Chương . Trai hư trong phòng Livestream
Chương . Trai hư trong phòng Livestream
“Là cậu?”
Tần Cửu Nhi vô cùng sững sờ khi nhìn thấy Lục Nguyên.
“Là cô sao?”
Lục Nguyên có chút không nói lên lời, làm thế nào mà nữ sinh ở Disco kia lại là bạn cùng phòng của Hà Mẫn được.
“Sao vậy, hai người quen nhau từ trước rồi sao, vậy thì tốt quá rồi.”
Hà Mẫn cũng sửng sốt, đúng vậy, nhìn cảnh tượng này, hai người này có vẻ như đã từng quen biết nhau, cô không ngờ tới lại có chuyện như vậy.
“Đúng vậy, đương nhiên là quen rồi.”
Khóe miệng Tần Cửu Nhi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười châm chọc: “Mọi người biết cậu ta là ai không, chính là nam sinh ăn vụng đồ ăn của tớ ở cửa hàng Disco đấy.”
Toàn bộ mọi người đều bị kinh hãi trong nháy mắt.
Phải mấy một lúc, không ai nói với ai câu gì.
Đâu ai biết nên nói thế nào mới phải.
Trong trường hợp này, cảm giác có nói điều gì cũng thấy không thích hợp.
Hơn nữa lại còn là anh em thân thiết trong cùng phòng ký túc.
Lúc này mặt Trương Huy không còn đỏ nữa, cũng không còn ngượng nghịu, tức giận nói với Lục Nguyên:
“Lão Lục, cậu không có tiền ăn cơm thì cứ nói với anh em chúng tôi một tiếng chứ. Cậu không coi bọn tôi là bạn nữa hay sao?”
“Đúng vậy đấy lão Lục, cậu làm như vậy là không đúng rồi.” – Tống Thuần cũng nói theo.
“Lão Lục, cậu mau ngồi xuống đi, hôm nay tôi sẽ bồi bổ cho cậu, ừ, còn Cửu Nhi, hai người như vậy cũng được coi là có duyên phận, phải không?” – Tần Phong lên tiếng vỡ tan bầu không khí.
Lục Nguyên không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống.
Tần Cửu Nhi lập tức đứng lên.
“Bỏ đi, tớ không ăn nữa đâu, tớ còn có việc, đi trước đây.”
Nói xong, Tần Cửu Nhi lập tức xách túi rời đi.
Tần Cửu Nhi đã có suy tính riêng, ban đầu cô đúng là vì muốn tìm bạn trai mà tới cuộc hẹn này, trước khi đến đây cô còn tưởng tượng những người bạn cùng phòng của Trần Phong đều là những cậu ấm đẹp trai giàu có, cô có thể có được một người bạn trai như vậy là tuyệt vời luôn.
Sau đó Trần Phong, Hà Mẫn, mình cùng chàng trai đó, bốn người cùng nhau ra ngoài đi chơi dạo phố, vui biết chừng nào.
Vậy mà không ngờ, trong phòng ký túc xá của Trần Phong lại là hai người như Trương Phong và Tống Thuần.
Bản thân đang vô cùng mong chờ vào người tên Lục Nguyên này, chờ mất nửa ngày, vậy mà…
Chênh lệch quá lớn rồi, thực sự không muốn nhiều lời nữa.
Khỏi nói cũng biết Tần Cửu Nhi thấy bực bội cỡ nào.
Cô vơ lấy túi xách, vừa mới đứng dậy đi được hai bước.
Một nam sinh đột nhiên chặn đường cô.
Nam sinh này không cao ráo nhưng ăn mặc lại rất Tây, cổ tay đeo một chiếc Rolex.
Trên tay là hai ly rượu vang đỏ.
“Người đẹp, tôi với đám bạn chơi trò “Sự thật và hành động”, tôi thua rồi, yêu cầu là phải mời một cô gái xinh đẹp cùng tôi uống ly rượu vang này, có thể giúp tôi giữ chút thể diện được không?”
Giọng nói của nam sinh này có chút bỡn cợt, xem ra là một người rất kiêu ngạo.
Nhìn anh ta thế này, có vẻ cũng có ít tiền.
Nhưng mà, dù rằng Tần Cửu Nhi thích những chàng trai phú nhị đại nhưng không phải là gặp ai cũng ừ.
Dù gì bản thân cô cũng là một tiểu thư nhà giàu có.
Huống hồ gì lúc này tâm trạng cô lại đang vô cùng khó chịu, chính là vì chuyện của Lục Nguyên nên mới khiến cô mất vui đến thế.
“Không được.”
Tần Cửu Nhi lạnh lùng nói.
Gương mặt lấc cấc của nam sinh kia lập tức có chút biến sắc.
Cứ tưởng rằng chuyện dễ như ăn cháo ai ngờ lại gặp phải biến cố thế này.
Hơn nữa tuy rằng trò chơi “Sự thật và hành động” kia là thật nhưng kỳ thật bản thân cũng muốn làm quen với Tần Cửu Nhi.
Thế mà hiện giờ Tần Cửu Nhi lại tỏ thái độ như vậy khiến cho anh ta cảm thấy có chút mất mặt.
“Người đẹp, như vậy không ổn đâu, tuyệt tình quá đấy.” – Nam sinh kia thấy Tần Cửu Nhi sắp sửa rời đi thì lập tức giang tay kéo cô lại.
Chuyện này khiến cho Tần Cửu Nhi vô cùng hoàng hốt.
Trong lòng lại cảng cảm thấy khó chịu.
Bốp.
Tần Cửu Nhi vung tay hung hăng cho nam sinh kia một cái tát: “Cút ngay.”
Nam sinh không ngờ Tần Cửu Nhi sẽ đánh mình cho nên nhất thời không phản ứng kịp, đứng ngẩn người ngay tại chỗ.
Bên phía này, mấy người Trần Phong Hà Mẫn cũng nhìn thấy cảnh đấy, đang muốn xông tới giúp đỡ giải vây thì Tần Cửu Nhi đã nhân lúc nam sinh còn đang ngơ ngác mà rời khỏi.
Sau khi Tần Cửu Nhi đi rồi, mất một lúc lâu mọi người không ai nói với nhau câu nào, bầu không khí có chút xấu hổ.
Trương Huy, Tống Thuần và Trần Phong đều muốn nói vài câu giúp cho Lục Nguyên, thế nhưng dù cho Tần Cửu Nhi có làm sai thì trước mặt những chị em tốt của cô thế này cũng không tiện nói rằng Tần Cửu Nhi đã làm gì không phải.
Hơn nữa, chuyện Lục Nguyên ăn vụng đồ ăn người ta cũng không tiện tiếp tục bàn tới nữa.
Lục Nguyên đương nhiên cũng nhận thấy bầu không khí ấy, vậy nên anh viện một cái cớ rồi rời khỏi.
Anh biết rằng mình còn ở lại nữa sẽ khiến mọi người mất vui.
Lục Nguyên một mình lầm lũi quay về ký túc xá, nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, rồi là chuyện của Lý Mộng Dao nữa.
Tất cả cũng chỉ vì một chữ tiền.
Nếu như Lý Mộng Dao biết mình là một đại gia thì sẽ không nói lời chia tay.
Nếu như mình có tiền như một phú nhị đại thực thụ thì thái độ của Tần Cửu Nhi sẽ tốt hơn rất nhiều.
Hay là, lúc này thể hiện năng lực thực sự của bản thân đi.
Nhưng mà, nói thật, Lục Nguyên cảm thấy sống như bây giờ rất tốt.
Bởi vì giả nghèo nên anh mới có những người bạn tốt như mấy người Trương Huy.
Đoạn tình cảm này không phải vì tiền mà tới, mọi người đối xử với nhau vô cùng chân thành.
Trương Huy, Tống Thuần với Trần Phong đều nghĩ rằng anh là người nghèo khổ nhất.
Cũng chính bởi vì giả nghèo nên Lục Nguyên mới có thể trải nghiệm những ngày đói vàng mắt, những khó khăn mà mấy phú nhị đại chưa bao giờ phải trải qua, điều này khiến cho anh có những cảm nhận vô cùng sâu sắc về cuộc đời này.
Nói thật thì với tính cách của Lục Nguyên, anh không thích hợp với vẻ kiêu ngạo, hống hách của một công tử nhà giàu, anh thích sống khiêm tốn giản đơn như hiện giờ hơn.
Với bộ dạng như vậy mà có người đối xử tốt với mình thì đó là sự đối tốt thật lòng.
Ví dụ như Trương Hạ.
Thế nhưng, có khi nào anh đã sai rồi không?
Có phải anh nên sống kiêu ngạo một chút không?
Cứ như vậy, anh để đầu óc nghĩ ngợi lung tung, rồi bỗng nhiên cửa ký túc xá mở ra, Trương Huy với Tống Thuần đã quay trở về.
“Đi chơi thế nào rồi?”
Lục Nguyên hỏi:
“Trời ơi, người ta chán ghét bọn tôi lắm, tuy rằng hai người Cố Na với Trần Mạn này không tỏ thái độ cao ngạo như Tần Cửu Nhi kia, thế nhưng dù sao cũng không phải người cùng một thế giới, hai người đó đều nói về nào là du lịch, nào là sơn hào hải vị, bọn tôi tốt nhất không nên nói thì hơn.”
Trương Huy có vẻ rất phiền muộn, mở máy vi tính bắt đầu chơi game.
“Nhưng mà nói thật một câu, cô bạn gái Hà Mẫn của Trần Phong quả thực rất tốt bụng nha, toàn nói tốt cho bọn tôi, sau cùng hẹn xong một cuộc hẹn nữa, tuần sau lại đi liên hoan.” – Tống Thuần nói.
“Vậy thì tốt quá rồi.” – Lục Nguyên cười cười, anh thật lòng mong muốn hai người bạn này của mình có thể tìm được bạn gái: “Nhưng mà buổi liên hoan sau tôi không đi được đâu.”
“Ơ kìa, lão Lục, cậu không đi thì còn ý nghĩa gì nữa, đừng để ý tới Tần Cửu Nhi kia, có hơn người ta được cái gì đâu.” – Trương Huy vừa chơi game vừa sờ điện thoại vừa nói.
“Đúng rồi, lão Lục, cậu có còn thiếu tiền không, tôi có thể cho cậu mượn chút tiền.” – Tống Thuần đứng sau lưng Trương Huy nhìn anh chơi game: “Ơ kìa, mẹ kiếp, có phong nam kìa chọn phong nam đi.”
“Không cần đâu, hiện giờ tôi không thiếu tiền.”
Lục Nguyên không chơi game, nên lấy chiếc điện thoại Oppo ra chuẩn bị học.
Nói thật, tuy rằng chiếc điện thoại này bị Lý Mộng Dao chê lên chê xuống, vậy nhưng từ trước tới giờ Lục Nguyên chưa từng dùng một chiếc điện thoại nào tốt như vậy.
Anh đăng nhập vào QQ, rồi ngay lúc này…
Một thông báo hiện lên trong nhóm lớp.
“Nè nè nè, cả nhà ơi, hôm nay mình phát trực tiếp, vào tương tác giúp mình nha, yêu mọi người, Tiểu Y, đây là link phát trực tiếp…”
Tin nhắn này vừa được gửi tới, cả nhóm lớp như nổ tung.
“Vãi, Duẫn Y phát trực tiếp sao?”
Trương Huy liếc mắt nhìn điện thoại, sau đó lập tức kêu lên.
“Thật hay đùa thế? Má ơi, phúc lợi tới rồi.”
Tống Thuần cũng không tiếp tục chìm đắm vào Happy Wind Man nữa, vội vàng quay trở lại bàn, cầm điện thoại lên.
“Ôi mẹ ơi, tuyệt cú mèo, lão Lục, hung nương phát trực tiếp kia, mau mau đi xem đi.”
Duẫn Y, hotgirl trong lớp.
Rất đẹp nhưng lại đẹp theo kiểu dễ thương, gặp lần đầu có khi còn tưởng cô ấy mới chỉ là học sinh cấp hai.
Nhưng mà thân hình thì bốc lửa khỏi phải bàn.
Vòng một đẫy đà dọa chết người, cho nên đám nam sinh mới đặt biệt danh cho cô ấy là hung nương.
Nữ sinh này thích thế giới D (Thế giớ Anime), cô ấy thường chơi với những người cùng sở thích với mình, còn có cả một hội riêng, mặc dù học cùng lớp với Lục Nguyên nhưng bọn họ chạm mặt nhau rất ít lần.
Một cô gái như vậy mà cũng phát sóng trực tiếp sao?
Không xem uổng phí một đời.
Lục Nguyên liền nhấn vào link trực tiếp, tham gia cuộc livestream.
Duẫn Y ăn mặc rất đẹp, vốn dĩ đã dễ thương rồi lại đeo một chiếc xước cài đầu hình tai thỏ, đáng yêu đến chết mất, khiến cho người xem livestream không khỏi điên loạn.
“Xin chào các bạn yêu.”
Duẫn Y vẫy tay chào.
“Chào hung nương.” – Tống Thuần toét miệng cười, cũng giơ tay lên chào lại, dĩ nhiên, lời mà anh nói Duẫn Y không thể nào nghe được.
“Tự ti quá.” – Trương Huy khẽ rủ mắt tự ti, nhưng cuối cùng vẫn dán vào màn hình di động.
Duẫn Y hát một bài hát thiếu nhi, sau đó khẽ xoay người nũng nịu.
“Trời ơi, tại sao không ai có phản ứng gì thế, cho bé chút quà đi mà.”
Lục Nguyên liếc mắt nhìn, có ba mươi ba người, đại bộ phận đều là người trong lớp.
Cuối cùng cũng có bình luận:
“Duẫn Y, đoán xem tôi là ai nè?”
“Quản viện xuất chinh, không có lấy một ngọn cỏ.”
“Duẫn Y, tôi là thầy Ngụy môn phát triển đô thị đây, em làm xong bài tập chưa?”
“Cuối cùng hung nương cũng phát trực tiếp rồi.”
Liên tiếp mấy bình luận kiểu vậy.
Sau đó, hệ thống thông báo, anh trai vừa nói “Cuối cùng hung hương cũng phát trực tiếp rồi” đã bị quản trị viên cấm nói.
“Ôi vãi, lão tử bị cấm nói rồi.” – Lòng háo sắc của Tống Thuần quá lộ liễu rồi.
“Bé muốn quà, bé muốn quà cơ, hư.”
Duẫn Y nói lớn.
“Cùng là bạn bè với nhau mà một đóa hoa hồng cũng không thèm cho.” – Duẫn Y phụng phịu nói.
Hoa hồng là một món quà áo, năm đồng một bông.
Chiêu này quả nhiên là hiệu quả.
Rất nhanh sau đó.
“Thiên Ca Tống tặng một hoa hồng.”
“Tiểu Z Tống tặng một khăn quàng cổ.”
“Duẫn Ý, tớ là Lý Thiên đây.” – Thiên ca nói.
“Cảm ơn Lý Thiên nha.” – Duẫn Y nói bằng giọng đáng yêu.
“Ô hô. Hung nương nói cảm ơn tôi kìa.” – Ngoài hành lang vọng tới tiếng thét vang như lợn bị chọc tiết.
“Cảm ơn Ngụy Hoành.”
“Cảm ơn Vương Hạo.”
“Cảm ơn Trân Tả Yêu Yêu Đát.”
…
Lời cảm tạ truyền không dứt.
Đại đa số đều tặng hoa hồng năm đồng, thỉnh thoảng tặng chiếc khăn quàng cổ mười đồng.
“Một tờ giấy đi cầu tặng một khăn quàng cổ.”
“A, một tờ giấy đi cầu là ai vậy?” – Duẫn Y che miệng cười.
“Là tớ, là tớ.” – Tống Thuần sốt sắng như kiến bò trên chảo nóng: “Ôi mẹ nó, Trương Huy, mau gửi bình luận giúp tôi đi, nói một tờ giấy đi cầu là tớ, tớ bị cấm nói rồi, không làm gì được, mau lên chút đi.”
“Một tờ giấy đi cầu là Tống Thuần.” – Trương Huy khinh bỉ liếc nhìn Tống Thuần, sau đó gõ bình luận.
“Cảm ơn Tống Thuần.” – Duẫn Y nói.
Tống Thuần mừng rỡ như được trúng số.
“Trời ơi, ngay cả Tống Thuần cùi bắp cũng tặng quà rồi, tôi không thể không tặng được.” – Lúc này có một người tên “Trai hư Kim Lăng” bỗng dưng lên tiếng.
Ngay lập tức trên mặt Tống Thuần tràn đầy vẻ tức giận.
Đúng vậy, anh nghèo kiết xác, không sai, nhưng lại bị sỉ nhục ngay trong livestream thế này thì cũng không chịu nổi rồi.
Huống hồ những người tham gia livestream của Duẫn Y đều là bạn cùng lớp, thé này thì có khác nào biến anh thành trò cười cho đám bạn cùng lớp đâu.
“Nói tử tế chút đi.” – Trương Huy bỗng nói, bạn của anh bị sỉ nhục như vậy, anh làm sao chịu nổi.
“Trai hư Kim Lăng tặng một chiếc siêu xe.” – Hệ thống đột nhiên thông báo.