Chương : Oan gia ngõ hẹp trong quán bar
“Ha ha ha ha.”
Tần Cửu Nhi nói xong, Vương Lôi lập tức đứng lên cười ha ha: “Cửu Nhi nói quá đúng, dù sao tay của anh cũng không phải dùng để xách đồ, mà dùng để ôm em, ha ha.”
Nói xong Vương Lôi khoác ba lô lên người Lục Nguyên, rồi ôm Cửu Nhi một cách tự nhiên, còn dùng mũi ngửi tóc Cửu Nhi: “Thơm thật.”
“Ba lô của anh thì tự anh cầm đi.” – Hà Mẫn vốn nghĩ nhân phẩm của Vương Lôi có vấn đề, thấy Vương Lôi đối xử với Lục Nguyên như vậy, đương nhiên càng tức giận hơn, ném ba lô lại cho Vương Lôi.
Quan hệ của Tần Cửu Nhi và Hà Mẫn không giống bình thường, hai người là bạn thân, cho nên, đối với nửa kia của Tần Cửu Nhi, đương nhiên Hà Mẫn cũng rất để ý.
“Lão Lục, đi thôi, Cửu Nhi nói đùa chút thôi, cậu xem như đi chơi với chúng tôi một chuyến đi.” – Trần Phong nói.
Nói thật, thấy Tần Cửu Nhi như vậy, Trần Phong cũng không tiện nói gì.
Tuy rằng không có cách tác hợp cho Lục Nguyên và Tần Cửu Nhi, nhưng dẫn Lục Nguyên đi chơi cùng cũng rất tốt, Trần Phong biết hoàn cảnh gia đình của Lục Nguyên không dư dả gì, bình thường không hay đi chơi, cũng rất ít tham gia hoạt động giải trí.
Vừa lúc, hôm nay mời cậu ấy ra ngoài chơi vui vẻ, giải trí một chút.
Lục Nguyên cũng không nói gì, đi chơi chung với họ lấy kinh nghiệm, sau này lúc dẫn Chu Doãn đi chơi cũng có chút kinh nghiệm.
Nhóm người vừa tính rời khỏi quán bar.
Đúng lúc này, có mấy tên con trai tiến vào, lúc đi qua năm người Lục Nguyên, Trần Phong, nhìn thoáng qua.
Lục Nguyên không quá quan tâm, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng ánh mắt của Tần Cửu Nhi ở sau lưng lại nhìn chằm chằm vào một người trong đám con trai đó, sau đó đột nhiên hét lớn một tiếng: “Vu Thiên Tề, anh đứng lại cho tôi.”
Đám nam sinh lập tức dừng lại, trong đám người kia có một người mặc đồ hàng hiệu, thân thể cứng đò, mặt lộ ra sự kinh ngạc, nhưng cũng đứng lại thật.
Trần Phong, Hà Mẫn, Lục Nguyên đi ở phía trước cũng bị giật mình, đều dừng lại.
Không biết Tần Cửu Nhi muốn làm gì.
“Vu Thiên Tê, anh lăn ra đây cho tôi.”
Tần Cửu Nhi dùng ngón tay mảnh khảnh chỉ vào cậu con trai kia, ngang ngược phách lối.
Đám con trai kia có bốn người, mỗi người đều mặc hàng hiệu, ánh mắt cực kỳ kiêu ngạo, cà lơ phất phơ, xem ra trong nhà cũng có chút bối cảnh.
Lúc này ba tên còn lại thấy Tần Cửu Nhi nói năng kiêu ngạo, đều sắp phát cáu.
Nhưng cậu con trai kia nhanh chóng ngăn họ lại.
Sau đó thật sự ngoan ngoãn từ trong đám người đi tới cúi đầu trước mặt Tần Cửu Nhi.
Mấy người bạn của anh ta nhìn đến ngây người, dù sao họ đều biết, bình thường Vu Thiên Tè rất hung hăng, ở trong trường học cũng rất nổi tiếng, chưa từng sợ ai.
Mà cô gái này tuy rằng xinh đẹp, nhưng dường như cũng không có danh tiếng gì trong trường học nhỉ?
Sao Vu Thiên Tê lại sợ cô ta như vậy?
Bình thường Vu Thiên Tề cũng hay tới quán bar Đông Ly, cho nên một số sinh viên thường xuyên tới quán đều biết anh ta, những ai quen với Vu Thiên Tề đều biết cha của người này là ông chủ tập đoàn Thánh Đường, gia thế hùng hậu.
Lúc này không ít người thấy tò mò khi Vu Thiên Tè bị Tần Cửu Nhi quát, đều quay qua nhìn.
Trong lòng đều đang nhủ thầm, người đẹp này là ai thế, sao dám ra lệnh cho Vu Thiên Tề như vậy.
“Quỳ xuống.”
Đợi Vu Thiên Tê đi tới trước mặt, Tần Cửu Nhi lạnh lùng nói.
Sắc mặt Vu Thiên Tè hơi thay đổi, bị hô tới quát lui còn chưa tính, trước mặt nhiều người như vậy, lại bắt quỳ xuống?
„ “Bốp.
Không đợi anh ta nghĩ xem có nên quỳ xuống hay không, Tần Cửu Nhi đã tát một cái vào mặt anh ta.
“Anh rốt cuộc có quỳ hay không?” – Tần Cửu Nhi lại quát lên.
Vu Thiên Tề không dám chần chờ nữa, thật sự bụp một tiếng quỳ xuống trước mặt Tần Cửu Nhi.
Hành động này thật sự khiến những người trong quán bar và cả bạn của anh ta, đều sợ đến ngây người.
Vậy mà quỳ thật?
Cô gái này rốt cuộc là ai vậy? Thân phận bối cảnh lớn mạnh đến vậy sao?
Không chỉ dám đánh cậu chủ của tập đoàn Thánh Đường, còn khiến cho cậu chủ tập đoàn Thánh Đường quỳ gối trước mặt cô ta?
Nhìn Vu Thiên Tề quỳ dưới đất, trên mặt Tần Cửu Nhi xuất hiện biểu cảm vừa tức giận vừa đắc ý đan xen: “Tôi cho anh biết Vu Thiên Tề, đừng nói kêu anh quỳ, cho dù là ông già Vu Đại Dũng tới cũng phải quỳ xuống cho tôi.”
Chưa nói tới nhân phẩm của Tần Cửu Nhi thế nào, cũng chưa nói tới Tần Cửu Nhi đối xử với Lục Nguyên thế nào.
Chỉ có thể nói con người Tần Cửu Nhi, trước đây cũng chịu không ít uất ức.
Lần đó cũng ở trong quán bar Đông Ly, Tần Cửu Nhi vì từ chối Vu Thiên Tề đến gần, nhưng lại vẫn bị Vu Thiên Tề quấy rày, bát đắc dĩ cho Vu Thiên Tê cái tát.
Kết quả sau lần đó gây nên sóng gió, công ty của ba cô ta bị chèn ép đến sắp phá sản, Vu Đại Dũng còn đe dọa nhà họ Tần, kêu Tàn Cửu Nhi đến ở với Vu Thiên Tề một buổi tối, trong lúc đó anh ta có thể làm bát cứ việc gì, nếu không, nhà họ Tần sẽ chết rất thảm.
Nói thật, lúc đó Tần Cửu Nhi có cảm giác trời sập, một sự tuyệt vọng cùng cực.
Dù sao, bản thân là một cô gái, nhưng đối phương lại đưa ra yêu cầu làm nhục cô ta như Vậy.
Nhưng may mà sau đó ba của Vương Lôi đứng ra, giúp đỡ nhà cô ta giải quyết khó khăn này.
Tuy rằng vượt qua rất khó khăn, nhưng Tần Cửu Nhi vẫn còn nhớ rõ cảm giác nhục nhã và tuyệt vọng lúc đầu như cũ.
Thù này, Tần Cửu Nhi đương nhiên phải báo.
Tần Cửu Nhi còn nghe nói, cục trưởng cục thuế vụ Hoàng Vĩnh Khánh để giúp đỡ cho nhà mình đã đích thân tới tập đoàn Thánh Đường cảnh cáo Vu Đại Dũng, sau đó Vu Đại Dũng cũng đích thân tới xin lỗi cha cô ta.
Có thể thấy được, thé lực giúp đỡ cho dòng họ của cô ta mạnh hơn tập đoàn Thánh Đường nhiều.
Đương nhiên, hiện tại Tần Cửu Nhi đã biết, người giúp đỡ cho dòng họ nhà mình chính là ba của Vương Lôi, Vương Anh.
Mà hiện tại Vương Lôi lại là bạn trai của cô ta.
Ha ha, có chỗ dựa vững chắc như vậy, đương nhiên có thể báo thù được rồi.
Lúc này đây, oan gia ngõ hẹp, đúng lúc gặp được Vu Thiên Tề, máu nóng của Tần Cửu Nhi dâng lên, hiển nhiên là muốn báo thù rồi.
Lúc này, toàn bộ quán bar Đông Ly đều yên lặng.
Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn sự phô trương thanh thế của Tần Cửu Nhi.
Cô gái này, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?
“Đừng nói kêu anh quỳ, đừng nói kêu anh quỳ, cho dù là ông già Vu Đại Dũng tới cũng phải quỳ xuống cho „ tôi.
Những lời này, thật ra quá nỗ rồi.
Thử hỏi, đừng nói là một cô gái, cho dù là nhân vật tai to mặt lón trong xã hội, có mấy ai dám nói vậy.
Tập đoàn Thánh Đường ở thành phố Kim Lăng cũng nắm quyền lực một phương.
Hơn nữa, mọi người cũng thấy, Vu Thiên Tề quỳ trên mặt đất nghe Tần Cửu Nhi nói vậy, lại không hề dám nỗi giận, căn bản không dám hó hé gì.
Đúng vậy, Vu Thiên Tè thật sự không dám.
Ngày đó ở quán bar Đông Ly, Vu Thiên Tề bị Tần Cửu Nhi tát một cái, trong lòng thật sự bùng nỗ.
Mẹ nó, tên họ của Vu Thiên Tề này không chỉ nồi tiếng tận trời, mà ông đây cũng là một sự tồn tại tuyệt vời ở đại học Kim Lăng.
Bình thường đừng nói ông đây dụ dỗ một cô gái, cho dù trêu ghẹo thì thế nào chứ?
Bây giờ lại bị đánh.
Sau khi Vu Thiên Tề trở về, lập tức nói với ba mình là Vu Đại Dũng, con trai yêu dấu của mình bị đánh, Vu Đại Dũng đương nhiên cũng nỗi trận lôi đình, lập tức phái người điều tra bối cảnh của Tần Cửu Nhi.
Kết quả, ha ha, chỉ là con gái của một công ty Cửu Giang nho nhỏ mà thôi.
Loại công ty nhỏ này, căn bản không đáng để Vu Đại Dũng ngó tới.
Vì vậy, Vu Địa Dũng lập tức vừa đắm vừa xoa, đè ép cả trong sáng lẫn ngoài tối, dùng đủ thủ đoạn khiến công ty Cửu Giang hấp hối.
“Con trai, ba sẽ cho con bé chết tiệt kia ở một đêm với con, con muốn chơi nó thế nào thì chơi thế đấy.”
Đương nhiên lúc Vu Thiên Tề nghe cha nói vậy, trong lòng lập tức vui mừng tới nở hoa.
Chậc chậc, bộ dáng của Tần Cửu Nhi kia thật sự khiến người ta yêu thích không nỡ buông, nếu như chơi một buổi tối, chỉ nghĩ thôi cũng đã hạnh phúc muốn chết.
Nhưng con đĩ kia tát mình một cái, chỉ vui đùa bình thường đương nhiên là không thể nào.
Ngay ngày hôm đó, Vu Thiên Tè đã chuẩn bị xong các loại roi da dây thừng, chờ tới buổi tối để chúng phát huy tác dụng.
Kết quả, lúc anh ta chờ mong nhìn mặt trời lặn về phía tây mặt trăng mọc từ phía đông, lúc đó mình có thể ôm thân thể mềm mại trắng trẻo của Tần Cửu Nhi mà vui đùa tùy thích, không ngờ nhà họ Tần đã tới đường cùng phản kích, một nhân vật lớn lên sân khấu, còn là cục trưởng cục thuế vụ Hoàng Vĩnh Khánh đích thân ra mặt, còn bắt chước cách làm của Vu Đại Dũng, cũng chèn ép bằng cách vừa đấm vừa xoa.
Rất nhanh, ngày hôm đó Vu Thiên Tè nhận được điện thoại của ba.
“Con trai à, bối cảnh nhà họ Tần thâm sâu khó lường, cực trưởng Hoàng đích thân điều tra thuế vụ của tập đoàn chúng ta, trực tiếp phạt tiền tới tám mươi triệu lận. Lần này chúng ta thật sự đá phải tắm ván sắt rồi, ba sẽ đích thân đi xin lỗi tổng giám đốc Tần, sau này còn nhìn thấy cô Tần đấy thì nghiêm chỉnh một chút cho ba, nếu như con đắc tội nó lần nữa, nhà họ Vu chúng ta thật sự tai ương ngập đầu đấy.”
Một câu nói khiến máu Vu Thiên Tề cũng đông lại.
Thế mới biết nhà họ Tần lại ghê gớm như vậy.
Cho nên bây giờ, cho dù Tần Cửu Nhi đánh mắng ra lệnh như thế nào, Vu Thiên Tề cũng không dám phản kháng.
“Cửu Nhi, tên đó là ai vậy?”
Vương Lôi cũng tò mò hỏi.
Mặc dù gã biết chuyện kia của Tần Cửu Nhi, nhưng dù sao cũng chưa từng gặp Vu Thiên Tè.
“Hì hì, anh ta sao?” – Tần Cửu Nhi lập tức vui vẻ: “May mà có anh ta, em với anh mới ở bên nhau đó.”
Nói xong, trên mặt Tần Cửu Nhi lộ ra chút e thẹn.
Cô ta nói tiếp: “Anh ta chính là Vu Thiên Tề, cậu chủ tập đoàn Thánh Đường, là người đã đùa giỡn em.
Cũng chính là nhà bọn họ chèn ép nhà em, sau cũng nhờ chú Vương mà nhà em mới được cứu.”
“Ò.” – Cuối cùng Vương Lôi cũng hiểu.
“Được rồi, Vương Lôi, anh giúp em đánh anh ta một trận, trút giận cho em một chút đi.”
Tần Cửu Nhi mỉm cười nói: “Dù sao chú Vương đã dùng mối quan hệ dạy dỗ nhà họ Vu bọn họ, anh đó, hãy dùng năm đắm dạy dỗ Vu Thiên Tề này một chút đi.”
Hả?
Vương Lôi lập tức ngây ngắn cả người.
Dù sao trong lòng gã rất rõ, người giúp đỡ nhà họ Tần, không phải là cha gã.
Nói cách khác, nhà họ Vương của gã, căn bản không áp chế nổi nhà họ Vu.
Không chỉ không có khả năng áp chế nhà họ Vu, Vương Lôi đương nhiên cũng biết thế lực của tập đoàn Thánh Đường, nếu tập đoàn Thánh Đường muốn chỉnh nhà họ Vương của gã thì dễ như trở bàn tay.
Dùng nắm đắm dạy dỗ Vu Thiên Tề? Đó là tìm đường chết.
Lúc trước Tần Cửu Nhi chỉ tát Vu Thiên Tề một cái, nhà họ Tần đã bị chỉnh cho thảm thề kia.
Nếu như đánh Vu Thiên Tề một trận, mẹ tôi ơi, như Vậy, như vậy…
“Ôi trời, anh yêu à, anh còn lo lắng gì chứ, mau ra tay đi.” – Tần Cửu Nhi vô cùng thân thiết đẩy Vương Lôi đến trước mặt Vu Thiên Tề đang quỳ trên mặt đất: “Sao vậy, anh yêu à, anh sợ sao, anh sợ gì chứ, chú Vương lợi hại như vậy, ra tay một cái khiến nhà họ Vu quỳ rạp, anh là con trai chú Vương, sao lại sợ nhà họ Vu?”