Chương Gà con rơi vào giữa bầy sói.
“Đừng mà… Đừng mà…”
Chu Doãn sợ choáng váng trong nháy mắt, đánh gãy tay chân?
Lúc nãy đánh nhau với Trịnh Huyền Nhã đã tiêu hao hết sức lực của cô rồi.
Vốn dĩ vóc dáng của cô không phải loại cường tráng, cô chỉ là một nữ sinh gầy gò ốm yếu, vừa rồi chỉ là do Trịnh Huyền Nhã xúc phạm mẹ cô, cho nên cô dùng hết sức lực tuôn ra từ đáy lòng để chiến đấu, bây giờ bình tĩnh lại rồi, cô chỉ cảm thấy cả người không còn sức lực.
Mà Diệp Vô Song lại khiến cô nằm liệt trên mặt đất, không đứng lên nỗi.
Chu Doãn vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, hy vọng có người sẽ cầu xin giúp cô một câu.
Những người tới đây tham gia tiệc tùng đều là người máu mặt, toàn là nhà giàu nỗi tiếng, chẳng lẽ những người này sẽ trơ mắt nhìn một cô gái bị đánh gãy tay chân sao?
Nhưng mà Chu Doãn thất vọng.
Xung quanh có rất nhiều ánh mắt, nhưng cô lại không thấy bát kỳ ánh mắt thân thiện nào cả, tất cả đều là khinh thường miệt thị, trên nỗi đau của người khác, ánh mắt như đang nói Chu Doãn gieo gió thì gặt bão vậy.
Vô số ánh mắt thù địch ở đây giống như một tảng đá đè lên cơ thể Chu Doãn, khiến cô không thở nổi, khiến cô cảm thấy không khí ở đây như dừng lại.
Trong nháy mắt, Chu Doãn cảm thấy nơi này thật đáng sợ.
Cô giống như bị bao vây bởi một đám ác quỷ.
“Ha ha, không phải lúc nãy rất ngang ngược sao, sao bây giờ lại bị dọa cho mềm nhũn rồi?”
“Đúng vậy, nhìn dáng vẻ đánh nhau với khách của cô ta lúc nãy, giống như một người phụ nữ đanh đá, bây giờ lại còn giả bộ đáng thương, đúng là đạo đức giả, trừng phạt là đúng.”
“Nói rất đúng, hôm nay khách khứa tới dự tiệc đều không phải là người bình thường, cô ta chỉ là một người biểu diễn nho nhỏ, mà lại đánh nhau với khách, đúng là muốn làm phản.”
“Cô ta hành hung khách, thật ra cũng chính là đang đánh chúng tôi, cô ta chính là kẻ thù của tất cả chúng tôi, loại người này tuyệt đối không thể tha thứ, cậu Diệp làm rất tốt, trút giận thay cho chúng tôi đi.”
“Một con hát nho nhỏ vậy mà dám làm loạn trong bữa tiệc, hôm nay không dạy cho cô ta một bài học, nếu sau này truyền ra ngoài, người khác sẽ cười nhạo chúng ta mắt, nói ngay cả một con hát nhỏ mà chúng ta cũng không xử lý được.”
“Thật sự là một kẻ vô văn hóa, không thể văn minh một chút sao? Cậu Diệp nhanh cho người ra tay đi, đánh gấy chân tay của cô ta, cho cô ta một bài học.”
Tất cả khách khứa đều đứng nhìn Chu Doãn, nghị luận ầm ï.
Mặc dù có một số người cảm thấy Diệp Vô Song làm như vậy rất tàn nhẫn, nhưng ở trong trường hợp này, đương nhiên là bọn họ cũng không dám nói gì.
Dù sao cậu Diệp đã lên tiếng, trừ khi là kẻ ngu, nếu không sẽ không có ai dám đứng ra biện hộ giúp.
“Cầu xin anh, đừng nà, xin lỗi, thật sự xin lỗi, tha cho tôi một lần đi, tôi sai rồi, xin lỗi…”
Lúc này trong lòng Chu Doãn thật sự rất sợ hãi, nếu như gãy tay chân, vậy sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Cô sẽ không thể tiếp tục nhảy múa, cũng sẽ không còn được đắm chìm trong vũ đạo nữa.
Không, đây vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhát.
Điều đáng sợ nhát là cô sẽ không còn được đi dạo, cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau đi dạo hồ, cùng nhau ăn kem với Lục Nguyên nữa, cô sẽ không còn được chạm vào mặt anh, sưởi ấm cho anh nữa.
Cô biết trong tình huống này, cô không thể giải thích được, không ai chịu nghe cô giải thích, cô chỉ còn cách cầu xin.
“Tha cho cô một lần?”
Lúc này vẻ mặt của Diệp Vô Song lạnh lùng, vốn dĩ với thân phận của anh ta, căn bản chẳng thèm nói chuyện với Chu Doãn.
Vì vậy lúc này anh ta nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói: “Cô có biết đây là nơi nào, hôm nay là ngày gì, tôi vừa mới làm gì không? Đây là bữa tiệc dành cho người giàu có nồi tiếng khắp cả nước, những người thuộc tầng lớp thượng lưu đều tới đây, cô chỉ là một con hát tầm thường mà cũng dám làm loạn ở đây, đây là chỗ cho cô giở thói ngang ngược sao?”
“Hơn nữa tôi còn vừa cầu hôn cô Kim Đới San xinh đẹp xong, tất cả mọi người đang đắm chìm trong khoảnh khắc lãng mạn nộ À: ` ^ˆ . ˆ £ . LxÁ vừa rôi, mà một đứa con như cô lại đên náo loạn, khiên cho màn cầu hôn lãng mạn vừa rồi của tôi biến mất hoàn toàn. Cô đã sỉ nhục tôi, cũng đã sỉ nhục cô Kim Đới San xinh đẹp.”
“Ban đầu, đáng lẽ cô Kim Đới San cao quý đang được tận hưởng khoảnh khắc đẹp đế và lãng mạn này, nhưng tất cả đều bị phá hủy bởi người điên như cô. Cô là cái thá gì, còn không bằng một cọng lông chân của cô Kim Đới San, mà lại dám làm xáo trộn mọi thứ, đánh gãy chân tay của cô vẫn còn nhẹ đất.
Cút đi.”
Diệp Vô Song lạnh lùng quát lên.
“Đúng vậy, bầu không khí tốt đẹp vừa rồi đã bị cô ta làm hỏng mắt rồi, màn cầu hôn của cậu Diệp và cô Kim thật sự rất lãng mạn, khiến người ta phải cảm động, vốn dĩ là một khung cảnh đẹp đế và hài hòa dường nào, không ngờ lại bị một cô ả thấp kém không có mắt này làm hỏng, hình phạt của anh Diệp đúng là làm người khác sảng khoái.”
“Đúng, đúng, anh Diệp nhanh chóng cho người ra tay đi, trút giận cho chúng tôi.”
Một đám người chỉ giỏi tâng bốc a dua đều nhao nhao nói.
Diệp Vô Song không nói thêm gì nữa, nháy mắt với đám vệ sĩ cường tráng phía sau lưng.
Sau đó Diệp Vô Song nhã nhặn đi tới bên cạnh Kim Đới San, một tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Kim Đới San.
Kim Đới San khẽ dựa đầu vào vai Diệp Vô Song, lại nở một nụ cười xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại nhìn Chu Doãn đang ngồi ở dưới đất, bởi vì đánh nhau mà tóc tai rối bời, trên mặt bê bết máu.
Kim Đới San mỉm cười chờ đợi.
Hai người đàn ông vạm vỡ, cao gần một mét chín, đều là loại người có vóc dáng cường tráng, cánh tay còn to hơn cả bắp đùi Chu Doãn.
Một trong hai người đàn ông đó cầm một cái búa sắt trong tay, đầu búa bóng loáng.
Hai người giống như cái máy xay thịt, chậm rãi đi về phía Chu Doãn.
Trịnh Huyền Nhã đứng ở hàng đầu tiên trong đám người, cũng dựa vào người Lý Văn Bác, khế mỉm cười nhìn Chu Doanh.
Nhìn thấy hai người đàn ông vạm vỡ cầm búa đi về phía Chu Doãn, cô ta còn lấy điện thoại ra làm động tác chữ V chụp một tắm hình tự suớng.
“Mày ấn cánh tay cô ta, tao bẻ gãy.”
Người đàn ông cầm búa nói với đồng bọn của mình.
Lúc này Chu Doãn đã sợ tới mức không thể nhúc nhích, cả người run lên, cơ thể gầy yếu dưới sức ép của người đàn ông vạm vỡ, giống như gà con lạc vào phía dưới móng vuốt của bầy sói hung ác.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng kêu hoảng sợ của một người phụ nữ.
Tất cả mọi người đều bị giật nảy mình, vội vàng nhìn lại, người la lên không phải ai khác, mà chính là Kim Đới San.
Lúc này Kim Đới San mở to mắt, cô ta không thể tin được nhìn đóa hoa hồng trong tay mình, chính là đóa hoa vừa nãy Diệp Vô Song tặng cô ta: “Nhẫn, nhẫn kim cương của em bị mắt rồi.”
Tất cả mọi người đều chắn động trong lòng.
Không phải chứ, chiếc nhẫn kim cương kia không phải do Diệp Vô Song tặng cô ta sao?
Chiếc nhẫn kim cương trị giá hơn trăm triệu kia.
“Có trộm, nhẫn kim cương của em bị trộm rồi, anh yêu, không thấy chiếc nhẫn mà anh tặng em nữa rồi.” – Kim Đới San lại xác nhận một lần nữa, chiếc nhẫn thật sự không thấy đâu cả, cô ta gấp đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng.
Diệp Vô Song cũng gấp gáp.
“Chết tiệt, ai đã lấy trộm nhẫn kim cương của tôi?”
Diệp Vô Song xanh mặt, quát lớn một tiếng.
Toàn hội trường yên tĩnh, trong sảnh lớn có mấy nghìn người, mà không hề có bắt kỳ tiếng động nào.
Bắt kì người nào ở đây đều có giá trị bản thân lên đến cấp bậc hàng chục tỉ, nhưng trong mấy nghìn người nhà giàu nổi tiếng này lại không có ai dám nói gì.
Mọi người đều biết rằng, lần này thật sự đã xảy ra chuyện.
Vấn đề này còn lớn hơn nhiều so với việc cô ả kia náo loạn.
Chưa kể đến chiếc nhẫn kim cương trị giá đến hơn trăm triệu.
Quan trọng ở chỗ đó là đồ vật cậu Diệp dùng để cầu hôn cô Kim.
Chẳng phải cậu Diệp cũng vừa mới nói sao, anh ấy đã tự mình đến Nam Phi, tự mình xuống nước đãi cát mới tìm thấy viên kim cương.
Hơn nữa vừa rồi trước ánh mắt của bao nhiêu người, cậu Diệp đã trao chiếc nhẫn ấy cho Kim Đới San.
Tất cả những điều này càng khiến chiếc nhẫn trở nên quý giá, càng có ý nghĩa kỷ niệm hơn.
Nhưng mà, lúc này vừa mới tặng đi chưa tới nửa tiếng đã bị trộm mắt.
Đây không chỉ là chuyện mát tiền, mà điều này còn khiến Diệp Vô Song và Kim Đới San không biết để mặt mũi ở đâu?
Mẹ nó, quả thực quá mắt mặt.
Chiếc nhẫn mà Diệp Vô Song vừa mới đưa ra để cầu hôn đã bị cướp đi trong nháy mắt, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến rụng răng sao?
“Chặn hết mọi lối ra cho tôi. tôi muốn xem xem, là kẻ nào to gan đến vậy, ăn cái gì mà cũng dám trộm nhẫn của tôi.”
Diệp Vô Song quát lớn một tiếng, ngay lập tức những tiếng ầm ầm vang lên, giống như gió thổi qua cánh đồng lúa, mười hai cánh cửa trong sảnh lớn đã bị đóng lại toàn bộ.
Mấy chục tên đàn em cũng đứng gác ở cửa, bày trận sẵn sàng đón địch.
Trong sảnh lớn im phăng phắc.
“Lục soát. Tất cả mọi người đều phải bị lục soát.” – Diệp Vô Song lại hét lên.
“Cậu Diệp, tôi nghĩ là tôi biết chiếc nhẫn kim cương bị mắt đang ở đâu.” – Đúng lúc này, Trịnh Huyền Nhã đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Vô Song, đầu tiên là cung kính cúi đầu, sau đó mới nói.