Đệ nhị thập nhất chương: Nhị tiểu thư lại bị bạo lực gia đình~
Về chuyện bị lão sư khiếu nại hay cáo trạng, chắc chắn đại bộ phận phụ huynh đều có kinh nghiệm, với chuyện này, lần đầu tiên luôn luôn khẩn trương, thế nhưng nói chung, có lần đầu thì lần hai sẽ không quá xa, cho nên sau khi đã trải qua lần đầu tiên nghênh tiếp lần thứ hai, có thể làm đó chính là bình tĩnh. Mà thường thì qua vài lần từng trải, luôn luôn có thể nói là da mặt đã đủ dày.
Nhưng mà chuyện này rất rõ ràng không áp dụng được trên người Nhậm Bình Sinh, bởi vì trước lúc tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh của chúng ta kịp thích ứng, đã nhận được khiếu nại lần thứ hai của lão sư.
"Lần trước chúng ta đã nói qua chuyện tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ bắt nạt bạn rồi." Bên trong phòng làm việc, lão sư rất khách khí rót một ly nước cho Nhậm Bình Sinh, sau đó chậm rãi nói: "Sau đó có một khoảng thời gian không thấy tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ bắt nạt bạn nữa, thế nhưng gần đây ta phát hiện vẫn không hề ít hiện tượng bị bắt nạt trong lớp, chúng ta cũng hỏi những đứa trẻ đó tại sao lại bắt nạt bạn, từ đầu rất nhiều đứa không muốn trả lời, thế nhưng sau đó trong một lần chơi trò chơi, có một bé đã nói với ta đó là, Nhậm Yên Vũ không thích ai, bảo tụi nó đi đánh đứa đó."
Nhậm Bình Sinh nghe, khó có thể tin: "Tiểu Vũ lại xúi giục người khác đánh nhau?" Lẽ nào Tiểu Vũ vẫn thiếu thốn tình yêu? Nhưng mà gần đây có hôn đều đều a.
"Chúng ta quan sát vài tuần, phát hiện quả thật là như vậy. Chúng ta cũng nói với tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ về chuyện này rồi, tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ cũng biết sai rồi, thế nhưng chuyện này đã duy trì một khoảng thời gian khá dài, cho nên chúng ta cảm thấy cần phải nói với phụ huynh một chút." Cho nên tìm 'phụ huynh' này đó hả? Lão sư?
Nhậm Bình Sinh vội vã nói: "Lão sư ta biết rồi, trở về chúng ta sẽ nói chuyện với Tiểu Vũ."
Lão sư liền cười: "Nếu vậy thì tốt quá, Tiểu Vũ là một đứa trẻ vô cùng thông minh đáng yêu, chúng ta đều hy vọng nàng có thể bỏ đi khuyết điểm hiện tại, việc này cần chúng ta phải cùng hợp tác."
"Vâng, lão sư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ phối hợp với nhà trẻ."
Cho nên cuộc nói chuyện với phụ huynh lần này vô cùng thành công, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là ngươi đã xem nhẹ tuổi tác giữa hai người trong cuộc.
Quản gia cảm thấy lần này tiểu thư thật sự tức giận rồi, dọc đường đi không nói gì, thậm chí cũng không chờ Nhậm Yên Vũ tan học liền một mình về nhà trước, về nhà xong thì cầm cuốn 《 cách trở thành phụ huynh tốt》 xem liên tục.
Bởi vì bị lão sư khiếu nại, cho nên hôm nay Nhậm Bình Sinh phải xin nghỉ học để đến nhà trẻ. Vốn là định nói chuyện xong rồi Nhậm Bình Sinh sẽ về trường nhưng hiện tại hiển nhiên là nàng không có hứng thú quay lại trường học nữa, nhìn quyển sách kia chằm chằm.
Buổi chiều gần đến giờ tan học, quản gia dè dặt hỏi Nhậm Bình Sinh: "Tiểu thư, nhị tiểu thư sắp tan học rồi, hôm nay người đi đón nhị tiểu thư về chứ?"
Nhậm Bình Sinh vẫn đang cầm cuốn 《 cách trở thành phụ huynh tốt》 kia xem liên tục, thẳng thắn trả lời: "Hôm nay ngươi và tài xế đi đón Tiểu Vũ về nhà, ta không có thời gian."
Nhưng mà rõ ràng ngươi lại có thời gian ngồi ở đây.
Quản gia oán giận một bụng, đương nhiên hắn không dám nói ra. "Vâng tiểu thư."
Quản gia vội vội vàng vàng đi, trên đường đi hắn nghĩ nên tiết lộ với nhị tiểu thư thế nào về chuyện tiểu thư đang phi thường tức giận, sau đó lại ngẫm nghĩ đối sách. Cho nên mới nói, trong nhà có một gián điệp như vậy, muốn quản lý con trẻ đương nhiên vô cùng trắc trở.
Nhậm Bình Sinh xem quyển sách kia, độ tuổi của nàng như vậy thật ra vẫn không có cách nào lĩnh hội được hết tất cả tinh hoa của quyển sách, cho nên khi Nhậm Yên Vũ về nhà, cuốn sách 《 cách trở thành phụ huynh tốt》 bị Nhậm Bình Sinh trực tiếp cầm trên tay, đáng thương bị quăng vào góc phòng.
Nhậm Bình Sinh cảm thấy, đa số lúc, bạo lực không thể giải quyết vấn đề, điểm này trong sách cũng có viết, viết cũng rất đúng, thế nhưng dựa vào nhiều năm kinh nghiệm giáo dục em gái như vậy Nhậm Bình Sinh xác định được, đôi khi, vẫn vô cùng cần bạo lực.
Cho nên Nhậm Yên Vũ vừa vào cửa đã bị Nhậm Bình Sinh xách lên.
"Cái tên ngu ngốc ngươi! Vậy mà lại bắt nạt bạn!" Sau đó trên mặt tiểu thí thí của Nhậm Yên Vũ bị vỗ một cái bốp.
Mông
"Oa a a a a a. . . Tỷ tỷ~~~ " Nhậm Yên Vũ rất mất mặt, tuyệt kỹ tất sát được quyết tâm bỏ từ sớm cũng tung ra rồi. Phối hợp với cơn thịnh nộ của Nhậm Bình Sinh, một lần nữa tái diễn lại tình cảnh kinh khủng năm Nhậm Bình Sinh tuổi và Nhậm Yên Vũ tuổi.
Nói đơn giản chính là, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta bị bạo lực gia đình!
Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ lại bị bạo lực gia đình rồi~~~ uốn éo!
"Oa a a a, tỷ tỷ!"
"Bốp!"
"Cái tên ngu ngốc ngươi!"
"Bốp!"
"Oa a a a a a, tỷ tỷ ta không dám nữa!"
"Ngu ngốc!"
Gương mặt dữ tợn kia kèm theo động tác bạo hành kia của Nhậm Bình Sinh, phối hợp với tiếng gào khóc của Nhậm Yên Vũ, thật là. . . thảm nhất trần đời, thảm không nỡ nhìn a.
Chuyện quánh mông này, có đôi khi vẫn phải làm, nhất là lúc con trẻ không ngoan. Ai zui~ cái màn này đã lâu không gặp rồi, tới xem tới xem~
Bên dưới là phút bạo lực gia đình, giản lược.
Bạo lực gia đình trôi qua. . .
Nhậm Yên Vũ quỳ gối trên mặt thảm, gương mặt đều là nước mắt nước mũi, ngẩng đầu nhìn Nhậm Bình Sinh đứng trước mặt mình, khổ hu hu khóc ròng ròng nói: "Tỷ tỷ, Tiểu Vũ sai rồi. Tiểu Vũ không dám nữa."
Nhậm Bình Sinh vẫn còn đang giận, "Tại sao ngươi bắt nạt bạn."
"Là bọn hắn bắt nạt Tiểu Vũ." Nhậm Yên Vũ ngụy biện.
"Còn muốn nói dối!" Nhậm Yên Vũ càng thêm tức giận. Cái đứa này bây giờ không quản không được, vậy mà còn dám nói dối.
"Tỷ tỷ, Tiểu Vũ sai rồi. Tiểu Vũ không dám nữa, sau này Tiểu Vũ không dám nữa." Cho nên vào lúc này lựa chọn sáng suốt nhất, tỷ tỷ đang tức giận, phải nhanh nhận sai!
"Tại sao bắt nạt bạn."
"Tỷ tỷ, Tiểu Vũ sai rồi, sau này Tiểu Vũ không bao giờ bắt nạt bạn nữa, dù bị bạn bắt nạt Tiểu Vũ cũng sẽ không bắt nạt bạn." Tiểu quỷ ngẩng gương mặt đầy nước mắt, khổ hu hu bò đến ôm lấy chân tỷ tỷ, cầu xin tha thứ: "Tiểu Vũ sai rồi, sau này Tiểu Vũ không dám nữa, tỷ tỷ xin ngươi, xin ngươi, đừng giận. Tỷ tỷ, xin ngươi."
". . ." Vì vậy tại thời kỳ then chốt của trẻ nhỏ này, tuyệt đối không thể nhẹ dạ, nếu như nhẹ dạ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của trẻ.
"Tỷ tỷ xin ngươi, Tiểu Vũ không bao giờ bắt nạt bạn nữa, sau này bị bạn bắt nạt Tiểu Vũ sẽ đi méc lão sư, không bắt nạt bạn nữa, xin ngươi tỷ tỷ, đừng giận, hôn hôn Tiểu Vũ nha~ "
"Được rồi! Sau này chỉ có thể len lén bắt nạt bạn tuyệt đối không được để lão sư phát hiện." Nhưng mà bây giờ mông cũng đã đánh rồi, cho nên thôi đi vậy.
"Lần này Tiểu Vũ lén bắt nạt chứ bộ."
"Ngu ngốc, đã bị lão sư phát hiện rồi còn nói lén bắt nạt cái gì! Lén bắt nạt là không thể bị lão sư phát hiện." Cho nên mới nói, các ngươi vừa làm cái gì vậy? Làm cái gì vậy a?!
Quản gia đứng bên cạnh nội ngưu đầy mặt. Tiểu thư chẳng lẽ ngài giận không phải vì nhị tiểu thư bắt nạt bạn, mà là nhị tiểu thư bắt nạt bạn thủ đoạn thiếu khôn khéo hả? Cái hành vi này tuyệt đối là làm lầm lỡ con em.
Nhậm Yên Vũ bị Nhậm Bình Sinh ôm một cái, hôn hôn, sau đó Nhậm Yên Vũ sờ sờ tiểu thí thí bị đánh rất đau cho ra một kinh nghiệm:
Thứ nhất, nàng nhất định phải tìm cho ra kẻ mách lẻo, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Thứ hai, sau này thu phục thuộc hạ, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối phải thu phục thuộc hạ đáng tin cậy, nếu không sẽ rất thảm.
Thứ ba, làm sai bị phát hiện nhất định phải lập tức ôm chân tỷ tỷ! Nhất định phải khóc!
Cuối cùng, lúc làm chuyện xấu tuyệt đối không thể để cho người khác biết!
Được rồi, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ, chúc mừng ngài đã tiến bộ thêm một bước, cho nên, xin đem ngu ngốc chuyển hướng thành phúc hắc trên đường đời càng đánh càng hăng nha!
Sau đó, đương nhiên là sau cái đó, sau đó tiểu bằng hữu mật báo kia bị Nhậm Yên Vũ bí mật hành hình rồi. Khụ khụ khụ. . . xin đừng hiểu lầm, tuyệt đối không phải giết người diệt khẩu, nhưng rốt cuộc là hành hình thế nào, mời các vị thỏa thích tưởng tượng.
===
Thấy tựa hay ho quá đi làm tiếp, quả nhiên hay ho ◔‿◔