Chương : Hoa hồng Liệt Diễm màu môi đỏ mọng.
Tiểu khu Các Đăng Vương, trước cửa lớn biệt thự trung tâm.
Viên Linh mặc một bộ quần trắng đứng ở cửa lớn cách đó không xa, ngắm nhìn căn biệt thự to lớn này, trong lòng cũng không thể không cảm thán, đúng là núi này cao còn có núi kia cao hon, biệt thự thế này gia tộc của mình cũng nắm không được, không biết chủ nhà là hạng người thế nào nhỉ.
Lúc này, từng đợt hương hoa từ trong sân biệt thự bay tới, xuyên qua cửa sắt lớn của sân nhỏ từ khe hở, có thể nhìn thấy khắp nơi bên trong đều là hoa hồng tươi đẹp, trong lòng Viên Linh không nhịn được chảy ra một cảm giác lãng mạn.
Tuy rằng cô biết những hoa hồng được rải đầy đất này chắc chắn không dành cho cô, nhưng mà nếu Lục Nguyên tới trong tình cảnh này, mình và Lục Nguyên ở nơi nồng đượm hương hoa gặp nhau, cũng tăng thêm rất nhiều yếu tố lãng mạn đó.
Nghĩ tới đây, trong lòng Viên Linh không nhịn được sinh ra vài phần thiếu nữ mộng mơ. Người này, thế mà còn rất biết chọn địa điểm gặp mặt đó, không uỗổng công hôm nay mình mặc một bộ quần trắng mà mình thích nhất mà.
Đúng rồi, cũng sắp sáu giờ rồi nhỉ, có phải lúc này anh nên đến rồi không, Viên Linh trông ngóng nhìn phía cuối con đường.
Lúc này, sân bay Lộc Khẩu, Kim Lăng.
Lúc này Chu Doãn vừa mệt vừa đói, dựa vào vali hành lý, có hơi ïu xìu ngồi lên đó, cuốn nhật ký sau khi được mở ra nằm im lìm trên vaili.
Cô nắm thật chặt điện thoại trong tay, chỉ sững sờ nhìn chằm chăm vào màn hình.
Vừa rồi cô đã gọi điện thoại cho Lục Nguyên một lần nữa, nhưng mà cũng giống như lúc đầu thôi, vẫn là máy bận.
Chu Doãn cũng không dám gọi tiếp nữa, cô sợ Lục Nguyên sẽ trách cô không hiểu chuyện.
Cô chỉ có thể ngắn ngơ nhìn điện thoại trong chốc lát, lại nhìn con đường đối diện, nhưng nhìn thật lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng Lục Nguyên xuất hiện.
Thời gian dần dần trôi, bầu trời cũng đã từ từ xuất hiện một lớp mây phủ mờ nhạt, trời, càng ngày càng đen rồi.
Đám người xuống máy bay, cũng chậm rãi tản đi hết.
Chẳng biết lúc nào, những âm thanh tiếng người huyên náo bên người Chu Doãn, cũng không còn nữa.
Hình như sân bay to như vậy, chỉ còn một mình cô mà thôi.
Lục Nguyên, rốt cuộc anh đang làm gì thế?
Chẳng lẽ…
Cô vội vàng lắc đầu, cố gắng lắc bay mấy suy nghĩ phỏng đoán mà cô không muốn nhất bay đi.
Một chiếc xe BMW màu trắng, ánh đèn lóe lên, rẽ vào đường ngoặt, chậm rãi lái đến bên cạnh Chu Doãn.
Chu Doãn chợt cảm thấy có hơi căng thẳng.
Cửa xe đầy ra, một người thanh niên mặc quần bó đi giày da, tóc được chải chuốt tỉ mỉ xuống xe, trong tay còn cầm theo một hoa hồng Liệt Diễm.
Không phải ai khác, chính là cậu Mã trong tiệm hoa vào ngày hôm qua.
Nhìn thấy Chu Doãn, cậu Mã không thể không lập tức vui mừng tới hồn cũng muốn bay thẳng lên chín tầng mây, má ơi, đây là người hay là tiên nữ thế này?
Đúng là đẹp quá.
So với tất cả phụ nữ mà mình chơi đùa còn đẹp hơn gấp trăm lần.
Xem ra Huyền Nhã đúng thật là không gạt mình, đúng là đẹp tới không gì sánh bằng mà, còn đẹp hơn gấp đôi Huyền Nhã nữa chứ.
Gã tắm tắc, cặp môi thơm hơi mỏng óng ánh kia, đúng là thật muốn bước lên thè lưỡi ra liếm một cái mà.
Đồi núi xinh xắn kia, ánh mắt u buồn lại thanh thoát, thân hình yêu điệu…
Cậu Mã chậc lưỡi chép miệng, trong lòng sớm đã ảo tưởng, vài chuyện ăn rồi ăn tiếp rồi xé rách quần áo.
“Cho hỏi, cô chính là cô Chu Doãn nhỉ?”
Cậu Mã hắng giọng một cái, hỏi rất lễ phép.
“Anh là?”
Chu Doãn đề phòng nhìn gã, hiện giờ tuy rằng người thanh niên này rất lễ phép, nhưng đã mặc trang phục này còn có dáng vẻ như vậy, Chu Doãn cực kỳ không thích, thoạt nhìn đã biết là loại con nhà giàu tán gái vui đùa và ăn choi.
“À, tôi là người do bạn trai cô, cũng là cậu Lục Lục Nguyên sai tới đó, đặc biệt tới đón cô đi tới gặp anh áy.” – Cậu Mã sớm đã lấy được tin tức cần thiết từ chỗ Trịnh Huyền Nhã rồi, lúc này hiển nhiên là nhặt tin tức ra miệng: “Đúng rồi, có lẽ anh ấy đã gửi tin nhắn cho cô nói chuyện này rồi nhỉ?”
Đương nhiên Chu Doãn biết tin nhắn đó.
Lúc này nghe cậu Mã nhắc đến cái này, lòng đề phòng của Chu Doãn đã xuống thấp rất nhiều.
“Đúng rồi, nội dung tin nhắn cũng nhắc tới tôi lái xe gì, biển số xe bao nhiêu, cô nhìn xem thử. Ha ha.”
Mã Thiếu rất quan tâm nói.
Người này chính là một cao thủ, một chiêu này vừa nhìn thì nghĩ là suy nghĩ cho Chu Doãn, nhưng thật ra là càng hạ thấp lòng đề phòng của Chu Doãn xuống.
Chu Doãn gật đầu, nội dung trong đoạn tin nhắn nói đến đúng là một chiếc xe có biển số xe là Tô axxxx thuộc xe BMW, Chu Doãn cần thần đối chiếu một lần, đúng là không sai, trong lòng lại càng thêm yên tâm.
“Lúc này cậu Lục đang họp, rất bận rộn đấy, vì vậy cũng không thể điện thoại cho cô, chỉ có thể gửi tin nhắn cho cô thôi. Cô đừng trách anh ấy, đúng rồi, những hoa hồng này cũng là cậu Lục bảo tôi tặng cho cô đó.”
Mã Thiếu lại dùng ra một chiêu cuối cùng.
Thật ra những đóa hoa hồng Liệt Diễm màu môi đỏ mọng này hiển nhiên là do tự gã mua.
“Ôi”
Lúc này đây, trong mắt Chu Doãn cuối cùng cũng lộ ra vài phần ngạc nhiên vui mừng.
Cô gái nào đối với loại có giá trị lãng mạn cao hơn giá trị thực tế này, luôn luôn bị khuất phục một cách tự nhiên.
Chu Doãn cũng không ngoại lệ, một bó hoa thế này cô nâng nó trong tay, trong lòng bỗng nhiên tăng thêm vài phần vui vẻ.
Đây là Lục Nguyên tặng cho mình đấy, anh vậy mà tặng hoa cho mình.
Hơn nữa còn tặng một bó lớn như vậy, trong lòng Chu Doãn nỗi lên từng đợt cảm giác lãng mãn, hình như lòng của mình cũng sắp giống như bị hòa tan rồi.
Đúng vậy, hương hoa như người đẹp, kiêu sa và quyến rũ.
Nhìn thấy biểu cảm thả lỏng sau khi thấy hoa của Chu Doãn.
Trong lòng cậu Thiếu âm thầm đắc ý, xem ra mình mua bó hoa này thật đúng là đáng giá mà, cô nàng này có lẽ đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác rồi.
Chậc chậc, chỉ là màu môi đỏ mọng Liệt Diễm này mình còn tốn không ít công sức mới mua được đấy. Dù sao vị đại gia tối qua quá chịu chơi, thoáng cái đã mua hết năm ngàn đóa, gần như mua hết tất cả hoa hồng màu môi đỏ mọng Liệt Diễm khu vực xung quanh rồi.
Chậc chậc, lúc này nghĩ đến con nhà giàu kia ăn mặc không phải giàu sang kia, trong đầu cậu Thiếu vẫn còn giật đùng đùng, may mắn người ta có lòng độ lượng rộng rãi, mình cười nhạo anh ta vài câu, người ta cũng không thèm chấp nhặt so đo với mình. Nếu không, người có thể mua được biệt thự trung tâm, động đậy ngón tay cũng có thể nghiền chết mình rồi.
Vị đại gia kia thoáng cái đã mua nhiều hoa hồng như vậy, xem ra cũng là để tán gái rồi, chỉ là không biết con gái nhà ai may mắn như vậy nhỉ, được đại gia quý mến.
Nhưng cho dù người phụ nữ đó của vị đại gia kia đẹp cỡ nào, có lẽ cũng không sánh bằng cô gái xinh đẹp trước mắt này đâu.
Chậc chậc, lúc này cậu Mã nhìn Chu Doãn, thật sự cảm thấy có hơi nhịn không nổi nữa, cứ như muốn nhào tới sờ loạn cả người một trận.
Cánh tay giòn, da thịt nõn nà, nhất là gương mặt cực kỳ cao quý thanh nhã kia, khiến cho trong lòng cậu Mã nổi lên cảm giác muốn chỉnh phục cực kỳ nhiều.
“À ừ, chúng ta lên xe đi?”
Cậu Mã thấy sự việc càng ngày càng thuận lợi, cũng lập tức kéo cửa xe ra, lợi dụng lỗ hỗng khi Chu Doãn đang say mê trong hoa hồng, vội vàng mời Chu Doãn lên xe.
“Được rồi.”
Lòng Chu Doãn cũng thả lỏng xuống, lập tức lên xe.
Trong tim cậu Mã vui sướng, nhảy bịch bịch, vừa đập vừa nhảy, cũng lập tức lên xe.
“Ôi ôi này, chờ một chút, vali hành lý của tôi.” – Chu Doãn nói xong, đây cửa xe ra muốn quay về lấy.
“Không cần không cần, tôi đi lấy tới đây cho cô.”
Cậu Mã giống như con khi, lập tức mở cửa xe chạy xuống, lúc này đã khiến cho Chu Doãn lên xe rồi thì làm sao có thể để cho cô xuống xe một lần nữa chứ.
Nói xong, cậu Mã đi vài bước đã đến trước mặt vali hành lí xách tới, rồi gấp gáp ném vali vào trong cốp xe phía sau xe.
Quyền số tay trên vali hành lí thì bị trượt và rơi xuống mặt đắt, cậu Mã hoàn toàn không thèm quan tâm.
Đúng vậy, quan tâm làm gì, mình không thèm quan tâm, với lại là mình cũng đâu phải đúng thật là bạn trai của cô gọi tới đón cô, mình sẽ kéo cô vào khách sạn, chơi cả đêm thật vui, khà khà.
“Đúng rồi, trên vali hành lí của tôi có một quyền số tay rất quan trọng, anh có cầm không?” – Chu Doãn giống như nhớ tới, nói.
“Cầm cầm.”
Cậu Mã trả lời qua loa, sau đó sờ vào dưới bảng điều khiến, lầy ra một chai nước dừa, đưa cho Chu Doãn phía sau: “Chắc cô khát rồi, hớp một ngụm của chai nước dừa này giải khát đi.”
“Ừ, cám ơn.”
Chu Doãn mỉm cười, mở chai ra uống.
Cậu Mã ở phía trước nhìn từ kính chiếu hậu trong xe thấy Chu Doãn uống một ngụm, khóe miệng không nhịn được lộ ra một dáng tươi cười thuận lợi, đắc ý.
Xe BMW giống như mũi tên, chạy như bay theo hướng vào nội thành.
Nói tiếp, vào lúc này, cửa ra vào Đại học Kim Lăng.
Cuối cùng một chiếc xe taxi, màu trắng xanh dừng trước mặt Lục Nguyên.
Ba người Trịnh Huyền Nhã, xuống xe.
“Lục Nguyên.”
Trịnh Huyền Nhã đi vài bước đã tới trước mặt Lục Nguyên.
Nam sinh này, mặc dù vẫn còn giống như trước đây, nhưng lúc này ở trong mắt Trịnh Huyền Nhã, Lục Nguyên hiển nhiên đã hoàn toàn khác biệt, dù thế nào cô cũng không ngờ tới được nam sinh này lại là con nhà giàu siêu cấp giàu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?.”
Lục Nguyên nóng nảy: “Rốt cuộc tại sao Chu Doãn lại đi, điều này không thể xảy ra được, không có khả năng, chúng tôi đã bàn xong rồi, nói rất nhiều lần, em ấy sẽ ở sân bay chờ tôi, tôi đi sân bay đón em ấy, em ấy không thể nào nuốt lời được.”
“Em thật lòng xin lỗi, Lục Nguyên, chị Doãn thật sự đã rời đi, chị ấy còn nói với em, bảo cậu không cần chờ chị ấy.” – Ánh mắt Trịnh Huyền Nhã cũng lộ ra vô cùng thất vọng.
“Đều là tôi không đúng, đều là lỗi của tôi.” – Trong lòng Lục Nguyên vô cùng tự trách: “Ngày hôm qua tôi nên đi Hàng Châu, nên đến xem cô ấy biểu diễn trực tiếp, là tôi không đúng, tôi nói xong nhưng lại không đi. Sau đó, ngày hôm qua em ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không bắt máy, chắc chắn là đã làm tổn thương lòng của em ấy rồi, nhất định là vậy. Lục Nguyên, thằng khốn nạn này. Mày khốn kiếp này, mày nói chuyện mà không biết suy nghĩ gì hết, mày nói được nhưng mày không làm được, mày đã nói muốn bên cạnh cô ấy, nhưng vì sao mày không đi làm chứ…”
Nói xong lời cuối cùng, Lục Nguyên cũng bởi vì buồn mà hốt hoảng, cả người cũng đứng không vững.
Trịnh Huyền Nhã vội vàng tiến lên, hai tay ôm Lục Nguyên: “Lục Nguyên, anh đừng buồn, em dẫn anh đi chỗ này ngồi một lát nhé, anh nghỉ ngơi một chút, nói không chừng trong chốc lát nữa thôi chị Doãn sẽ đến tìm anh đấy.”