Lâu Hướng Vãn áp giải đến ngọ môm chém đầu trước công chúng.
Tả ngôn hiển nhiên không rời đi mà theo vào bên trong đại điện, nhìn nét mặt không hề biến sắc của Lâu Hướng Vãn, không ngừng giật khéo miệng, “Quả thật hại người không ít!”
Nếu Phượng Kính Dạ không phải vì Lâu Hướng Vãn, sẽ không nói những lời đó dùng thân phận hoàng thất công khai bảo vệ Lâu Hướng Vãn, hơn nữa người bị hạ độc chính là Hách Liên vương phi, mẹ đẻ của Phượng Kính Dạ, nếu chuyện bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ làm mất lòng quân, Lâu Hướng Vãn không những chỉ mắc tội hồng nhan họa thủy, mà còn làm cho Phượng Kính Dạ mang danh vương gia ngu xuẩn, chỉ vì nhan sắc xem thường quốc pháp luật hình, thậm chí không quan tâm người bị hạ độc là mẫu thân mình, vừa dính phải tội bất trung bất hiếu, chắc chắn không thể nào dẫn dắt được tam quân.
“Vương gia, tục ngữ có câu phu thê vốn là giống chim rừng, gặp nạn tự ai nấy bay, ta và vương gia là không duyên không phận, cho nên vương gia cứ tiếp tục làm vương vị vương gia của ngươi, chỉ cần lén đem ta xuất cung an toàn, ta sẽ lấy bốn biển làm nhà, trốn chạy tới đâu thì hay tới đó, đảm bảo không làm liên lụy đến vương gia.” Lâu Hướng Vãn liếc mắt nhìn Tả Ngôn, sau đó cười hì hì mở miệng nói với Phượng Kính Dạ.
Nàng thực sự không sợ, cùng lắm đến phút cuối nói rõ thân phận, cho dù nghĩa phụ có say mê luyện đan cũng sẽ không giết mình, tất nhiên còn có đám người Lăng Thanh, đến lúc đó có thể mai danh ẩn tích chu du khắp nơi.
Lâu Hướng Vãn thật sự chưa bao giờ quyết tâm muốn rời khỏi Phượng Kính Dạ hay Phượng vương phủ, nhưng bây giờ, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể cười nhẹ, có lẽ đây chính là do ông trời chọn lựa muốn mình rời khỏi.
“Mộc Mộc, bổn vương thật sự rất vui, vì ngươi đã biết lo lắng bổn vương mà cam tâm nhận tội xử tử, với tình nghĩa của Mộc Mộc, bổn vương không bảo vệ cho ngươi, chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười rồi sao!” Phượng Kính Dạ cười mở miệng, bộ dạng trông cực kỳ cảm động, đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy ái muội, khiến lông tơ trên người Lâu Hướng Vãn đều dựng đứng hết.
Tả Ngôn im lặng nhìn Phượng Kính Dạ với Lâu Hướng Vãn cứ một kẻ hỏi lại có một kẻ đáp, đã đến lúc nào mà bọn họ còn có tâm tư tranh cãi, còn vui vẻ liếc mắt đưa tình với nhau. Đợi đến khi bị đem ra Ngọ môn trảm thủ mới lo thì đã muộn rồi!
“Vương gia, ta thật sự không cao thượng như ngươi nghĩ đâu, giờ chứng cớ đều có đủ, ta chỉ muốn chạy trốn một ngày thì tốt một ngày.” Lâu Hướng Vãn ngoài mặt tươi cười nhưng thực chất trong lòng lại không cười, nàng không rõ vì sao Vương gia lại tự tin có thể che chở cho mình, việc này không phải chuyện nhỏ, không cần nói đến chuyện Hách Liên vương phi, mà chỉ cần Vương hoàng hậu báo tin đến Hách Liên Quốc. Tới lúc đó Phượng Sở Thiên sẽ không vì bảo vệ mình mà khiến cho hai nước giao tranh làm dân tình khốn khổ, bản thân khó lòng thoát khỏi cái chết.
“Công phu bổn vương không tệ, đến lúc đó cùng Mộc Mộc trốn đi, dù có ba hay năm mươi tên nha soai bổn vương đều có thể ứng phó, vậy cho nên chúng ta đều có thể cùng nhau trốn đi chu du thiên hạ.” Phượng Kính Dạ dương môi cười, sắc mặt còn hơi tái nhợt nhưng vẫn toát ra vẻ tuấn tú, dáng vẻ tà mị như cũ lộ ra vẻ cuồng ngạo tự tin.
“Vương gia, sống còn đỡ hơn chết. Ngài là Vương gia, ta không muốn lại mắc thêm tội bắt cóc Vương Gia. Không chỉ mấy chục vạn quân của ngài đem ta ăn sống, còn có Tả Thượng Thư ngay hiện tại liền đem ta giết ngay.” Một mặt tỏ ra sợ hãi nuốt nước miếng, một mặt muốn đánh tan ý niệm của Phượng Kính Dạ, “Vương Gia, tâm ý của người thật tốt, Mộc Mộc sẽ khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không quên. Cho nên Vương Gia ngài, không cần phải cùng nô tỳ làm một đôi uyên ương trốn chạy đâu.”
“Nếu như Mộc Mộc xảy ra chuyện gì, bổn Vương chỉ sống như đã chết.” Phượng Kính Dạ vui vẻ cười nói chuyện phiếm với Lâu Hướng Vãn, vui đến mức muốn ôm chặt lấy Lâu Hướng Vãn, vì nàng luôn cử xử rụt rè rút mình vào mai rùa. Hiện giờ đã tìm được nhược điểm, cần phải tiến quân công kích, bằng không chỉ cần lơi là một chút nàng sẽ rụt lại vào trong mai, có đánh chết cũng không chịu chui ra.
“Đủ rồi, các người đừng làm cho ta buồn nôn nữa.” Tả Ngôn rốt cuộc cũng không nhịn nổi liền mở miệng cắt ngang lời hai người, chẳng lẽ cứ để cho bọn họ cùng nhau thảo luận đến chuyện tối ăn cái gì sao? Vương hoàng hậu như hổ rình mồi luôn canh chừng bên cạnh, làm không tốt, Lâu Hướng Vãn sẽ bị chém đầu, còn khiến Kính Dạ mang tội danh bất trung bất hiếu, thậm chí còn bị Ngự Sử buộc tội, cuối cùng mất hết binh quyền. Nghĩ đến chuyện này. Tả Ngôn bỗng nheo mắt lại, lặng lẽ nhìn Phượng Kính Dạ không hề có chút nôn nóng, chẳng lẽ vương gia muốn làm như vậy sao!