Chương : Thiếu niên ôm ấp tình cảm bên bờ hồ
Lục Nguyên bình thản bước đi theo Chu Doãn.
Đi đến hồ Gương ở bên cạnh trường học, đây là một nơi rất yên tĩnh, cùng những bụi cỏ xanh chắn ngang tầm mắt, đưa mắt nhìn hồ Gương rộng lớn, có thể thấy lờ mờ bóng người thưa thớt.
Chu Doãn ngồi xuống trước hồ Gương, rồi chậm rãi lấy hũ kem vị vani ra, cái miệng nhỏ nhắn chu ra bắt đầu ăn.
Lúc này, Lục Nguyên ở phía sau cách đó không xa cô, nhìn Chu Doãn như vậy trong lòng không khỏi lắc đầu.
Tuy nữ sinh này sinh ra đã nghèo khó, nhưng cũng không có được sự cứng cỏi của một đứa trẻ cơ cực từ nhỏ.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy, hai trăm tệ chắc hẳn cũng không phải là một con số nhỏ.
Thế mà tự dưng lại dùng đi mua hũ kem không lớn bằng bàn tay.
Chu Doãn cần thận ăn từng miếng kem, sau đó lại nhẹ nhàng đặt hũ kem xuống bên cạnh bãi cỏ.
Thấy cô khoanh tay, ôm lấy bờ vai mình cúi đầu, mái tóc buông xỏa tán loạn xuống như tắm rèm. Một chốc sau, Lục Nguyên thấy bả vai cô run lên lầy bảy.
Trong lòng anh khẽ giật mình, hình như rằng cô đang khóc thì phải?
Lục Nguyên lấy làm lạ, thì bỗng nhiên Chu Doãn quỳ gối trên mặt đất, bắt đầu dập đầu.
Thật kỳ quái, bộ cô nàng này thần kinh có vấn đề hay sao vậy?
Chắc vậy rồi, nhất định là phương diện thần kinh có vấn đề, chứ không thì tại sao lúc bị ba cô gái kia bắt nạt lại không dám ư hử tiếng nào, im thin thít từ đầu đến cuối?
Hơn nữa, nếu là người bình thường thì cũng sẽ không mua một món đồ ăn mắc tiền như vậy ăn trong lúc bản thân trong tình cảnh như vậy.
Bây giờ còn quỳ lạy dập đầu, hành động cũng rất quái đản.
Ngoại trừ bệnh tâm thần, thì thật sự chẳng tìm nỗi nguyên nhân nào khác.
Trong lòng Lục Nguyên chồng chất một nỗi khó nói, ôi, cô gái này xinh đẹp như vậy, mà lại là người mắc bệnh tâm thần.
Thôi, cũng đành vậy.
Ngẫm vậy, Lục Nguyên quay người định rời đi.
Không ngờ đúng lúc này, bỗng nhiên Chu Doãn đứng bật dậy, từng bước đi xuống hồ Gương.
Ngay từ đầu, Lục Nguyên đã cảm thấy cô nàng này tinh thần có vấn đề, hành động khác hẳn người thường, nên cũng không để tâm máy. Nhưng mắt thấy Chu Doãn càng ngày càng bước sâu xuống, cứ vậy đi, như muốn đi đến giữa hồ Gương vậy. Lúc này nước cũng đã ngập qua tới đầu cô, nhưng cô chẳng có dấu hiệu nào sẽ dừng lại.
Đột nhiên, trong đầu Lục Nguyên lóe ra một suy nghĩ không chắc chắn lắm, có khi nào cô nàng này muốn tự sát?
Ở đây bốn phía vắng tanh vắng ngắt, cũng rất yên tĩnh nữa, là cô cố ý đi tới đây sao?
Cũng không nghĩ nhiều, Lục Nguyên đâu thể nào trơ mắt nhìn cô chìm trong nước như vậy, ùm một tiếng, anh nhảy xuống nước, dùng cả hai tay hai chân, ôm lầy Chu Doãn.
“Thả tôi ra. Thả tôi ra.”
Đâu ngờ được Chu Doãn cũng không hợp tác, một bên thì có hết sức đẩy Lục Nguyên ra, một bên định đi sâu thêm vào trong hồ nước.
Lục Nguyên cũng không để ý đến cô đang vùng vẫy thế nào, chịu đựng cô cào cấu mình, vẫn cứ ôm cô kéo lên, phải cứu cô nàng này lên bờ trước cái đã.
“Tại sao lại cứu tôi chứ, sao không để tôi chết đi cho rồi?”
Tuy đã được cứu, nhưng có vẻ tâm trạng Chu Doãn đang rất kích động, trừng mắt nhìn Lục Nguyên với vẻ căm tức, trong ánh mắt ấy tựa như còn chất chứa sự oán trách và giận dỗi.
Lục Nguyên nhìn đến ngây ngất, hóa ra cô gái này xinh đẹp đến như vậy, dù đang tức giận nhưng cũng không che giấu nổi vẻ đẹp của cô.
Mái tóc Chu Doãn ướt đẫm, để lại những giọt nước theo từng giây nhỏ giọt xuống, trên gương mặt là những giọt nước mắt cùng vệt nước hòa lại óng ánh, trông như hoa lê trong cơn mưa xuân.
Ánh mắt cô vốn như có một màng hơi nước, dù xem như là một người bình thường cũng chứa một loại phong tình mỹ cảm. Mặc dù cô đang căm tức nhìn đăm đăm Lục Nguyên, nhưng không khiến người ta cảm thấy hung tợn, ngược lại còn cảm thấy một vẻ đẹp kiên cường.
Nhưng khi anh nghe được những lời nói của cô, tâm trạng bỗng chốc bùng nỏ. Không nhịn được nữa.
“Đúng vậy đấy, tự nhiên tôi lại đi cứu cô làm gì chứ, sao không để mặc cô chết đi cho rồi.” – Lục Nguyên nổi nóng, chẳng phải là vì Chu Doãn tức giận với mình, mà là vì các hành động ngu xuẩn của cô ấy: “Cô cũng có cha có mẹ, cô thử nghĩ tới khi cô tự sát, cha mẹ cô sẽ cảm thấy như thế nào, cô có nghĩ tới cảm giác của họ hay không?”
“Cha mẹ cô làm lụng vắt vả nuôi cô khôn lớn, cho cô học hành, cô còn không đền ơn cho họ mà chọn lấy cái chết, cô thấy bản thân mình có xứng đáng với những công ơn họ làm không?”
“Còn nữa, cô nhìn bản thân mình xem, tham ăn, ham hư vinh, nhìn gia cảnh cô cũng đâu giàu có gì mấy, tại sao lại đi mua Haagen Dazs mắc như vậy ăn, cô xài một số tiền lớn như vậy, gia đình cô có biết không? Cô có biết cha mẹ mình kiếm tiền vất vả thế nào không?”
Lục Nguyên thở một hơi, đem những tâm tư trong lòng trút hết ra.
Lục Nguyên vốn cho rằng mình quát lên những lời này, Chu Doãn đang tức giận sẽ càng thêm tức giận, thậm chí còn mắng ngược lại mình.
Nhưng điều anh không ngờ chính là…
Chu Doãn nghe như vậy, đột nhiên mắt đỏ hoe, trong một thoáng nước mắt tựa như nước vỡ bờ đê.
“Ai cho anh nói cha mẹ tôi thế hả, ai cho phép anh nói như vậy?”
Chu Doãn không nhìn anh, ôm lấy hai bờ vai mình, cúi đầu òa khóc lên, bả vai còn run rầy nhiều hơn trước.
“Tôi ăn Haagen Dazs một lần thì có sao, tôi ăn đấy thì có sao không hả?” – Chu Doãn vừa khóc nức nở vừa nói: “Tôi muốn chết, muốn rời khỏi thế giới này, trước lúc nhằm mắt xuôi tay, muốn ăn thử Haagen Dazs một lần không được sao?”
“Tại sao mấy người luôn mắng mỏ tôi như vậy chứ, bọn Ngải Kính mắng tôi ham hư vinh, đám học sinh vây xem cũng nói như vậy, đến bây giờ anh cũng nói tôi sống xa hoa. Thế nhưng tôi đâu phải người như vậy, mỗi ngày ở căn tin tôi chỉ ăn món rau rẻ tiền, có khi chỉ bỏ bụng được miếng cơm trăng, sau đó chan thêm miếng xì dầu. Sợ người khác chê cười, tôi đâu dám ăn ở căn tin, cũng đâu dám trở về phòng ngủ ăn, cho nên tôi giấu xì dầu ở đây, mỗi ngày đem theo cơm trắng đi ra đây ăn.”
Nói xong, Chu Doãn đột nhiên thò tay vào bụi cỏ ở bên cạnh, thật sự lấy ra một chai xì dầu đã vơi bớt một nửa.
“Tôi đâu phải loại người như mấy người nói, tôi chưa từng mua những bộ quần áo đẹp, chưa từng dùng đồ trang điểm, chưa từng có cho mình một con gấu bông, chưa từng có những món đồ trang sức, những vật con gái yêu thích, tận bây giờ tôi cũng chưa từng có được.
Mà tôi cũng đâu ham hố gì mấy thứ này, đến bây giờ cũng chưa được ăn một món ngon nào, thậm chí ăn vặt cũng chưa.”
“Nhưng tôi cũng chỉ là một đứa con gái, tôi cũng muốn có, tôi cũng biết thèm ăn, hôm nay tôi quyết định tự tử, nên muốn một lần được ăn Haagen Dazs cho biết hương vị nó như thế nào, có chết cũng không còn gì hối tiếc, chẳng lẽ cũng không được sao, tại sao mấy người lại nói tôi như vậy, tại sao lại chỉ chích tôi chứ..
Hức hức…”
Nói tới đây, Chu Doãn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hết sức bi thương khóc lớn lên.
Cô vốn trông rất gầy yếu, lúc này còn khóc như vậy, như một tờ giấy mỏng manh trong gió, bất cứ khi nào cũng có thể bị thổi bay, thổi bay ra khỏi cái thế giới này.
Lục Nguyên dại người ra.
Cô gái này thật đáng thương, thật bi thảm.
Đúng vậy, bởi vì sắp chết rồi nên mới muốn nếm thử thứ đồ ăn mình thèm muốn báy lâu, điều này cảm động đến khiến người khác phải rơi nước mắt.
Món đồ ăn như vậy, bọn học sinh có tiền kia chỉ cần muốn là có thể ăn.
Lục Nguyên lại nhớ tới, khi ở tiệm Haagen Dazs trước cổng trường, trong đầu nữ sinh này ắt hẳn là đã có ý định tự sát, thế mà một nữ sinh đang tuyệt vọng muốn buông bỏ thế giới này lại còn phải chịu đựng sự nhục nhã đánh đập của ba nữ sinh kia, chịu đựng cái nhìn khinh bỉ của đám người chung quanh.
Chịu đựng kẻ khác lấy danh chính nghĩa ra chỉ trích mình.
Đối với cô mà nói, chỉ sợ là quá bi thảm mà thôi.
Trong lòng Lục Nguyên cũng không khỏi dằn vặt bản thân. Đúng vậy, bản thân mình đã quá lỗ mãng, trông cô gái này cũng không giống loại người ham sống xa hoa gì.
Nhìn lại Haagen Dazs đang nằm trên bãi cỏ, vẫn còn thừa lại rất nhiều.
Phải rồi, cô cũng không thật sự muốn ăn, cô chỉ muốn nếm thử hương vị Haagen Dazs thế nào, để không còn gì nuối tiếc trước khi chết.
Tựa như một cô gái nghèo khó nhà nông, trước khi chết chỉ mong mình có thể được mặc cảm y ngọc bào dù chỉ một lần, hay dù chỉ vài phút ngắn ngủi, để không còn gì luyến tiếc.
Trong một thoáng, tim Lục Nguyên nhói lên.
“Tôi xin lỗi.”
Lục Nguyên lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Chu Doãn: “Tuy vậy, cô cũng đâu cần tự sát làm gì, cha mẹ cô sẽ rất đau khổ.”
“Kể từ khi còn nhỏ, tôi đã không có cha, chỉ có mỗi mẹ mà thôi.”
Thời gian từng giây trôi qua, tâm trạng Chu Doãn cũng bình tĩnh lại, có lẽ thấy Lục Nguyên không giống những người khác, không nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường.
Điều này khiến cho Lục Nguyên hơi đau lòng, hóa ra cô sống trong gia đình mồ côi cha.
“Thế nhưng, cũng phải nghĩ tới cảm giác của mẹ mình chứ.” – Lục Nguyên nói thêm.
“Tôi biết chứ, tôi biết nếu tôi chết đi, mẹ tôi sẽ rất đau buồn, rất thương tâm.” – Bỗng Chu Doãn lại chảy nước mắt, nước mắt trong suốt chảy xuống hai bên má: “Thế nhưng tôi đâu còn cách nào khác, chỉ có con đường là chết đi mà thôi, chỉ khi tôi chết, mọi chuyện mới có thể được giải quyết, bằng không mẹ tôi cũng sẽ bị dồn vào đường chết, khi nãy tôi đã dập đầu với mẹ mình rồi mới nhảy vào trong hồ, mẹ à, là con bất hiếu, không nuôi mẹ được, con xin lỗi, xin lỗi.”
Nói dứt câu, trên khuôn mặt Chu Doãn như được vẽ thêm vài nét tuyệt vọng, nước mắt lăn dài rơi ra.
Lục Nguyên nhớ lại, khi nãy trước khi Chu Doãn nhảy xuống hồ Gương, đúng là cô ấy quỳ xuống đất dập đầu mấy cái về hướng nào đó, lúc đó anh chỉ nghĩ nữ sinh này bệnh tâm thần, cử chỉ kì quặc, không ngờ trước lúc tự sát là cô đã dập đầu với mẹ mình.
Ngẫm như vậy, trong lòng Lục Nguyên càng thêm tự trách.
“Trên đời này không có chuyện gì là không vượt qua được.” – Trong lòng Lục Nguyên rất đồng cảm với Chu Doãn: “Rốt cuộc là cô đang gặp phải khó khăn gì cứ nói ra, biết đâu tôi lại giúp cô giải quyết được.”
Lúc này, Lục Nguyên đang vô cùng nghiêm túc.
Có thể nói, so với lần giúp đỡ Tần Cửu Nhi, lần này anh còn thật lòng hơn.
Lục Nguyên giúp đỡ Tần Cửu Nhi chẳng qua chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa thôi.
Mà bây giờ, ý muốn giúp đỡ Chu Doãn của Lục Nguyên là một kiểu che chở từ tận đáy lòng.
Còn có một sự áy náy khó tả.
Phải đấy, nữ sinh này là một cô gái rất tốt, sau khi nghe những gì cô nói vừa nãy thì cô gái này là một người mạnh mẽ kiên cường, thế mà mình lại hiểu lầm tai hại như vậy với cô ấy, hơn nữa khi nãy khéo chút nữa là mình đã rời đi luôn rồi.
Ngẫm như vậy, trong lòng Lục Nguyên không khỏi cảm thấy sợ hãi, vừa nãy mà mình đã thật sự rời đi, không chừng nữ sinh này sẽ tự sát thành công luôn rồi.
“Anh…, anh không thẻ giúp tôi được đâu.”
Cuối cùng Chu Doãn cũng chịu ngắng đầu nhìn nam sinh trước mắt.
Nam sinh này trông rất điển trai, trong ánh mắt còn cất chứa một sự chân thành không như những người khác.
Đã quá đỗi quen với cái xử sự lạnh lùng và khinh thường của nhóm người Ngải Kính như Chu Doãn, thì ánh mắt Lục Nguyên đã đem lại cho cô một cảm giác rất ám áp.
Nhưng nhìn cách ăn mặc của anh, Chu Doãn cũng rõ vài phần, Lục Nguyên cũng chẳng khác mình là bao, đều là những người bình dân, là học sinh nghèo.
Mà khó khăn mà mình đang vướng phải, dù nói cho anh biết cũng chẳng thể làm được gì.
Hơn nữa, nếu như nam sinh này chỉ là nhất thời xúc động đến giúp đỡ mình, thì xui thay còn có thể khiến anh gặp nguy hiểm nữa.
“Cô cứ nói cho tôi biết, tin tôi đi, thật đấy.” – Lục Nguyên mỉm cười nhìn đôi mắt Chu Doãn, nói thêm.
Lục Nguyên cũng đoán được phần nào suy nghĩ Chu Doãn, điều này cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì cô nàng này làm sao mà biết được mình vừa gặp phải một nhân vật thủ đoạn cao tay chứ?