Do sinh ra trong Minh Gia, Minh Lam luôn sống trong sung sướng, còn Mã Thống Lĩnh vì để leo lên vị trí cấm vệ quân ở trong kinh thành, tâm cơ sẽ nham hiểm hơn cho nên nhìn ra được Tả Ngôn đang muốn kéo dài thời gian. Sau khi Mã Gia cùng Phượng Vương Phủ trở mặt, liền muốn nương nhờ vào Tam hoàng tử, nhưng vẫn hơi chần chừ, cho đến khi nghe Phượng Kính Dạ mất đi binh quyền, Mã gia lập tức sát nhập, ra tay với Tả Ngôn, thân tín của Phượng Kính Dạ trước.
“Cách cổng thành không xa, hãy cố kiên trì.”Lâu Hướng Vãn lần nữa rút vòng tay ra, sau đó ấn xuống công tắc, ngân kiếm từ trong cái vòng bật ra, vòng tay vừa vặn trở thành tay cầm, bóng dáng Lâu Hướng Vãn nhẹ nhàng vút quá lưng ngựa, đứng thẳng như một cây trường thương, trong ánh mắt trong trẻo dần dần sắc bén lạnh lùng khiến phải rùng mình, làm quân địch bốn phía không dám động thủ, đứng trước mặt chính là một vị cao thủ!
“Ngươi phá vòng vây, ta yển trợ phía sau!” Lâu Hướng Vãn mở miệng, bóng dáng khẽ di chuyển, kiếm quang xẹt qua, người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy yết hầu nóng lên, tay vừa sờ, máu tươi từ miệng vết thương ào ạt chảy ra ngoài, phát ra tiếng ầm ầm, ngã trên mặt đất, rồi chết.
Tiếng kêu la lại vang lên, khắp người Lâu Hướng Vãn đều là sát khí, chân khí không ngừng lưu chuyển trong người, trường kiếm đến chỗ nào, liền phát ra ngân quang lấp lánh, vững chắc như một vách tường ngăn chặn công kích của quân địch, khiến Tả Ngôn càng có nhiều thời gian hơn.
Trong bóng đêm, bốn phía phát ra ánh sáng từ ngọn đuốc, Tả Ngôn quay đầu nhìn qua, thấy y phục màu đen trên người Lâu Hướng Vãn có vài vết rách, máu tươi đầm đìa, không nhìn thấy được biểu cảm dưới khăn che kín khuôn mặt, nhưng vầng trán kia lại toát ra mồ hôi, ở trong bóng đêm đôi mắt phát ra ánh sáng rạng ngời cháy bổng.
Đột nhiên Tả Ngôn có ý chí muốn sống, hắn không thể chết mang tội danh cướp quân lương, không để nữ tử anh dũng này chết oan vì giết địch!
“Tiểu nha đầu, ngươi cần phải sống!” Tả Ngôn gầm nhẹ một tiếng, khua trường kiếm trong tay phá vòng vây, hướng về phía cổng thành chạy như điên, Lâu Hướng Vãn nghe được thanh âm của bóng dáng phía sau lưng, bỗng nhiên nở nụ cười, trong đêm tối ánh mắt chợt lóe sáng, ngân kiếm trong tay càng phát ra tia sáng chói mắt, kiếm ảnh gào thét, chặn lại tất cả quân địch truy đuổi Tả Ngôn.
“Đuổi theo!” Minh Lam mặc kệ Lâu Hướng Vãn, Tả Ngôn mới là quan trọng nhất, chỉ cần hắn chết, sẽ không có người đối chứng, tội danh cướp đoạt quân lương xem như thành công! Cho nên lập tức dẫn theo một đám người nhanh chóng đuổi theo, Lâu Hướng Vãn bị hơn bốn mươi kẻ địch giữ lại.
Trời dần dần bừng sáng, một bóng dáng màu đen lại đuổi tới chém giết, kiếm pháp biến hóa kỳ cùng sát khí dầy đặc, trong phút chốc đã giải quyết được sáu bảy kẻ địch.
“Lâu chủ! Cái này mà gọi là không sao ư! Cố gắng bình an trở về!” Lăng Thanh gầm nhẹ, đỡ cả người Lâu Hướng Vãn bị thương tổn, mà suy yếu, bên trong mắt phượng xinh đẹp sát khí tăng lên, ngân châm đầy kịch độc bắn ra ngoài, sau đó lấy ra một thứ mới được Lâu Hướng Vãn chế tạo.
Dùng bom khói độc ném vào bên trong quân địch, sau đó kéo lấy thắt lưng Lâu Hướng Vãn nhanh chóng rời đi vào trong đêm
______[ đường ngăn cách]_____
Tướng quân Hồng Chí Hoa chính là tâm phúc của Phượng Kính Dạ, một khi đã nhận chủ, sẽ tận tâm trung thành, nên Phượng Kính Dạ mới an tâm giao vị trí thành môn phía Đông cho hắn, nên Tả Ngôn mới thuận lợi ra khỏi kinh thành trong đêm khuya, nhưng không quá một canh giờ, Minh Lam mang theo Mã thống Lĩnh cùng cấm vệ quân kinh thành cầm lệnh bài ra khỏi thành, Hồng Chí Hoa cảm giác được chuyện không ổn, Hồng Chí Hoa lập tức phái binh sĩ đi thông báo cho Phượng Kính Dạ ở Phượng Vương Phủ, Tả Thượng Thư ra khỏi thành là chuyện bí mật, nhưng Minh Thị Lang lại mang theo nhiều cấm vệ quân như vậy ra khỏi thành, khẳng định đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện Lâm Tín áp giải quân lương, Phượng Kính Dạ có biết nhưng không để ý đến, Lâm Tín là tâm phúc của Tả Ngôn, tuy không thông minh, nhưng lại trung thực khiến người ta thấy an tâm, sau khi nghe nói Tả Ngôn ra khỏi thành, thì Minh Lam mang theo Mã Thống Lĩnh cùng cấm vệ quân, Phượng Kính Dạ lập tức mang theo người thúc ngựa chạy đi.
Trong đêm tối, hơn trăm người ngựa giống như đội kỵ quân túc sát(vinhanh-lequydon), nhanh như chớp hướng ra ngoài thành. Tả Ngôn đã không thể chống đỡ, thân thể suy yếu không còn chút sức lực, trường kiếm trong tay cũng rơi xuống đất, Tả Ngôn ngẩng đầu, quỳ một gối trên mặt đất, quá mệt mỏi, tự như muốn ngất đi, bất quá khi nhìn thấy đại đao ở trước mặt đang chém thẳng về phía đầu mình càng ngày càng rõ ràng.
Vinhanh-lequydon: Kỵ quân túc sát: ý nói là một đội quân được rèn luyện nghiêm minh hào dũng.
Ngay trong thời khắc nguy hiểm này, Tả Ngôn chỉ biết nhắm mắt lại, giờ lại phải cô phụ tấm lòng tốt của Lâu Hướng Vãn liều mạng cứu mình, một đạo Xuyên Vân Tiễn xẹt qua không trung, trong ánh sáng mờ ảo dưới bình minh, vù vù một tiếng, chiếc lông vũ ở mũi tên xẹt qua gò má trái, mang ra một vệt máu, trực tiếp từ đầu vai mình xuyên thẳng qua cấm vào lồng ngực của nam nhân trước mắt, lực độ quá mạnh, khiến cho người bị bay ra xa hơn một thước.
Kính Dạ! Tả Ngôn kinh ngạc sửng sốt. Tại vương triều Tố Nguyên, bất cứ tướng quân hay binh lính điều biết tài cung thủ của Phượng Kính Dạ là bách phát bách trúng, nhất là Xuyên Vân Tiễn của hắn, ở giữa hai quân giao đấu, trực tiếp bắn thẳng vào doanh trại quân địch, giết chết chủ tướng, trong vô thanh vô tức. Quân địch liền không dám lộ diện trực tiếp với Phượng Kính Dạ, chủ tướng cầm lấy một cái khiên chắn trước mặt, binh lính vây kín chung quanh, nhưng hai quân còn chưa khai chiến, trống trận chưa vang, quân địch liền mất chủ tướng, sa vào trò cười, không chỉ thế, tam quân vô chủ làm cục diện trở nên thảm thương, tại bên trong biên quan, quân địch chỉ cần nghe đến uy danh rềnh vang của Phượng Kính Dạ đã phải biến sắc.
“Sao lại nhếch nhác thế này.” Phượng Kính Dạ thúc ngựa chạy như điên đến, do chuyện tình phát sinh bất thình lình, nên chỉ kịp lấy cẩm y màu trắng choàng trên người, chạy đến đây cứu người.
“Mộc Mộc!” Tả Ngôn nắm chặt tay Phượng Kính Dạ, khăng khăng nói ra hai chữ Mộc Mộc, sau đó chìm vào bóng đêm, chống đỡ không nổi liền ngất đi, một trận chiến ác liệt, ngay từ đầu không phải được sự trợ giúp của Lâu Hướng Vãn, Tả Ngôn đã bị đám người Phi Long Sơn Trang cùng quân thù bao vây chặt, sau đó nếu không phải Phượng Kính Dạ kịp thời tới cứu viện, Tả Ngôn cũng khó thoát cái chết, quá kiệt sức, vết thương mất máu quá nhiều, trên người hầu như không có khối thịt lành lặn, kiên trì đến lúc này chưa hôn mê quả là ý chí cực lớn.
Tiểu Mộc đầu? Phượng Kính Dạ không hiểu nhìn Tả Ngôn đang hôn mê, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mỹ làm người rùng mình, mắt phượng nguy hiểm hướng về phía Minh Lam, ”Đi theo Tả Ngôn còn có ai?”
Tả Ngôn vừa mới hôn mê ở bên người Phượng Kính Dạ, do quá mức suy yếu, âm thanh quá nhỏ, những người khác không thể nghe thấy, Phượng Kính Dạ chỉ đặc biệt nhạy cảm với cái tên của Lâu Hướng Vãn, nên mới hiểu được chứ hầu như không nghe được lời của Tả Ngôn, nhưng do lúc Tả Ngôn hôn mê dùng sức nắm chặt cánh tay Phượng Kính Dạ, khiến hắn hiểu được chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lâu Hướng Vãn, bằng không Tả Ngôn sẽ không dùng hết sức nắm chặt tay mình như thế.
“Là một hắc y nhân che mặt.” Minh Lam bị vẻ lạnh như băng của Phượng Kính Dạ nhìn khiến tim gan run sợ, cả người run rẩy, không tự chủ được liền mở miệng, trong phút chốt đứng dậy, “Lôi Bôn, đem Tả Ngôn về trong phủ trị liệu, có chuyện gì, chờ bổn vương hồi phủ hãy nói!”
Nói xong, Phượng Kính Dạ cấp tốc xoay người lên ngựa, dùng sức thúc vào bụng ngựa, hướng về ngoài thànhchạy đi như điên, chết tiệc! Vì sao Tiểu Mộc đầu lại xuất hiện tại nơi này! Tuy biết thân phận Lâu Hướng Vãn không hề đơn giản, thậm chí bên cạnh nàng còn có cao thủ có thể đột nhập vào hoàng cung, nhưng Phượng Kính Dạ không ngờ Lâu Hướng Vãn lại xuất hiện ở ngoài thành, hơn nữa Tả Ngôn bị trọng thương như thế, vậy Mộc Mộc, nàng ấy?
Thúc ngựa chạy như điên, mãi cho đến Phi Long Sơn Trang, lại không nhìn thấy bóng dáng Lâu Hướng Vãn, giờ phút này sắc trời đã sáng ngời, bốn phía đều là máu tanh, tử thi khắp nơi, nhìn ra được tình cảnh đêm qua vô cùng khủng khiếp.
Mộc Mộc không có ở đây, vậy hẳn không có gặp chuyện không may, Minh Lam nói có một nữ tử y phục mặc màu đen? Mộc Mộc biết võ công? Phượng Kính Dạ nhếch môi mỏng nở nụ cười, Tiểu Mộc đầu ẩn giấu thật kỹ, ở vương phủ nhiều năm như vậy, vậy mà hắn lại không biết nàng có võ công!
“Giờ phút này, ngươi còn có thể cười sao.” Phượng Sở Thiên chậm rãi bước đến, sắc mặt có chút nặng nề, nhìn bốn phía, “Tả Ngôn bị thương quá nặng nên hôn mê, chỉ có điều không nguy hiểm đến tính mạng, Lâm Tín cùng những binh lính còn sống sót đã tố giác Tả Ngôn, chỉ huy một số binh lính cướp quân lương, cuối cùng nhờ có sự trợ giúp của người Phi Long Sơn Trang nên Lâm Tín mới có thể đánh bại, Tả Ngôn liền đào tẩu, thì gặp ngươi ở ngoài cửa thành. Còn phía Minh Thừa Tướng lại bắt được một mật thám của Tây Lan, tìm được một phong thư muốn giao cho Tả Ngôn, nhưng do tên mật thám đã tự sát, chỉ để lại mật thư, chuyện này vô cùng khẩn cấp, Minh Thừa tướng phái Minh Lam mang theo cấm vệ quân đến trợ giúp, toàn bộ mọi chuyện xảy ra là thế.”
“Chuyện đã như vậy, sốt ruột cũng vô dụng, bất quá thật sự không nhìn ra, Minh Thừa Tướng lại lôi kéo được Lâm Tín, dùng Lâm Tín, để dụ Tả Ngôn trúng bẫy cũng không kỳ lạ.” Phượng Kính Dạ nhếch khóe miệng, mắt phượng cười, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ này lại khiến người ta cảm thấy có một loại lãnh ý âm trầm đầy đáng sợ, có lẽ lúc Phượng Kính Dạ không cười sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều. (bó tay với anh Thiên nhà ta =))))
“Tìm những binh lính đã liều sống chết bảo vệ quân lương cùng với Tả Ngôn đi an táng, tìm phản đồ cướp quân lương và những thi thể còn lại kia, tạm thời đặt vào bên trong nghĩa trang, sau đó phóng hỏa, thiêu thành tro!” Trong giọng nói lãnh lót của Phượng Kính Dạ tràn đầy vẻ lạnh lùng bức người. hảo diệu kế cho đám gian tặc!
“Không phải chuyện đã qua rồi sao, ngươi tức giận như vậy để làm gì, Kính Dạ, đây không giống bản tính của ngươi lắm.” Phượng Sở Thiên nghi ngờ thoáng nhìn qua mắt phượng nhiễm sát khí, Phượng Kính Dạ tuy nói chuyện này khó giải quyết, ngay cả Tả Ngôn đã sụp bẫy, nhưng vẻ mặt Phượng Kính Dạ lại quá mức lãnh huyết.
“Lâm Tín cùng Minh Tuyên quốc tốt nhất cầu nguyện Mộc Mộc vô sự, bằng không bổn vương sẽ nghiền nát xương bọn họ thành tro, chết không có chỗ chôn!” Phượng Kính Dạ dùng nụ cười che phủ sự phẫn nộ, tuy Phượng Kính Dạ đã an ủi chính mình nói Lâu Hướng Vãn biết võ công, sẽ không có việc gì, nhưng khi thấy nhiều người chết thảm thiết, với địch nhiều ta ít, cả người Tả ngôn đều bị trọng thương hôn mê, giờ phút này lại không biết Mộc Mộc đang ở đâu, thương tổn hẳn không nhẹ!
“Mộc Mộc?” Phượng Sở Thiên kinh ngạc sửng sốt, không hiểu chuyện này sao lại liên quan đến Lâu Hướng Vãn,”Kính Dạ, chuyện này là sao!”
“Minh Tuyên quốc cùng Lâm Tín bày ra kế này, đưa Tả Ngôn vào cạm bẫy, làm sao có thể để cho Tả Ngôn sống sót, nhất định sẽ giết người giệt khẩu, nhưng Tả Ngôn lại có thể chạy trốn tới cửa thành, chắc là Mộc Mộc mở đường phía sau cản trở một nhóm người, trước khi Tả Ngôn hôn mê chỉ gọi tên Mộc Mộc.” âm thanh Phượng Kính Dạ có hơi rét lạnh, hít sâu, đè nén sự lo lắng, đi tới đâu thi thể chồng chất tới đó, ngồi xổm xuống, thậm chí không thèm để ý đến cẩm bào màu trắng, bị kéo lết trên mặt đất nhiễm đầy máu.
Phượng Kính Dạ cẩn thận kiểm tra từng thi thể một, sau đó chỉ vào cổ thi thể cho Phượng Sở Thiên xem, “Những thứ này đều bị một kiếm cắt yết hầu, vết thương cực kỳ nhỏ, xem ra là Thần Binh Lợi Khí hiếm gặp, Tả Ngôn không mang theo bội kiếm của mình, chắc là tước được vũ khí trong tay bọn này, nên không phải do Tả Ngôn giết, cũng không phải binh lính áp giải quân lương, bọn họ không có kiếm pháp tốt như vậy, còn đám người Phi Long Sơn Trang, chuyên sống bằng nghề áp tiêu, thường là một kiếm đâm thẳng vào ngực, cho nên những chiêu thức tựa như sát thủ gây nên này hẳn là do Mộc Mộc làm ra.”
Sát thủ? Mộc Mộc? Phượng Sở Thiên nhìn những thi thể trên mặt đất, cố gắng sát nhập Lâu Hướng Vãn cùng lãnh huyết vô tình hòa vào nhau, nhưng nghĩ thế nào cũng không thể cảm nhận được sát khí trên người Lâu Hướng Vãn, “Mộc Mộc ở vương phủ nhiều năm như vậy, ngươi không phát hiện ra nàng có võ công sao.”
“Không có, hẳn là đã phong bế nội lực, hoặc là dùng dược.” Phượng Kính Dạ đứng dậy, vỗ vỗ cẩm bào, “Trở về thành đi, bên cạnh Mộc Mộc có hai Long Vệ, chiều hôm qua thấy nàng đi ra ngoài một chuyến, hẳn là đi gặp người nào, ta cần phải đi thăm dò một chút.”
Phượng Sở Thiên liền bàn giao vài chuyện với những binh lính đi theo hắn, sau đó nhảy lên lưng ngựa, cùng Phượng Kính Dạ quay về cổng thành. Những binh lính có thể làm chứng cho Tả Ngôn đều bị giết, chỉ còn đám người của Lâm Tín với người Phi Long Sơn Trang buộc tội Tả Ngôn là còn sống, quả thực khó lòng giúp Tả Ngôn rửa sạch được tội danh.
_____[ đường ngăn cách]_________
“Ngươi còn muốn về Phượng Vương phủ, ngươi muốn đem mạng nhỏ của mình mất đi, mới vui à!” Sắc mặt Lăng Thanh cực kỳ khó coi, sau đó đi rửa mặt, Lâu Hướng Vãn đã thay đổi một bộ y phục sạch sẽ, Lăng Thanh vội vàng mang thuốc bôi vào mấy chỗ thương tích sau lưng nàng, nhiều thương tổn vậy có thể tưởng tượng ra, tình cảnh đó nguy hiểm đến cỡ nào, nếu như không phải hắn ở bên cửa thành chờ không được Lâu chủ trở về, chạy đến xem, không chừng Lâu chủ đã bỏ mạng tại Phi Long Sơn Trang rồi.
“Tả Ngôn còn không biết sống hay chết, ta phải về báo lại cho Vương gia biết.” Lâu Hướng Vãn ăn dược vào, nội lực liền khôi phục một ít, khắp người chỉ là vết thương ngoài da, nên cũng không phải rất nặng, chỉ bị mất máu và dùng sức quá nhiều nên sắc mặt mới tái nhợt.
“Lâu chủ, người cho mình là mèo có chín cái mạng à, nếu như hôm nay không phải vì cứu cái tên Tả gì đó, thì sao lại bị thương như thế này chứ?” Lăng Thanh bỗng nhiên đứng dậy, đi đến bên giường, trừng mắt từ trên cao nhìn xuống Lâu Hướng Vãn, thực muốn bóp chết nữ tử quá mức thiện lương này cho rồi, “Giờ người về Phượng vương phủ, phải nói như thế nào đây? Nói cho Phượng Vương gia chết tiệc kia về thân phận của ngài! Hay muốn nói cho Phượng Kính Dạ biết, ngươi đi Phi Long Sơn Trang là vì mẫu thân của hắn!
“Lăng Thanh, ngươi thành lão nương dài dòng rồi đó.” Lâu Hướng Vãn mím môi cười trộm, sau đó bất ngờ trực tiếp trừng mắt hung hăng nhìn Lăng Thanh,” Được rồi, ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng ta không thể bỏ mặc Tả Ngôn lại, hơn nữa, cho dù có trở lại Phượng Vương phủ, ta cam đoan sẽ không nói một chữ! Cho dù vương gia có hỏi ta, ta cũng không nói.”
Lăng Thanh nhìn Lâu Hướng Vãn, biết nàng đã quyết định không thể thay đổi, giọng nói không lớn, nhưng cũng đã gật đầu, “Không được để bị thương, cũng không được tiết lộ ra sát thủ Lâu.”
Lúc Lâu Hướng Vãn mới ra khỏi hiệu thuốc, đã thấy một chiếc xe ngựa cũng vừa dừng lại, rèm xốc lên, một bóng dáng tuấn lãng từ trong xe ngựa bước xuống, mặt ngọc, phong thần tuấn lãng, trên gương mặt tà mị mang theo nụ cười ôn nhu, “Tiểu Mộc Đầu, bổn vương tới đón ngươi hồi phủ.”
“Ta nhớ vương gia có nói, sẽ không để Long vệ báo cáo lại nơi ta đã đi mà.” Lâu Hướng Vãn đứng ở cửa hiệu thuốc cười khẽ, nhìn về phía Phượng Kính Dạ đứng dưới ánh mặt trời, từng tia sáng nhu hòa bao quanh hắn, chói mắt như một vị thần đến chói mắt, cùng vẻ ôn nhu và sủng nịch, những uất ức, sự ấm áp, làm cho Lâu Hướng Vãn hiểu rõ, nếu mình không nói vương gia cũng sẽ không hỏi tới.
“Đã đến lúc cần, không thể không dùng.” Phượng Kính Dạ lắc đầu, đành bó tay với miệng lưỡi sắc bén của Lâu Hướng Vãn, đi qua hai bước, đưa tay về phía nàng, trong mắt tràn đầy tươi cười, “Đi thôi, cùng trở về nào.”
“Uhm.” Lâu Hướng Vãn gật đầu, đặt tay vào lòng bàn tay Phượng Kính Dạ để mặc hắn nắm giữ, sau đó bước lên xe ngựa, rời khỏi hiệu thuốc. Trong phút chốt lên xe ngựa, Phượng Kính Dạ quay đầu thoáng nhìn vách tường, trên nhành cây, tựa hồ có một bóng dáng, giống gã nha soai ở trong đại lao Hình Bộ kia.