Chương .
“Linh Linh sao, con vừa gọi cho con bé thì nó nói nó đang đợi người, nghe giọng nói của con bé thì có vẻ như đang đợi một chàng trai.”
Bên cạnh lão thái thái lại xuất hiện một người phụ nữ trung niên búi tóc lên cao, tướng mạo xuất chúng che miệng cười nói.
Dĩ nhiên bà ấy chính là mẹ của Viên Linh, Trần Uyển Quân.
“Không biết có phải là bạn trai không nữa đây?”
“Cái gì? Linh Linh của tìm được bạn trai rồi sao?” – Lão thái thái lập tức phấn khởi: “Ta đang rất muốn nhìn xem bạn trai của Linh Linh sẽ là người như thế nào.”
Nói xong, nụ cười trên gương mặt lão thái thái lại càng sáng lạn hơn một chút, thoáng lấy ra một chiếc túi màu đỏ thẫm.
Mấy người Vương Mẫn Hà, Viên Tiểu Hoa trên gương mặt đều mang vẻ đồ ky.
Bạn trai con gái mình mang tới lại chỉ cho một bao lì xì thông thường.
Còn bạn trai Viên Linh chuẩn bị tới là lão thái thái liền lầy ra một bao màu đố thẫm.
Dĩ nhiên đối với bọn họ mà nói, tiền bên trong bao lì xì không quan trọng gì, dù sao cũng đều là người có tiền, chỉ là bao lì xì lớn với bao lì xì nhỏ đại nhiên do địa vị cũng như sự yêu thích mà lão thái thái dành cho người được nhận.
Lão thái thái là gia trưởng trong nhà, có được sự yêu mến của bà ấy đương nhiên là chuyện tốt.
Có điều đố kị thì đố kị thôi những những chuyện mà lão thái thái làm, bọn họ không thể nói gì được.
Dù sao từ nhỏ Viên Linh đã là đứa cháu gái ưu tú nhất trong nhà, còn được lão thái thái cưng chiều hết mực.
Con nhà mình không bằng Viên Linh nhà người ta thì nói gì được.
“Không phải Linh Linh nói rằng không muốn yêu đương sao?” – Có người nói. “Mấy đứa Khả Khả từ lúc cấp hai đã có bạn trai rồi, Linh Linh hiện giờ đã học năm thứ tư đại học, dù cho có rất nhiều người theo đuổi con bé nhưng nó lại chưa từng đi cùng với người con trai nào bao giờ.”
“Nói rõ ra thì yêu cầu của Linh Linh người ta cao quá đấy.” – Viên Tiểu Hoa chậm rãi nói: “Linh Linh nào có để ý tới những chàng trai bình thường đâu, nào giống Khả Khả nhà tôi, tùy tùy tiện tiện tìm một người.”
Nói thật thì Viên Tiểu Hoa thật sự có chút ghen ty với gia đình Viên Linh.
Bà ta có một đứa con trai Lưu Triệu Phong, một đứa con gái Lưu Nhung, vậy nhưng hai đứa lại không bằng một mình Viên Linh. Từ nhỏ đến lớn, Viên Linh lấy đủ các loại bằng khen, giải thưởng, đem so ra thì có khi còn gấp đôi cả hai người con của bà ta cộng lại.
Nhất là Lưu Triệu Phong còn trạc tuổi Viên Linh, cho nên từ nhỏ hai đứa đã bị so sánh với nhau rồi.
ï So với Viên Linh, Lưu Triệu Phong thực sự rât tệ.
Viên Tiểu Hoa thân làm mẹ ruột, đương nhiên là cảm thấy mắt mặt.
“Đừng nói như vậy chứ, tập đoàn Hï Thịnh của cha Đàm Hồ lợi hại như vậy cơ mà.” – Có người lên tiếng nói đỡ, rồi sau đó lập tức đổi chủ đề cuộc hội thoại: “Có điều tôi cũng rất muốn xem người bạn trai của Linh Linh, không biết có phải là công tử của tập đoàn tài chính nào ở Kim Lăng hay không đây.”
“Đúng vậy đấy, tôi cũng muốn xem. Nói thật, từ lúc Linh Linh còn nhỏ tôi đã biết trong nhà chúng ta, bạn trai mà Linh Linh tìm được sẽ lợi hại nhất rồi.” – Lại có người nói.
“Nhìn mọi người khen nó kìa.”
Thảm Uyễn Quân lắc đầu cười nhưng vẻ mặt lại đang rất vui mừng.
Đúng vậy, con gái mình đã bắt đầu đi tìm bạn trai rồi, bà ấy cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Có điều nhiều năm qua Viên Linh không hề có ý muốn tìm bạn trai, ngoài suy đoán tiêu chuẩn của Viên Linh quá cao mà mọi người suy đoán ra, Trầm Uyên Quân còn lo lắng con gái mình thích con gái.
“Đó không phải là xe của Linh Linh sao? Tới rồi.”
Đột nhiên có người chỉ vào đường ngoài bãi cỏ, một chiếc BMW đang từ từ hiện ra dưới hàng cây.
Nụ cười trên mặt của Lão thái thái càng thêm nồng hậu.
Lúc này mọi người cũng hết sức tò mò, nhìn chằm chằm vào chiếc BMW, đúng vậy, bạn trai của cô gái xuất sắc nhất nhà mà, đương nhiên mọi người đều muốn nhìn mặt.
“Cháu chào bà, chào bác, chào thím.”
Viên Linh lễ phép chào các vị trưởng bối.
Chỉ là lúc này ánh mắt của bọn họ không đặt lên người cô ấy mà toàn bộ đều đổ dồn lên người Lục Nguyên đang đứng bên cạnh cô.
Đây, đây là bạn trai Viên Linh sao?
Một thân quần áo rách rưới, nhìn qua như kiểu đã lâu lắm rồi chưa tắm, có chút bân thỉu bụi bặm, đầu tóc thì bú xù, cứ như cái tổ chim trên đầu vậy.
Đôi mắt thì thâm quằng, như kiểu mất hồn mắt vía vậy.
Người này nhìn qua trông có khác nào người vô gia cư đâu.
“Linh Linh, người này là… ”
Lão thái thái lặng lẽ bỏ chiếc túi đỏ thẫm trong tay mình vào trong túi, chỉ vào Lục Nguyên, giọng nói mang theo vẻ khiếp sợ.
Đúng vậy, lão thái thái đương nhiên bị cảnh này làm cho hoảng hồn rồi.
Mau nói cho ta biết đây là cái thứ gì đi, tên ăn mày này sao lại tới buổi họp mặt gia đình chúng ta.
“Người này chắc là bạn cùng trường với Linh Linh đúng không?
Chắc là Linh Linh có lòng nên mời bạn tới ăn cơm phải không?”
– Trầm Uyễn Quân cũng thầm than trong lòng.
Vốn cho rằng con gái mình sẽ dẫn bạn trai về ra mắt, ai ngờ đâu lại mang tới một chàng trai thế này.
Nói thật thì Trầm Uyễn Quân chắc chắn không cho rằng Lục Nguyên là bạn trai của Viên Linh, dù sao thì trong điện thoại Viên Linh cũng không nói là dẫn bạn trai tới ăn cơm mà chỉ nói là dẫn một chàng trai tới.
Chỉ mà mình nghĩ rằng đó là bạn trai mà thôi.
Hiện giờ xem ra cậu này chắc là một sinh viên tương đối nghèo khó trong lớp, gia cảnh bần hạn cực khỏ, Linh Linh lại là một người rất lương thiện cho nên mới dẫn một chàng trai nghèo khó như vậy về ăn cơm, chuyện này cũng không lạ lắm.
Dù sao lúc Viên Linh còn học cấp hai cấp ba, lúc rảnh rối cũng thường mang mấy người bạn nghèo khó về nhà, mời bọn họ một bữa cơm.
Vương Mẫn Hà với Viên Tiểu Hoa nghe vậy cũng ấm thầm gật đầu.
Ừ, xem ra có lẽ là như vậy rồi.
Trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Ban đầu bọn họ tuy rằng có chút bàng hoàng với bộ dạng này của Lục Nguyên, nhưng khi đó nghĩ của bạn trai của Viên Linh nên thầm mừng trong bụng, thật không ngờ bạn trai của Viên Linh lại mang cái bộ dạng này.
Bây giò nghe Trầm Uyễn Quân nói như vậy, trong lòng nghĩ lại, đúng thề.
Có lẽ chỉ là một chàng trai nghèo khó mà Viên Linh dẫn về thôi.
Lão thái thái nghe xong chọt hiểu ra.
À, hóa ra là bạn học của Linh Linh à, đúng là đáng thương thật, chao ôi, Linh Linh nhà ta lương thiện quá.
Nghĩ xong, lão thái thái càng lặng lẽ cất bao lì xì vào sâu hơn nữa.
“Không đúng.”
Viên Linh đột nhiên nắm lấy tay Lục Nguyên: “Cậu ấy tên là Lục Nguyên, là bạn trai của con.”
Một câu nói, chắc như đỉnh đóng cột.
Khi ở trong xe Viên Linh đã nhiều lần nghĩ tới phản ứng của bà với mẹ cũng những người khác sau khi họ biết chuyện này, nhất định bọn họ sẽ bàng hoàng rồi phản đối.
Nhưng Viên Linh không sợ.
Cô chỉ thích Lục Nguyên, cho dù Lục Nguyên có nghèo hay là không.
Hiện giờ là lục Lục Nguyen đau lòng nhát, mình phải an ủi cậu ấy.
A?
Lập tức lão thái thái, Trầm Uyễn Quân đều vô cùng kinh hãi.
Gì, đây, thật sự là bạn trai của Linh Linh? .
Còn hai người Viên Tiểu Hoa với Vương Mẫn Hà thì lại liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt có một niềm vui sướng không nói ra bằng lời.
“Linh Linh, không phải con đang nói đùa đấy chứ?”
Tuy rằng Tràm Uyễển Quân không phải người phụ nữ rất ham mê tiền tài nhưng dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự của con gái, dĩ nhiên phải môn đăng hộ đối rồi.
Có thế nào cũng không thể là cậu con trai nhìn như ăn mày thế này được.
“Linh Linh, cháu đừng hồ đồ.” Lão thái thái cũng hât tay áo lên, tức giận đến mức hai tay run rẫy.
“Ây dà, mẹ à, mẹ không nên tức giận.” Vương Mẫn Hà vội vàng làm ra dáng con dâu ngoan, dìu lão thái thái về chỗ ngồi, “Các cụ nói rồi, con người không thể nhìn vẻ bề ngoài được, chúng ta không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Viên Tiểu Hoa lúc này cũng vô cùng vui sướng, ban đầu cho rằng Viên Linh sẽ tìm một chàng công tử nhà giàu gia thế hiển hách, nếu vậy thì TRương Đại Vĩ mà con gái mình dẫn tới sẽ lại tiếp tục làm nền cho Viên Linh.
Ai ngờ lại mang về một người bạn trai thế này? .
Ha ha, cái tên ăn mày này cho đi xách giày Trương Đại Vĩ cũng không xứng.
“Mẹ, hay chúng ta cứ hỏi thân phận của cậu ăn mày này… .à không, hỏi thân phận của bạn trai Viên Linh xem sao, nói không chừng người ta là đại gia ngầm thì sao?” Viên Tiểu Hoa nói.
Tuy rằng nghe qua thì như đang nói giúp cho Viên Linh nhưng dĩ nhiên là bà ta muốn cho Viên Linh càng nhục nhã hơn Vừa nói bà ta vừa cố gắng che giấu sự khinh thuwogf của mình, nhìn Lục Nguyên hỏi: “Chào cháu, có thể cho bác hỏi cháu một câu không, cháu là người ở vùng nào, nhà cháu làm nghề gì, bố cháu là ai?”
Viên Linh vừa nghe thấy người cô của mình hỏi như vậy lập tức cảm thấy vô cùng tức giận, cô đương nhiên đoán được ý định của bà ta.
Vội vàng chắn trước người Lục Nguyên, “Cô à, dạo gần đây tâm trạng của Lục NGuyên không tốt, cô đừng nên hỏi cậu ấy những chuyện như vậy.”
) Viên Tiểu Hoa nghe Viên Linh nói như vậy là chắc mẩm trong lòng.
Không khỏi kiểm nghiệm lại: “Linh Linh, cháu thế này là không đúng rồi, cháu dẫn bạn trai về nhà, người lớn hỏi một câu thì đã sao, đây là lễ tiết, phận làm con cháu không nên vô lễ.”
“Không.”
Viên Linh cảng nóng nảy hon, tuy rằng biết mình đuối lý nhưng vẫn kéo tay Lục Nguyên, “Chúng ta đi qua bên kia chơi. . .”
“chờ một chút.”
Đúng lúc này phía sau đột nhiên có người lên tiếng, “Chị ấy không nói thì để con giới thiệu cho mọi người một chút.”