Chương : Trên quán rượu lãnh lẽếo hai bên lìa tan.
Sao có thể không xấu hồ, dù sao cô cũng phải có tự tôn.
Huống chỉ, Viên Linh vốn đối xử với loại người như Lý Mộng Dao, thì khit mũi khinh thường.
Nhưng mà hiện tại, nam sinh mà bản thân vẫn lớn mật thổ lộ đau khổ theo đuổi, thế nhưng đã từng thâm tình giữ chân Lý Mộng Dao như vậy.
Nói thật, trong lòng Viên Linh nhất thời khó tiếp nhận.
Hơn nữa, Viên Linh còn rất rõ ràng, Lục Nguyên của hiện tại vẫn chỉ đang đóng giả bạn trai của mình mà thôi, bản thân cũng không có thật sự theo đuổi Lục Nguyên.
Thử nghĩ, nếu để cho đám người Lưu Triều Phong biết Lục Nguyên là bởi vì bản thân cầu xin, đóng giả bạn trai của mình, như vậy bọn họ có thể càng thêm đắc ý vênh váo.
“Tôi không tin. Ảnh chụp màn hình cũng có thể photoshop.” – Viên Linh đột nhiên nói, cô thật sự không tin đây chính là sự thật.
“Ha ha, cô không tin cũng không sao.” – Lúc này Lý Mộng Dao đã đứng dậy, một tay khoát lên trên vai Lưu Triều Phong, ưỡn ngực nâng mông, trên mặt cũng tràn đầy cảm xúc đắc ý, lấy tay chỉ vào Lục Nguyên: “Cô có thể hỏi anh ta.”
Viên Linh theo bản năng liền nhìn về phía Lục Nguyên: “Thật vậy sao?”
“Ừ, cô ta nói chính là sự thật.”
Lục Nguyên cũng không nghĩ muốn lừa gạt Viên Linh, hơn nữa Lục Nguyên cũng cảm tháy việc này rất bình thường, anh cũng không cảm thấy mắt mặt hay là sỉ nhục gì đó.
Dù sao bản thân đúng là đã từng yêu Lý Mộng Dao, lúc ấy sau khi chia tay, trong lòng xác thực đã từng rất khó chịu.
Nói ra những lời kia đều là lời tâm huyết.
Nếu đã nói, tôi sẽ không phủ nhận.
Nếu tôi sợ phải thừa nhận, tôi cũng sẽ không nói.
“Ha ha ha ha.” – Lưu Triều Phong cười ha ha: “Chị họ, chị có nghe không, tên thấp kém này cũng đã thừa nhận, ha ha ha ha, cái bồn cầu tôi dễ như trở bàn tay có được, vậy mà là nữ thần bạn trai chị đau khổ cầu xin, thật sự là cười chết tôi.”
Nói tới đây, Lưu Triều Phong đột nhiên ý vị thâm trường nhìn nhìn Lý Mộng Dao: “Đúng rồi, Dao Dao, em nói, là của anh làm việc tốt, hay là cái kia của Lục Nguyên làm việc tốt?”
Những lời nói này của anh ta, cố ý là nói cho chị họ nghe.
Dù sao Viên Linh chính là bạch phú mĩ không nhiễm một hạt bụi trần, thánh khiết như một đoá hoa sen trắng chỉ được nhìn từ xa không thể khinh nhờn, mà bình thường, Viên Linh ở trước mặt Lưu Triều Phong cũng đều là một dáng vẻ chị họ, một dáng vẻ chín chắn trưởng thành.
Nhưng thật ra Viên Linh cũng chỉ hơn Lưu Triều Phong vài ngày mà thôi.
Cho nên, hiện tại Lưu Triều Phong có ý hỏi cái loại vấn đề này, chính là kích thích chị họ.
Làm cho trong đầu chị họ không tự chủ được mà suy nghĩ đến Lục Nguyên và Lý Mộng Dao trong lúc làm việc cầu thả, ha ha, chị họ nhất định sẽ bị kích thích rất thê thảm đi.
“Anh ta à, ha ha, anh ta căn bản không chạm qua thân thể của “
em.
Lý Mộng Dao khinh thường nói: “Em cũng chưa để cho anh ta chạm qua mình. Chẳng qua ấy mà, thật ra anh ta rất muốn có được em, không có việc gì liền mang em đi ra ngoài thuê phòng, chỉ là mỗi lần thuê phòng, em đều nghiêm khắc cảnh cáo anh ta không được cùng giường với em. Trong lúc đó có vài lần anh ta còn muốn lén lút lên giường của em, kết quả đều bị em một đạp đạp xuống.”
“Ha ha ha ha.”
Cái này, Lưu Triều Phong càng vui sướng: “Hoá ra tên thấp kém này còn chưa từng có được em, ha ha, không cần phải nói, trong lòng anh ta khẳng định rất muốn có được em một lần.”
Nói tới đây, Lưu Triều Phong khinh thường nhìn Lục Nguyên: “Người phụ nữ mày không chiếm được, tao lại có thể tuỳ tiện chơi đùa.”
Nói xong, Lưu Triều Phong đột nhiên cúi đầu, bắt đầu hôn lên môi Lý Mộng Dao, không chỉ là bắt đầu hôn, mà còn là hôn kiểu Pháp, kiểu hôn phát ra âm thanh chậc chậc.
“Chị họ, tôi nghĩ, hiện tại chị rốt cuộc cũng biết được bộ mặt thật sự của cái tên bạn trai thấp kém rồi đi, chị họ à chị họ, tuy rằng chị lớn hơn tôi vài ngày, bình thường ở trước mặt tôi luôn một dáng vẻ hiểu nhiều biết nhiều, nhưng thật ra chị ấy à, vẫn còn rất đơn thuần, chỉ là một cô gái nhỏ hồn nhiên chưa từng nói chuyện yêu đương. Chị xem, chị là một bạch phú mỹ cao quý như vậy, thế nhưng lại bị một tên thấp kém xoay vòng đùa giỡn, cứ như vậy chị còn ghét bỏ Tường Tử, Tường Tử có chỗ nào không mạnh bằng thằng nhãi thấp kém này? Chậc chậc…”
Lưu Triều Phương vừa nắm chuẩn cơ hội này, rốt cuộc đem oán hận tích tụ trong lòng nhiều năm, toàn bộ nói ra hết.
“Đúng là, chị Linh, phương diện tình cảm này chị rất đơn thuần.”
“Ngã một lần khôn hơn một chút đi, chị thích chẳng qua chỉ là một thằng nhãi thấp kém đáng khinh.”
Những người khác vốn ghen tị mối quan hệ giữa Lục Nguyên và Viên Linh, bây giờ còn không hăng hái dơ bản Lục Nguyên.
Nếu có thể để chị Linh nói chia tay với thằng nhãi thấp kém này, đúng là không thể tốt hơn.
Nét mặt Viên Linh lúc này chợt đỏ chợt trắng, tuy rằng không biết trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng là tuyệt đối không thể Vui Vẻ.
Đột nhiên, Viên Linh không nói một lời, đi về hướng cửa quán rượu.
Mấy nhà giàu đời thứ hai đứng phía trước cô, cũng bị cô thô bạo đầy ra.
Về phần Lý Mộng Dao, Lục Nguyên cũng hiểu được bản thân đã tận tình tận nghĩa.
Đã nói đến phần đấy, cô ta không nghe, bản thân cũng không có biện pháp.
Mong cô ta tự cầu nhiều phúc thôi.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lục Nguyên vẫn ngồi ở căn tin thứ hai, chậm rãi ăn cơm rang mười tệ trước mặt.
Hôm nay là ngày thứ ba Chu Doãn rời đi, thiếu Chu Doãn, Lục Nguyên đột nhiên cảm thấy bản thân trống vắng đi rất nhiều.
Có lẽ thói quen một thời gian này ở cùng một chỗ với Chu Doãn, thời gian hai người cùng nhau ăn cơm.
Một người ăn cơm, khẩu vị của anh không được bao nhiêu.
Đúng lúc này, một khay cơm rang đặt ở đối diện Lục Nguyên, sau đó một nữ sinh thuận thế ngồi xuống.
Viên Linh?
Lục Nguyên giật mình, cô nàng này, sao lại tới nữa?
Ngày hôm qua, từ lúc cô vẻ mặt khó xử chạy ra khỏi quán rượu Orange Island đến sau đó, Lục Nguyên cũng chưa thấy qua cô lần nữa, cô cũng không liên lạc với Lục Nguyên.
Vốn Lục Nguyên cảm thấy chuyện này có lẽ đến vậy là đã xong.
Ai ngờ cô nàng này lại tới nữa.
Cùng mặc một bộ đồng phục nhưng khác biệt, hôm nay cách ăn mặc của Viên Linh quyến rũ hơn nhiều, tóc được buộc bằng một dải ruy băng màu vàng nhạt, có vẻ hoạt bát trong đó chứa vài phần ý vị phụ nữ, một cái áo đã trải qua cắt may tỉ mỉ làm nổi bật xương quai xanh xinh đẹp nữ tính, phối hợp rất phù hợp với sợi dây chuyền đá quý màu xanh lá trên ngực cô.
Hơn nữa, cùng với thời điểm ngày hôm qua buồn bực rời đi có sự khác biệt, Viên Linh hiện tại có vẻ quyến rũ động lòng người, vẻ mặt phần chắn, dường như tâm trạng còn rất tốt.
“Làm sao, nhìn cái gì vậy?”
Viên Linh thấy Lục Nguyên đang nhìn cô, cô cũng dùng một ánh mắt không chút nào yếu thế nhưng lại mang theo chút ý cười nhìn Lục Nguyên: “Thật sự là cái đồ ngốc, anh có biết nhìn con gái như vậy là rất bát lịch sự hay không?”
“Cô…
Trong chốc lát Lục Nguyên cũng không biết nên nói như thế nào.
Sao lại thế này, dáng vẻ cô nàng này giống như hoàn toàn đã quên chuyện tình ngày hôm qua.
Chẳng lẽ cô không ghi hận mình hay sao, chẳng lẽ cô không khinh bï thái độ làm người của mình hay sao?
“Cô cái gì mà cô.” -vViên Linh vẫn cười mỉm: “Anh không phải muốn nói có phải em đã quên hay không, chuyện tình ngày hôm qua, em đương nhiên là không có quên.”
“Cô đã không quên, vậy cô hẳn…” – Lục Nguyên còn chưa nói xong.
Lại bị Viên Linh cắt ngang: “Anh lại muốn nói, em hẳn nên hận anh phải không?”
Lục Nguyên gật gật đầu, trong lòng nói cô nói đúng đấy.
“Em xác thực rất hận anh.” – Viên Linh vừa chuyển đề tài, oán hận liếc mắt nhìn Lục Nguyên một cái.
“Ò” – Lục Nguyên nghe đến đó, trong lòng ngược lại yên tâm không ít, tốt lắm, cô hận tôi là được rồi, néu cô hận tôi, vậy sẽ không thích tôi.
“Em hận anh ngày hôm qua vì sao lại không đuổi theo em.” – Viên Linh còn nói thêm.
Trời.
Lục Nguyên thiếu chút nữa phun hạt cơm trong miệng ra.
Em gái, góc độ của cô sao lại gian xảo như vậy.
Chẳng lẽ không phải cô hận tôi quỳ liếm tái hợp với Lý Mộng Dao hay sao? Chẳng lẽ không phải nên hận tôi hèn mọn thấp kém nói suông đồng ý mua xe sang, trực thăng cho Lý Mộng Dao vì muốn lừa cô ta tái hợp hay sao?
Cô tại sao lại hận tôi vì tôi không đuổi theo cô.
Cô cư xử cũng hơi quá rồi đấy.
“Hừ, chẳng lẽ không đúng sao?” – Viên Linh tiếp tục nói: “Em là con gái, ngày hôm qua tức giận chạy đi ra ngoài, thế nhưng anh không đuổi theo đến an ủi em, anh thật là…”
THỐI So Lục Nguyên hết chỗ nói rồi.
Xem ra cô nàng này thật đúng là vứt đi không xong.
“Tôi cái gì mà tôi, nhìn anh xem, miệng ăn dính đầy là hạt cơm, anh thật sự thiếu một người bạn gái thay anh lau hạt cơm đấy.”
– Viên Linh nói xong, đột nhiên lại đứng lên ngồi xuống bên cạnh Lục Nguyên, dùng khăn tay nhẹ nhàng thay Lục Nguyên lau hạt cơm nơi khéo miệng.
Lúc này, người đẹp ở bên, dư hương ấm mềm, tay ngọc chân thành, thon dài hầu hạ quân vương.
Lập tức, trong lòng Lục Nguyên lại có một tia gợn sóng không nói nên lời.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Lục Nguyên vội vàng nhìn, Chu Doãn gửi đến một lời mời trò chuyện video.