Đệ tứ thập ngũ chương: Nhậm Bình Sinh là ngạo kiều thụ
凸
Nhậm Bình Sinh quay đầu nhìn Nhậm Thanh Nghiên, Nhậm Thanh Nghiên nhẹ nhàng rót thêm ít rượu vào chiếc ly của mình, quay đầu nhìn Nhậm Bình Sinh, thần bí khó đoán.
Đột nhiên Nhậm Bình Sinh cảm thấy khá chột dạ, nàng lúc nào cũng già dặn, nhưng dù có già dặn thế nào đi nữa nàng cũng chỉ là một tiểu quỷ vừa qua tuổi , trước mặt Nhậm Thanh Nghiên yêu nghiệt vạn năm thật sự không tính là cái gì. Đương nhiên Nhậm Bình Sinh vừa nghe Nhậm Thanh Nghiên nói mấy câu đó xong, liền hiểu được điểm này, cho nên nàng thành thật làm một đứa trẻ, an tĩnh ngồi bên cạnh. Tuy mẫu thân đại nhân đột nhiên biến hình khiến Nhậm Bình Sinh có chút không quen, cũng may năng lực thích ứng dưới sự "j□j" nhiều năm của Nhậm Thanh Nghiên đã đạt đến mức cứng rắn có thể so sánh với xi măng cốt thép rồi, cho nên hoàn toàn không cảm thấy có gì không thích hợp.
Chữ như vậy là chữ bị che, editor không thể nghĩ ra được từ đen tối nào đáng che
Nhậm Thanh Nghiên cầm ly rượu, nhìn Nhậm Bình Sinh, trừng mắt nhìn, dường như hy vọng có thể 'giao tiếp' với con cái giống các phụ huynh trong sách hay TV, Nhậm Bình Sinh có thể chủ động chia sẻ tâm sự với nàng, nhưng mà rất đáng tiếc, Nhậm Bình Sinh hoàn toàn không để ý đến nàng, không có bất cứ hành động gì.
". . ." Nhậm Thanh Nghiên bỏ cuộc, con cái của mình khá là đặc biệt, nàng không định tranh luận, "Tình đầu thường không có kết quả tốt. Hơn nữa tình cảm độ tuổi sơ và cao trung lúc nào cũng không có kết quả."
Nhậm Bình Sinh sửng sốt, đột nhiên thấy căng thẳng, nhất thời không biết nên nói gì. Giương mắt nhìn Nhậm Thanh Nghiên, dường như không hiểu ý của nàng, nhưng lại dường như tất cả đều hiểu.
Sau khi Nhậm Thanh Nghiên nói xong những lời này, quay đầu liếc mắt nhìn Nhậm Bình Sinh, quả nhiên nhìn thấy con gái nghiêm túc nhìn mình, con bé này cái gì cũng tốt, chỉ là nghiêm túc quá đáng, mặc kệ là với chuyện gì cũng làm như là đại sự, cẩn thận từng li, một chút sơ suất cũng không muốn có. Nhưng mà lần này đúng là hiếm thấy, nhìn nụ cười trên gương mặt nghiêm túc của Nhậm Bình Sinh, Nhậm Thanh Nghiên vậy mà lại cảm thấy nàng rất đáng yêu.
Vì vậy tâm trạng tốt Nhậm Thanh Nghiên còn nói thêm: "Nhưng trong những việc này, không phải không có ngoại lệ. Nhưng mà, nếu vì sợ không có kết quả tốt mà không thử bắt đầu, vậy thì tất nhiên không có kết quả." Sau khi Nhậm Thanh Nghiên nói xong liền quay đầu nhìn Nhậm Bình Sinh, vẻ mặt bí hiểm tiếp tục nói: "Con người đa số thời gian đều làm quá vấn đề, làm quá đến nếu như xảy ra sẽ sống không bằng chết, làm quá đến cảm thấy cuộc sống của mình không thể tiếp tục nữa, giống như ngoại trừ đau khổ chỉ có đau khổ, nhưng kỳ thực nhiều lúc sự việc không có nghiêm trọng như bản thân nghĩ, chí ít lúc thật sự đối mặt, sẽ phát hiện mặc kệ là việc gì cũng đều có thể vượt qua. Thật ra tình yêu cũng vậy, thích phải người nào không quan trọng, quan trọng là bản thân có đủ lý tính đối diện với chính mình hay không, có đúng là chấp nhận được hay không, hoặc là nên nói, bản thân có dũng khí để đối mặt với thành công hay đối mặt với thất bại hay không. Thế thôi."
Rất lâu rồi mẫu thân đại nhân không có nói được lời mang tính triết lý như vậy, cho nên lúc nàng nhìn Nhậm Bình Sinh gương mặt khá là đắc ý, có cảm giác thành tựu.
Nhưng mà dường như Nhậm Bình Sinh chào đời là để đả kích Nhậm Thanh Nghiên vậy, nàng chỉ ngáp một cái, sau đó lắc đầu nói: "Ta không biết ngài đang nói gì, ta đi ngủ." Vì vậy duỗi lưng một cái, chán chường lê chân về phòng.
Nhậm Thanh Nghiên bị đả kích trầm trọng!
Cho nên mới nói con gái mình một chút cũng không đáng yêu, hoàn toàn không đáng yêu!
Nhậm Bình Sinh về phòng, Nhậm Yên Vũ đã tắm rửa xong, bọc một chiếc khăn tắm khêu gợi bước ra từ trong phòng tắm, nhìn thấy Nhậm Bình Sinh đang ngồi bên giường.
Haiz~~~ nếu như lúc này tỷ tỷ chỉ mặc một chiếc áo ngủ, sau đó quay qua nói với mình: "Cục cưng, tới đây~~ " thì tốt biết bao nhiêu. Nhậm Yên Vũ buồn chán nghĩ, đồng thời không chút bận tâm đem hình ảnh không trong sáng trong tiểu thuyết nàng đọc thay Nhậm Bình Sinh vào.
"Trời lạnh, nhanh mặc quần áo vào đi." Nhậm Bình Sinh ngồi bên giường, nói. Thật ra nàng có chút thất thần, mặc dù biểu hiện của nàng không thể coi là vậy, nhưng những lời Nhậm Thanh Nghiên nói có gây chấn động không nhỏ đối với nàng. Nàng thật sự không ngờ bình thường luôn ra vẻ không đáng tin cậy chuyện gì cũng không để tâm như Nhậm Thanh Nghiên vậy mà lại nói như vậy. Nếu như đã nói, thì sự thật Nhậm Thanh Nghiên có biết tình cảm của mình đối với Nhậm Yên Vũ.
Nhưng nàng không có để lộ.
Không để lộ, vậy thì tại sao?
Trong lúc nhất thời Nhậm Bình Sinh không nghĩ ra nguyên nhân.
Nhậm Bình Sinh đang thất thần, cho nên nàng nhìn chằm chằm vào Nhậm Yên Vũ, nàng phát hiện dáng người Nhậm Yên Vũ thật là đẹp, được rồi thật ra từ nhỏ dáng người Nhậm Yên Vũ đã đẹp, chỉ là hiện tại càng lớn càng đẹp mà thôi. Tại sao lại có thể có dáng người đẹp như vậy a?
Dáng người của Nhậm Yên Vũ một chút cũng không giống nàng, rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra, tại sao một điểm cũng không giống nhau a? Chẳng lẽ vì hai nàng giống cha?
Vậy dáng người của cha Nhậm Yên Vũ là như thế nào a? Nhưng mà rất kỳ lạ, Nhậm Thanh Nghiên mang thai Nhậm Yên Vũ lúc nào? Tại sao bỗng nhiên đưa theo Nhậm Yên Vũ tuổi trở về? Suy nghĩ của Nhậm Bình Sinh chạy như bay, hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo trước đó, tự do không mục đích lan tràn ra. Nàng cảm thấy rất kỳ quái, sau đó nghĩ rồi nghĩ cảm thấy có chút sợ hãi.
Chẳng lẽ Nhậm Yên Vũ được mẹ nhặt được? Hay là giành được? Kỳ thực dựa theo tính cách của Nhậm Thanh Nghiên, chuyện này không phải không có khả năng xảy ra.
Ngừng ngừng ngừng! Không thể nghĩ nữa, đúng là càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường!
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ đang nghĩ cái gì vậy?" Nhậm Yên Vũ cúi đầu, nhìn Nhậm Bình Sinh mang vẻ mặt say sưa nhìn mình.
Nhậm Bình Sinh hoàn hồn, nhìn Nhậm Yên Vũ chăm chú hỏi: "Tiểu Vũ, ngươi cũng năm hai sơ trung rồi, trong trường có ai theo đuổi không?"
Câu này hỏi có hơi bất thình lình. Lúc này đến lượt Nhậm Yên Vũ ngây người, nhất thời không có phản ứng. Nhưng mà không phải Nhậm Yên Vũ bị dọa đến mất phản ứng, mà là nghĩ nhiều quá, cho nên nhất thời không có phản ứng.
Sao đột nhiên tỷ tỷ lại hỏi vấn đề này? Mục đích của nàng là gì? Hay là nàng phát hiện cái gì rồi? Lẽ nào tỷ tỷ cũng luôn theo dõi mình? Nhưng việc này không có khả năng, tất cả việc mình làm đều rất bí mật, hơn nữa Lâm Nham vẫn luôn chú ý đến tỷ tỷ, nếu như bị phát hiện nhất định họ sẽ nói cho mình, nhưng. . .
Nhưng đám người Lâm Nham có thể tin tưởng sao? Tuy năng lực làm việc của họ tuyệt đối không có vấn đề, nhưng độ tin tưởng đáng để nghi ngờ, hơn nữa gần đây hành động của Lâm Nham rất kỳ lạ. Hay nói đúng hơn là không phải đáng ngờ, mà là gần đây mình và Lâm Nham chạm mặt khá nhiều, bị tỷ tỷ phát hiện rồi? Quả nhiên không thể thường xuyên gặp mặt, gần đây số lần Lâm Nham tìm đến thật sự là nhiều.
Lẽ nào vì chuyện này mà gần đây tỷ tỷ mới bất hòa với mình? Vậy nàng hỏi mình chuyện có ai theo đuổi không là tại sao?
Nhậm Yên Vũ cười nói: "Yêu sớm là không tốt, tỷ tỷ. Không phải là ngươi nói với ta sao?" Câu trả lời này, có thể nói là phủ định, nhưng cũng không phải hoàn toàn phủ định, vì biết và có làm hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau không phải sao?
Nhậm Bình Sinh yên lặng một lát, nói tiếp: "Nếu vì yêu sớm ảnh hưởng đến học tập, đương nhiên không tốt, nhưng nếu không có ảnh hưởng đến việc học hành, ta cũng không có đặc biệt phản đối, đương nhiên bây giờ mấy đứa còn nhỏ, ở phương diện hành xử, chúng ta nên có cái nhìn đúng đắn, rất nhiều việc có thể làm, rất nhiều việc tuyệt đối không thể làm, việc này ngươi nên biết rõ ràng." Nhậm Bình Sinh cảm thấy có thể uyển chuyển trò chuyện với Nhậm Yên Vũ thật sự là trắc trở. Hoặc là trên phương diện này nàng còn phải ngẫm nghĩ tốt hơn, bởi vì quả thật nàng không thạo lắm, hơn nữa tâm tình hiện tại còn vô cùng hỗn loạn, không phải lúc thích hợp để bàn bạc đến vấn đề này. Bây giờ nàng đã thấy hối hận vì mình đã hỏi chuyện Nhậm Yên Vũ.
"Ta biết tỷ tỷ. Tại sao đột nhiên tỷ tỷ lại hỏi ta việc này?"
Bộ dạng của Nhậm Bình Sinh có chút mất tự nhiên: "Ách. . . lần trước đến bộ sơ trung tìm ngươi, nghe các học sinh nói ngươi rất được yêu thích, cho nên mới muốn hỏi một chút."
Nhậm Yên Vũ nhướng mày, hỏi: "À, tỷ tỷ cảm thấy, chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập là có thể yêu đương sao?"
Nhậm Bình Sinh khựng lại, tránh ánh mắt Nhậm Yên Vũ: "Đương nhiên, cách thức qua lại chúng ta cũng phải hành xử chính xác."
Phản ứng như vậy. . . là tại sao?
"Vậy tỷ tỷ hy vọng Tiểu Vũ có người thương sao?"
Hai bàn tay đặt bên cạnh vốn đã có chút mất tự nhiên phút chốc siết chặt, Nhậm Bình Sinh nhẹ ho khan vài tiếng sau đó mới nói: "Bây giờ ngươi đã trưởng thành, đây là việc của ngươi, ta vốn không thể nào can thiệp, chỉ là có rất nhiều việc nên làm và không nên làm, hy vọng ngươi có thể hiểu rõ."
Nhậm Yên Vũ nhìn vẻ mặt Nhậm Bình Sinh, lại nhìn bàn tay đột nhiên siết chặt của nàng, nhíu nhíu mày.
Phản ứng này có gì đó kỳ lạ. . . lẽ nào. . .
"Ta đã biết tỷ tỷ." Nàng trả lời như vậy, nhìn bàn tay Nhậm Bình Sinh siết chặt rồi thả ra rồi siết chặt, sau đó sửa sang lại quần áo, lại nói tiếp: "Được rồi không còn sớm nữa, đi ngủ thôi."
Nhậm Yên Vũ nhìn Nhậm Bình Sinh nằm ở trên giường, đột nhiên cảm thấy, dường như có gì đó thay đổi, cơ mà thay đổi này nàng thích.
Nhậm Bình Sinh suy nghĩ rất nhiều, cho nên suy nghĩ dạy dỗ Nhậm Yên Vũ cũng rất nhiều, vì nghĩ đến một khả năng, cho nên Nhậm Yên Vũ có hơi kích động, kích động ngủ không yên, nửa đêm rời giường đi xuống lầu uống sữa cho an thần, xuống lầu lại phát hiện Nhậm Thanh Nghiên vậy mà chưa ngủ, ở trong phòng khách xem TV chơi trò dọa người.
"Mẹ, sao người chưa ngủ?"
Nhậm Thanh Nghiên liếc mắt nhìn Nhậm Yên Vũ, nói: "Ngủ không được, cho nên xem TV. Tiểu Vũ cũng ngủ không được?"
Nhậm Yên Vũ gật đầu: "Ừm, cho nên xuống lầu tìm sữa uống."
"Đi đi, hâm nóng rồi uống, đừng uống lạnh, coi chừng tiêu chảy."
"Ừm, ta biết rồi." Nhậm Yên Vũ uống sữa, ngồi bên cạnh Nhậm Thanh Nghiên, trong TV đang là gala tết, tiểu phẩm hài chọc khán giả bên dưới bật cười từng hồi, tiếng vỗ tay cũng vang lên. Nhậm Thanh Nghiên uống rượu nhìn chằm chằm TV.
"Đã lâu không có mất ngủ như vậy." Nhậm Thanh Nghiên nói, "Nhiều năm rồi." Nàng đưa tay sờ sờ đầu Nhậm Yên Vũ.
Nhậm Yên Vũ không có phản kháng, nàng không giống như Nhậm Bình Sinh ghét bị người khác gần gũi.
Nhậm Thanh Nghiên cảm thấy rất hài lòng, "Haiz~~~ vẫn là Tiểu Vũ tốt, đúng là tri kỷ tiểu áo bông của mẹ, Tiểu Sinh đúng là ngạo kiều thụ, sau này khổ cực cho Tiểu Vũ rồi."
". . ." Nhậm Yên Vũ không có trả lời.
"Haiz. . . ngạo kiều lúc nào cũng làm người khác phiền não, thích phải người ngạo kiều càng phiền não. Cho nên nhất định phải kiên nhẫn, nếu như không sẽ vô tình đánh mất, hối hận không kịp."
Nhậm Yên Vũ trừng mắt nhìn: "Mẹ cũng thích phải người ngạo kiều hả?"
"Thích. Đáng tiếc có thích nữa cũng là quá khứ rồi." Nhậm Thanh Nghiên uống rượu đỏ trong ly, nói: "Thật ra có là cố nhân cũng không có gì chịu không nổi nữa, con xem, không phải đã qua nhiều năm như vậy rồi sao?" Nàng lại sờ sờ đầu Nhậm Yên Vũ: "Nhưng mà con đừng một mình tự trải nhiều năm như vậy."
Nàng nói xong buông ly rượu đi lên lầu, lúc đi nàng còn ngâm nga một bài ca xưa: "Nói đi thì ta đi. . . thấy chuyện bất bình cứ gọi một tiếng, cần ra tay tương trợ thì ra tay tương trợ. . ."
Hảo hán ca - Cung Nguyệt
Nghe vui tai lắm ý.
Ngày hôm nay Nhậm Thanh Nghiên rất kỳ quái, ngày hôm nay Nhậm Bình Sinh cũng rất kỳ quái, Nhậm Yên Vũ ngồi trên sofa, xem gala tết, uống sữa trong tay, cau mày không biết đang tự hỏi chuyện gì.
Tết năm nay trôi qua quá bình thường, dằn vặt người khác như Nhậm Thanh Nghiên lại hoàn toàn không dằn vặt ai, nhưng tết năm nay dường như lại rất không bình thường, bởi vì mọi người ở Nhậm gia dường như ai nấy đều rất kỳ quái.
Sáng sớm ngày hôm sau quản gia nhìn ba người không ai nói gì trên bàn ăn, nghĩ như vậy.
Chuyện gì đã xảy ra? Bầu không khí này thật sự là quỷ dị. Quản gia thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng, haiz, làm một quản gia thật sự không dễ dàng.
===
Em ở nhà quê mới lên 'v'
Không laptop không internet một tuần rồi, hiện tại chưa thể quay về quỹ đạo cũ, cứ từ từ nha. Mỗi ngày một chương được thì làm, không thì sẽ có ngày nghỉ.