Chương : Tối nay không quay về trường nữa
Vừa nghe thấy tài xế lái xe có ảnh, không chỉ Tần Cửu Nhi, ngay cả Hà Mẫn Trần Phong cũng có hứng thú.
Chỉ có Lục Nguyên đột nhiên cảnh giác, ngồi thẳng người. Chết tiệt, không phải chứ, ai lại dám lén lút chụp ảnh anh?
Cũng đúng, lúc đó trong phòng kinh doanh có nhiều người vây quanh xem như thế, cho dù có người chụp trộm cũng không có gì kì lạ.
Nếu như việc mua biệt thự người tài xế kia đã biết, vậy thì chuyện có người đăng ảnh cũng rất bình thường, dẫu sao hiện tại vòng bạn bè trên Wechat truyền bá rộng rãi như vậy, có chuyện gì tất cả mọi người cũng sẽ biết tới.
“Chú lái xe, cho chúng cháu xem ảnh đi.”
Tần Cửu Nhi vô cùng phấn khích vươn người tới.
Một mặt bản Tần Cửu Nhi rất có hứng thú với người có tiền, mặt khác cô ta cảm thấy nhà của dì tư cô có mua một biệt thự ở Đằng Vương Các, sau này cô sẽ đến đó làm khách, nói không chừng còn có thể gặp được một người giàu có nào đó bỏ ra hai tỉ để mua biệt thự, bây giờ gặp được người như thế cũng rất tốt.
“Chàng trai, con xem xong thì đưa cho bọn họ xem.”
Tài xế lái xe nhìn thấy Lục Nguyên đột nhiên ngồi thẳng người dậy, cho rằng anh cũng muốn xem, liền tiện tay đưa điện thoại cho Lục Nguyên ở bên cạnh.
Tim của Lục Nguyên đập nhẹ, vội vàng nhận lầy nhìn xem.
Chết tiệt, đúng thật là mình.
Nhưng chỉ là một góc nhìn nghiêng, hơn nữa có chút mơ hồ, chẳng trách nào tài xế lái xe nhìn qua bức ảnh, cũng không nhận ra anh.
Nhưng cho dù chỉ là góc nghiêng mơ hồ, nhưng đám người Tần Cửu Nhi đã quen biết anh lâu như vậy, nếu như nhìn kĩ, vẫn có thể nhìn ra chút manh mối.
“Này, Lục Nguyên, cậu xem xong chưa?”
Tần Cửu Nguyệt lúc này chỉ muốn xem phong thái của người trong ảnh, chờ đợi đến sốt ruột: “Nhanh đưa qua đây. Cậu có nhìn thêm trăm năm nữa cũng không bằng một sợi tóc của người ta đâu.”
“Được rồi, đưa cậu.”
Lục Nguyên nói xong liền đưa điện thoại cho Tần Cửu Nhi.
Tần Cửu Nhi vội vàng nhận lấy, vừa nhìn, nhất thời sửng sốt: “Chú lái xe, chú đây là thế nào chứ? Đây là người sao? Chú đang nói đùa đúng không?”
“Sao thế? Mặc dù ảnh có chút mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy góc nghiêng mà.”
Tài xế lái xe hoài nghi cầm lại điện thoại, liếc mắt nhìn: “Ôi, sao bức ảnh lại không thấy nữa rồi? Vừa nãy vẫn còn mà?”
“Trời ạ.”
Tần Cửu Nhi đột nhiên phát hiện ra, tức giận trợn mắt với Lục Nguyên: “Lục Nguyên, nhất định là cậu xóa đi rồi. Cậu còn không thừa nhận?”
“À, xin lỗi nhé, vừa nãy tôi lỡ tay xóa mát rồi.” – Lục Nguyên nói.
“Cậu thật là buồn nôn. Bản thân xem xong rồi lại không muốn đưa cho người khác xem, loại người như cậu, bản thân sống không tốt cho nên nhìn không thuận với người hơn mình à?” – Tần Cửu Nhi tức giận, chửi ầm lên.
“Được rồi được rồi, xem hay không xem cũng đâu có sao, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.” – Hà Mẫn nhìn thấy Tần Cửu Nhi sắp lên cơn, liền vội vàng khuyên can.
“Hừ.” – Tần Cửu Nhi vẫn còn chưa hết giận: “Biết ngay ở cùng với loại người này không có chuyện gì tốt, ích kỉ hẹp hòi. Tên này nhất định là ghen tức tớ và Vương Lôi ở cùng với nhau, vì vậy cố ý báo thù. Cũng không xem lại bản thân mình là thứ gì, có bản lĩnh theo đuổi tớ hay không.”
Phát tiết một lúc.
Tần Cửu Nhi lúc này mới bình tính lại một chút, lại nói: “Dù sao dì tư của tớ cũng đang mua biệt thự ở Đằng Vương Các rồi, chờ họ chuyển vào đó sống, Mãn Mẫn, tớ sẽ đưa các cậu qua đó choi.”
“Được, được.”
Mẫn Mẫn chỉ có thể thuận theo lời của Tần Cửu Nhi.
Đúng lúc này, xe cuối cùng cũng tới khu vui chơi.
Tần Cửu Nhi nắm tay Vương Lôi đi xuống xe, cộc cộc cộc, vênh váo tự đắc đi ngang qua Lục Nguyên, giống như gà mái nhỏ kêu ngạo.
Trong khu vui chơi rất vui nhộn với rất nhiều các loại hình thiết bị vui chơi như cối xay gió lớn, vòng quay số, mèo bay, tòa nhà chọc trời, hang động kho báu, tàu cướp biển.
Ngoài ra có nhiều trò chơi nhỏ như bắn vòng, giải đó, ném bóng.
Nói tóm lại, nếu như là tình nhân đi chơi, sau vài lần chơi cùng nhau, mối quan hệ sẽ càng thân thiết hơn.
Chỉ là, nếu là độc thân thì khi tới đây giống như là tự tìm đau khổ.
“Đi thôi, chúng ta đi xem phim.”
Khi đã chơi hết các trò chơi ở khu vui chơi, sắc trời cũng đã tối, nhưng Hà Mãn và Tần Cửu Nhi vẫn chưa thỏa thích, lại tới rạp chiếu phim.
Con gái là vậy, một khi đã vui liền không thể dứt ra được.
Mua xong vé, khi đang chuẩn bị vào trong rạp.
“Alo, cha.”
Đột nhiên đúng vào lúc này, điện thoại của Tần Cửu Nhi có cuộc gọi đến, là cha của cô ta Tần Phấn gọi điện tới.
“Alo, con gái à.” – Tần Phấn nói qua điện thoại, “Lần trước không phải con nói với cha hóa ra là bạn học cũ là Vương Lôi, là nhà của họ giúp chúng ta sao?”
“Đúng vậy.” – Tần Cửu Nhi cười khúc khích nói, còn liếc nhìn Vương Lôi.
“Hóa ra Vương Lôi chính là con trai của tổng giám đóc Vương, Vương Anh sao, không ngờ rằng tổng giám đốc Vương còn có bản lĩnh như vậy, cha đang suy nghĩ, người ta giúp chúng ta việc lớn như thế, cha phải đi cảm ơn, con nghĩ như thế nào?”
“A.” – Tần Cửu Nhi trong lòng đột nhiên rung động, ra hiệu bằng tay cho Hà Mẫn chờ mình, sau đó một mình bước đến một nơi vắng vẻ.
“Được ạ, cha con mình cùng đi qua đó.”
Tần Cửu Nhi trong đầu nảy ra một suy nghĩ: “Đúng rồi cha, còn có việc này con nói cho cha nghe.”
“Việc gì thế, con gái bảo bồi?”
“Con đã hẹn hò với Vương Lôi rồi.” – Tần Cửu Nhi nói.
“Hả? Thật vậy sao” – Tần Phấn khá vui vẻ, nhà họ Vương người ta giúp mình việc lớn như thế, tình người chính là ở chỗ này, hơn nữa nhà họ Vương còn có thể dễ dàng san bằng tập đoàn Thánh Đường, xem ra lai lịch cũng không nhỏ.
Con gái của mình hẹn hò với Vương Lôi, nói ra thì vẫn là nhà mình trèo cao.
“Đương nhiên là thật rồi.” – Tần Cửu Nhi thích thú nói: “Vì vậy cha đi tìm chú Vương đi, không chỉ đơn thuần là đi cảm ơn, mà hai người còn là thông gia nữa, chuyện này, con đúng lúc có thể nói cho chú Vương biết, ha ha.”
“Ha ha, đúng thế đúng thé, thật là quá tốt rồi.”
Tần Phần nghe xong, trong lòng vui sướng như được ăn mật ngọt: “Vậy được, con gái, cha không lãng phí thời gian nữa, bây giờ sẽ qua đó.”
Tắt điện thoại, lúc này trong lòng Tần Cửu Nhi đầy mãn nguyện quay trở lại với đám bạn.
“Ha ha, anh yêu à, chờ một chút nữa em sẽ cho anh bất ngờ lớn.”
“Bát ngờ lớn gì thế?”
“Dù sao chờ lát nữa anh sẽ biết thôi, đi thôi, chúng ta đi xem phim.” – Nói xong, Tần Cửu Nhi nhanh chóng kéo Vương Lôi vào bên trong rạp.
Từ rạp chiếu phim đi ra đã là tối khuya.
“Sao giờ, chúng ta về chứ?” – Trần Phong hít một hơi thật sâu, không thể không nói, ban đêm không khí vẫn có chút lạnh lẽo, dẫu sao bây giờ cũng đã là mùa thu.
“Không về được nữa rồi, trời đã tối như vậy chúng ta tìm một nơi nào đó ngủ lại thôi.” – Vương Lôi nói, nhẹ nhàng ôm lấy eo của Tần Cửu Nhi, đồng thời âm thầm tăng thêm lực.
Còn Tần Cửu Nhi cũng thuận thế dựa vào người Vương Lôi bên cạnh.
“Ngủ lại?”
Hà Mãn rất mãn cảm, dường như nhận ra ý trong lời nói của Vương Lôi.
Cô nhìn Tần Cửu Nhi: “Cửu Nhi, cậu nói xem?”
Ánh mát của Hà Mãn nhìn về phía người của Tần Cửu Nhi, cô biết, tiếp thái độ của Tần Cửu Nhi lúc này là Vô cùng quan trọng.
Hà Mẫn cuối cùng liếc nhìn Lục Nguyên, cô cũng biết, câu trả lời của Tần Cửu Nhi rất có thể sẽ hoàn toàn cắt đứt mọi khả năng của Lục Nguyên.
Trong lòng Tần Cửu Nhi lúc này đột nhiên cảm thấy căng thẳng không thẻ giải thích được.
Mặc dù trong đầu cô ta không có một cảnh cụ thể nào về chuyện sắp xảy ra.
Nhưng cô ta đương nhiên biết, ngủ lại là có ý gì.
Có điều, còn có gì để chàn chừ nữa sao?
Bản thân và Vương Lôi đã xác định quan hệ yêu đương rồi, hơn nữa nhà họ Vương còn lợi hại như thế, giúp cho nhà của mình việc lớn như vậy, nếu đã xác định quan hệ rồi thì đi khách sạn cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Hôm nay bản thân chơi rất vui, đây không phải đều là chuyện thuận với đạo lý hay sao?
Nhưng cho dù như vậy, dù là bạn gái, Tần Cửu Nhi vẫn có chút do dự.
“Tôi thấy, chúng ta vẫn nên về trường thôi.” – Chính vào lúc này, Lục Nguyên đột nhiên nói.
Thực ra Lục Nguyên nói là bởi vì nhìn thấy Tần Cửu Nhi dường như có chút do dự, nếu như cô ta đã do dự, chứng tỏ trong lòng cô ta không thực sự muốn đi.
Vì vậy Lục Nguyên liền lên tiếng, anh nghĩ câu nói này vừa hay có thể giúp cho Tần Cửu Nguyệt thuận nước đẩy thuyền, Tần Cửu Nhi có thể nói không ở nữa, chúng ta quay về trường thôi.
Nhưng Lục Nguyên sai rồi.
Vô cùng sai lầm.
Tần Cửu Nhi vừa nghe thấy Lục Nguyên nói muốn quay về trường, ngược lại cô ta đột nhiên hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu.
“Ừ, được, chúng ta ngủ lại đi.” – Tần Cửu Nhi liếc mắt nhìn Lục Nguyên một cái, sau đó lập tức gật đầu.
Nhưng cô ta vẫn tìm ra lý do cho mình: “Dẫu sao rạp chiếu phim cách trường học xa như vậy, trời vừa tối vừa muộn, hơn nữa hôm nay cũng quá mệt rồi, tôi muốn nhanh chóng nghỉ ngơi.”
Lục Nguyên chỉ có thể chửi thầm trong lòng.
“Vậy được, phía trước có một khách sạn, chúng ta qua đó đi.”
Vương Lôi lúc này vô cùng kích động trong lòng, xem ra đêm nay cậu nhát định có thể hành động rồi.
Phí bao nhiêu công sức để lừa gạt, còn đánh cả Vu Thiên Tê, tất cả không phải đều vì cái này hay sao?
Còn hai người Hà Mẫn và Trần Phong cũng không còn gì để nói.
Dù sao Tần Cửu Nhi cũng đã đồng ý rồi.
Hai người bọn họ chỉ có thể đồng tình nhìn về phía Lục Nguyên, trong lòng thở dài một tiếng.
Lục Nguyên mỉm cười: “Vậy mọi người đi đi, tôi quay về đây.”
Cũng đúng, Hà Mẫn Trần Phong là một đôi, hiện tại Tần Cửu Nhi Vương Lôi cũng là tình nhân đi ngủ lại, anh chỉ có một mình cũng không cần thiết ở lại đây làm gì.
“Lão Lục à, cùng qua đó đi, Cửu Nhi nói đúng, bây giờ về cũng muộn quá rồi, cổng kí túc cũng đóng rồi, cậu cũng không có chỗ nào để ngủ, đi thôi.” – Trong lòng Trần Phong thở dài, nhưng lời nói cũng là thật lòng.
“Đúng vậy, đi thôi, thuê thêm một phòng nữa, tôi trả tiền.”
Lúc này, Vương Lôi trong lòng hưng phấn hoan hỉ, một lòng chờ đợi lát nữa sẽ cùng với Tần Cửu Nhi làm như thế nào, vì vậy liền hào phóng với Lục Nguyên.
Lục Nguyên nghĩ một chút, cũng đúng, bây giờ trỏ về cùng không vào được kí túc xá.
Đi thôi.
Một nhóm năm người đi tới khách sạn tên “Bích đen K”
Khách sạn này trang trí rất tinh xảo, bên ngoài được trang trí với hai màu đen và vàng tươi, vừa nhìn liền cảm thấy đẳng cấp và chất lượng.
Ánh đèn bên trong vàng dịu nhẹ rất dịu dàng, nhưng cũng rất sáng.
Hai cô gái rất xinh đẹp đứng ở quây lễ tân khéo léo mỉm cười, vô cùng rạng rỡ, cư xử tao nhã, giọng nói như chim hoàng anh.
Nhìn sơ qua là biết khách sạn này thực sự là có nguồn vốn lớn, ngay cả lễ tân cũng nghiêm trang như Vậy.
“Cho hai phòng lớn, một phòng đơn.”
Vương Lôi lúc này đã tràn đầy dục vọng, vừa nghĩ tới mau chóng cùng Tần Cửu Nhi triền miên, lập tức mạnh dạn lấy thẻ ngân hàng ra, đặt ba phòng.
Hai lễ tân xinh đẹp sảnh trước, mặc dù rất chuyên nghiệp làm việc của mình, nhưng cũng có chút tò mò và thương cảm nhìn Lục Nguyên.
Đúng vậy, một người độc thân đi thuê phòng với hai đôi tình nhân, không chỉ là đả kích, mà có một nửa chuyền hóa thành sự đả kích đầy tổn thương.
“Đây là thẻ phòng của mọi người, vui lòng đi men theo cầu thang lên tầng hai.”
Lễ tân nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu.
Khách sạn này quả thực rất sang trọng, cầu thang được trải thảm len lông cừu thuần, hai bên treo những khung tranh cao cấp rất đẹp.
“Đi thôi đi thôi.”
Vương Lôi và Tần Cửu Nhi nhanh nhẹn nhảy lên cầu thang.
Hà Mẫn và Trần Phong theo sát phía sau.
Đi được một nửa.
“Lục Nguyên, sau cậu không lên đây?” – Hà Mẫn quay đầu nhìn Lục Nguyên còn đang đứng đó, hỏi.
“Ôi, đừng quản cậu ta, tên này chắc chưa từng thấy khách sạn cao cấp như vậy, nhất định là đang kiềm chế, nói không chừng là sợ dẫm lên thảm làm bản nó, ha ha, thật là chưa nhìn qua thế giới. Đi thôi, chúng ta đi lên, đừng quan tâm cậu ta.” – Tần Cửu Nhi nói, đẩy mọi người cùng đi lên tằng hai.
Dưới sảnh, ngoài hai lễ tân thì chỉ có Lục Nguyên.
Lục Nguyên không đi lên, chỉ bởi vì lúc này trong lòng anh đang mâu thuẫn.
Lục Nguyên được nhiên biết Vương Lôi đang lừa Tần Cửu Nhi.
Tần Cửu Nhi, cô ngốc đó, đã xác nhận quan hệ yêu đương với Vương Lôi, Lục Nguyên cũng không quan tâm, dù sao cũng không phải chuyện của anh.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy hai bọn họ thuê phòng, nói thật, Lục Nguyên không hề đồ kị, mà chỉ là trong lòng có chút cắn rứt lương tâm.
Cho dù Tần Cửu Nguyệt đối xử lạnh nhạt với anh, nhưng anh cũng không thể nhìn cô ta bị người ta lừa mắt thân chứ?
Lục Nguyên không lên tầng là bởi vì đang nghĩ, rốt cuộc có nên nói cho Tần Cửu Nhi sự thật hay không.
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng cười lanh lảnh nghe đặc biệt của một cô gái, cắt đứt suy nghĩ của Lục Nguyên.
Lục Nguyên không do dự quay đầu.
Nhìn thấy hai lễ tân đang chỉ vào anh vừa nói thầm với nhau, cười đùa.
“Ôi, cô xem, chàng trai này cô độc như thế, thật khiến người ta đồng cảm.”
“Đúng vậy, có điều ai kêu anh ta lại đi chơi cùng với hai đôi tình nhân chứ, đúng là tự hành hạ mình.”
“Cô nói xem tại sao anh ta không lên tầng?”
“Tôi làm sao biết được, có thể là do sợ kích động, ha ha.”
“Hay là, chúng ta đi an ủi anh ta? Ha ha.”
“Thôi đi, nhìn cũng có vẻ đẹp trai, nhưng nhìn bộ đồ anh ta mặc chẳng có gì đáng tiền, nếu không sẽ còn độc thân sao?”
“Ha ha.”
Hai người lễ tân đang hi hi ha ha thì thầm nói về Lục Nguyên.
Nhìn thấy Lục Nguyên quay đầu, sắc mặt bọn họ liền nghiêm túc lại, trên mặt giữ nụ cười chuyên nghiệp, nét mặt trang nghiêm.
Nhưng đột nhiên, mặt của bọn họ trở nên càng đoan trang hơn, cả người đứng thẳng.
“Chào quản lý.”
Bọn họ cung kính nhìn Lục Nguyên ở phía sau, đồng thanh nói.
Lục Nguyên vô thức quay đầu.
Người ở phía sau, vừa nhìn thấy Lục Nguyên, vô cùng kinh ngạc.
“Cậu…, cậu ba?”