Trận tuyết lớn đầu tiên bao trùm cả vùng đất Bắc Quốc.
Trận tuyết đầu mùa này khiến cho nhiệt độ bất ngờ giảm mạnh, cũng nhuộm thành đá Ưng tộc một màu trắng không tỳ vết. Người trong Ưng tộc ở phương bắc đã lâu, đã sớm quen với cái rét căm căm, chỉ nhiều thêm một cái váy ngoài cũng đủ để chống lạnh.
Nhưng, U Lan mảnh mai lại cơ hồ không chống đỡ được.
Gió Bắc lạnh thấu xương thổi trúng nàng co rúm lại không thôi. Y phục cũ rách không thể sưởi ấm thân thể, mỗi khi hai tay nàng đụng trôi miếng băng mỏng trên nước giếng lại cảm giác được một trận đau nhói sắc bén.
Nhìn gương mặt nàng đông lạnh đến trắng bệch, cánh môi không thấy chút huyết sắc, Ba Na cũng có chút mềm lòng, cố ý đổi công việc của nàng, để cho nàng rời khỏi thềm đá cùng hành lang gấp khúc âm u ẩm ướt, muốn nàng đến hỗ trợ trong đại sảnh.
Sau khi mùa đông bắt đầu, lò đá trong đại sảnh sẽ nhóm lên chút lửa.
Lò đá khổng lồ chất đầy gỗ sam cứng rắn, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, mỗi đầu gỗ đều bị ngọn lửa liếm đỏ bừng, lò lửa ngày đêm không tắt, tùy thời đều có nô bộc bỏ thêm củi mới vào.
Ngọn lửa ấm áp sưởi ấm đất đá lạnh như băng, đầu gối U Lan cũng không lạnh tới mức run rẩy nữa. Nàng quỳ trên mặt đất, vắt khô vải rách, tuân theo Ba Na phân phó lau sạch từng viên gạch đá.
Trong đại sảnh người đến người đi, có nam nhân chuẩn bị ra cửa săn hươu nai, còn có người bận rộn xử lý da thú, có nữ nhân chuẩn bị quần áo mùa đông cho trượng phu hoặc tình nhân.
Trừ những thứ đó ra, còn có những người đặc biệt đánh đường vòng, cố ý tới đại sảnh, muốn nhìn U Lan một cái.
Chuyện Kim Lẫm vì tên đầy tớ này mà đắc tội Lang Vương đã sớm lan truyền trong Ưng tộc. Mọi người trong lòng nghi ngờ, khó tránh khỏi cũng cảm thấy tò mò, nếu không có việc gì sẽ vòng qua, hai mắt nhìn nàng.
Mà thiếu nữ trong tộc, đối với nàng còn có địch ý thật sâu.
Kim Lẫm là anh hùng không thể thay thế được trong lòng các nàng. Đối với Kim Lẫm, trong lòng các nàng có kính sợ, kiêu ngạo, còn có ái mộ.
Bởi vì U Lan là người Nam Quốc, những thiếu nữ cho dù không biết chi tiết trong ba năm Kim Lẫm bị nhốt, nhưng cũng vì xuất thân của nàng mà đương nhiên lập tức cừu thị nàng. Ở trong mắt các nàng, tất cả người Nam Quốc đều hèn hạ, hạ lưu, làm người ta căm hận.
Kể từ sau khi phạm vi lao động của U Lan chuyển thành đại sảnh, các thiếu nữ đã túm tụm lại một góc, bất luận là ngôn ngữ hay đều toát ra chán ghét không chút kiêng dè.
Cho dù nghe không hiểu tiếng Bắc Quốc, nàng cũng có thể cảm nhận được ác ý của những người này. Nàng cố gắng không để ý tới, nhưng những tầm mắt kia giống như kim châm ghim đau da thịt nàng.
U Lan thu lại ánh mắt, cố ý tránh tầm mắt của các nàng, vắt vải rách, lặng lẽ tiếp tục công việc. Nàng uốn cong eo, khẽ cúi người, vạt áo vì vậy khẽ mở rộng, lộ ra chút da thịt trắng noản.
Một cái dây chuyền vàng tinh tế tuột ra khỏi vạt áo, tiếp theo, chiếc nhẫn bất ly thân khắc đôi mắt chim ưng lộ ra khỏi vạt áo, rủ xuống trước ngực nàng.
Ngồi trong góc, thiếu nữ mặc áo đỏ trong nháy mắt trợn to hai mắt.
“Ngươi cái tên trộm này!” Thanh âm bén nhọn chấn động mọi người. Người người hai mắt nhìn nhau, nhìn hồng y thiếu nữ chợt đứng lên, thẳng tắp hướng U Lan đi tới.
U Lan ngẩng đầu lên, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp phản ứng. Chỉ thấy hồng y thiếu nữ kia mới vừa đi tới đa phất tay tát một cái.
Ba!
Nàng ứng phó không kịp, trước mắt tối sầm, gương mặt bị đánh nghiêng đi, chật vật ngã xuống đất. Nàng che gò má, không rõ là làm sai cái gì mà chọc giận hồng y thiếu nữ, làm cho đối phương đột nhiên giương nanh múa vuốt.
Hồng y thiếu nữ trừng mắt nhìn nàng, đưa tay dò xét, một phát bắt được chiếc nhẫn trên chuỗi vòng vàng, hung ác truy vấn: “Ngươi tên đầy tớ này, tại sao có thể có cái này?” Nàng vừa hỏi vừa dùng sức giật.
Vòng vàng tinh tế bám vào da thịt U Lan, xiết ra một vết đỏ. Nàng không kịp đau, vội vã vươn tay, giành chiếc nhẫn về nắm chặt trong lòng bàn tay, ôm vào ngực bảo vệ.
Nàng không hiểu hồng y thiếu nữ mắng gì, nhưng không thể cho phép bất kỳ kẻ nào đụng tới cái nhẫn này. Đây là vật Kim Lẫm đích thân giao cho nàng, là bảo vật nàng trân quý nhất.
Phản ứng của U Lan khiến cho hồng y thiếu nữ càng giận hơn.
“Mau đưa chiếc nhẫn đây!” Nàng lại nhảy qua mấy bước, nắm chặt bím tóc U Lan, dùng sức lớn như muốn giật đứt bím tóc.”Giao ra đây!” Nàng đưa tay chém giết.
“Không!”
Mãnh liệt cùng thô bạo cũng không thể làm cho U Lan lùi bước. Nàng nhắm chặt hai mắt, thu người thể, liều chết bảo vệ cái nhẫn kia, vô luận thế nào cũng không chịu giao ra.
“Ngươi tiện nhân này! Ăn trộm không biết xấu hổ!” Hồng y thiếu nữ mắng, móng tay bén nhọn trên da thịt non mịn vừa cào vừa cấu.
Bím tóc bị giật đau, da thịt bị trầy xước, còn có đạp đánh lục tục rơi trên người nàng. Nàng không kêu tiếng nào, chỉ cắn môi, chấp nhận toàn bộ, dùng phương thức tiêu cực nhất cố ý bảo vệ chiếc nhẫn.
Tiếng chửi rủa hấp dẫn những người khác, mọi người tụ tập tới đây, có cau mày, có tò mò, tầm mắt rơi trên ngươi hai nữ nhân.
“Sao lại thế này?”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Này, dừng tay trước đi!”
“Đúng vậy a, cẩn thận đừng đánh chết nàng.”
Hồng y thiếu nữ thở dốc, ánh mắt đảo qua mọi người, cằm hất lên cao cao, lớn tiếng tuyên bố: “Nữ nhân này trộm đồ của tộc trưởng!”
Mọi người yên lặng, chỉ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Ngay cả Ba Na cũng bị tiếng động lớn hấp dẫn, đi tới nghe được lời lên án này.
“Là ta tận mắt nhìn thấy, trên người nàng có chiếc nhẫn đôi mắt ưng của tộc trưởng!” Hồng y thiếu nữ nói, đưa tay lại muốn giật, nhưng vô luận thế nào cũng không mở được lòng bàn tay U Lan ra. “Đáng chết! Các ngươi sững sờ làm cái gì? Mau tới giúp ta a!” Nàng hô.
Những thiếu nữ khác cho đến lúc mới phục hồi tinh thần, rối rít đi tới, ba chân bốn cẳng cùng động thủ.
Có người kéo vai U Lan, có người chặn tay U Lan, có người lại dùng sức mở những ngón tay mảnh khảnh của nàng, giống như cạy khóa, mãnh liệt ép nàng buông tay.
“Van xin các ngươi, dừng, dừng tay…” Nàng khẩn cầu, dùng hết một tia sức lực cuối cùng, nhưng vẫn không địch lại những thiếu nữ này. “Không được! Đây là của ta ! Là của ta!” Nàng đau khổ la lên, nhưng các thiếu nữ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, cơ hồ muốn bẻ gảy ngón tay nàng, bắt buộc nàng mở lòng bàn tay ra.
Chiếc nhẫn khắc đôi mắt ưng, màu đen nhánh cuối cùng cũng loã lồ dưới ánh mắt của mọi người.
Có người hít sâu một hơi.
“Thật sự là chiếc nhẫn của tộc trưởng.”
“Làm sao lại ở trên người nữ nhân này?”
Mọi người rối rít nghị luận, còn hồng y thiếu nữ vẻ mặt đắc ý.
“Ta đã nói mà, nữ nhân này là một tên trộm không biết xấu hổ!” Nàng dùng sức giật, giật đứt vòng vàng, U Lan lại ngay lúc này, mãnh liệt giãy dụa, bối rối hô.
“Không, trả lại cho ta, đưa ta, đó là của ta ! Kim Lẫm đưa cho ta —— “
“Ngươi kẻ trộm dối tặc này!” Thiếu nữ phất tay, lần nữa đánh ngã nàng xuống đất, cất giọng mắng: “Tộc trưởng làm sao có thể đưa cái này cho ngươi? Đây là Ung tộc Kim gia minh giới, đại tộc trưởng chỉ giao cho phu nhân, mà ngươi, ngươi chỉ là đầy tớ!” Nói xong, nàng khinh thường đến cực điểm hướng gương mặt vô tội nhổ một bãi nước bọt. (Khốn kiếp! Lão hổ không phát uy ngươi tưởng là mèo bệnh. Uýnh chết nó đi, xông vô tát chết, trói lên giàn hỏa thiêu)
U Lan gục trên mặt đất, lau cũng không lau. Nàng đột nhiên tiến lên, bắt được tay thiếu nữ, nhanh chóng muốn cướp chiếc nhẫn lại.
“Đưa chiếc nhẫn cho ta, đó là của ta! Của ta!”
“Ngươi làm cái gì? Buông tay!”
Hồng y thiếu nữ nắm lấy chiếc nhẫn, U Lan giật lấy xích vàng, trong lúc kéo ra, xích vàng yếu ớt vang lên tiếng gãy, chiếc nhẫn kia bay ra khỏi tay thiếu nữ, trong cia nhìn soi mói của mọi người, trên không trung vẽ ra một hình vòng cung, sau đó lọt vào lửa đỏ lò đá.
Mọi người phát ra kinh hô.
“A!”
“Cái nhẫn!”
“Mau! Tìm nước.”
“Không không không, đi tìm gậy sắt, nhanh lên một chút!”
Mắt thấy chiếc nhẫn rơi vào lò lửa, mọi người loạn thành một đoàn, ở trong đại sảnh lớn tiếng, loay hoay xoay quanh, tất cả đều lo lắng.
Hồng y thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, biết đã gây ra đại họa, nếu chiếc nhẫn của tộc trưởng có nửa điểm hư hỏng, cái mạng nhỏ của nàng chỉ sợ cũng không giữ được. Nàng oán hận quay đầu lại, chợt vung tay, giận chó đánh mèo đến trên người U Lan.
“Cũng là ngươi làm hại!”
Ngón này lại lạc vào khoảng không.
Thân thể mảnh khảnh trong khi mọi người rối ren, không chút do dự chạy lên. Sau đó, nàng không chút nghĩ ngợi nhào vào lửa đỏ trong lò.
Gỗ sam đỏ bừng vỡ vụn, đốm lửa bốn phía, mọi người bị cử động của nàng bị làm cho sợ đến mức trợn mắt há mồm.
Ngọn lửa đốt cháy tóc nàng, xiêm y của nàng, nàng lại hồn nhiên không phát hiện, duỗi thẳng cánh tay chạm vào chiếc nhẫn trong hỏa lò.
Nàng dùng đầu ngón tay xuyên qua cái nhẫn kia, sau đó nắm chặt trong tay.
Một lực lượng kéo nàng từ đống lửa ra, thảm dầy cộm nặng nề lập tức phủ lên nàng, dập tắt lửa trên tóc nàng, trên y phục nàng.
“Ngươi đang làm cái gì vậy? !” Ba Na bị hù dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, bất chấp tay của mình cũng bị nóng lập tức bận bịu xác định ngọn lửa trên người U Lan đã bị diệt hết mới ngồi chồm hỗm xuống, lo lắng nhìn.
Tiểu nữ nhân này bị phỏng .
Bím tóc thật dài bị ngọn lửa cắn nuốt, xiêm y cũng cháy sạch. Mỗi tấc da của nàng đều bị cháy ra những vết sưng đỏ sâu cạn không giống nhau, nhìn ra thật kinh tâm.
Mà tay nàng lại vẫn nắm chặt không buông.
Hơi hơi mùi khét tràn ngập trong đại sảnh, mỗi người đều nhìn được tay phải của nàng cơ hồ bị nòng tuột một lớp da, tỏa ra từng đợt từng đợt khói trắng, mà nàng còn nắm chặt lòng bàn tay, không chịu buông ra.
“Đây là ta… Của ta…”
Vết cháy đau đớn khiến cho U Lan toàn thân run rẩy, nàng cắn chặc môi, thậm chí không phát hiện, trong mắt vì đau nhức mà mông lung nước mắt. Nàng dùng tất cả sức lực, cầm chiếc nhẫn thật chặt, cho dù có đau hơn nữa cũng không buông tay, chỉ sợ sẽ có người lại muốn cướp chiếc nhẫn đi.
Đây là chiếc nhẫn bất ly thân của ta.
Đây là vật Kim Lẫm đích thân giao cho nàng, là bảo vật nàng trân quý nhất.
Lan nhi, nhận lấy cái nhẫn này.
Nàng cầm thật chặt, nước mắt trượt xuống má phấn.
Sau khi nhận lấy cái nhẫn này, lập tức đại biểu ngươi là thê tử của ta.
Nàng không thể buông tay, không thể mất đi cái này.
Nàng dùng tay trái run rẩy nắm thật chặt tay phải nóng rực đau đớn, sợ mọi người lẽ lại cướp đi nhẫn ưng trong tay.
Đây là tín vật của hắn, bảo vật của nàng, vật duy nhất có thể chứng minh từng ly từng tý ngày mùa hè ấy đều không phải là một giấc mơ…
Nhìn thấy sắc mặt U Lan càng lúc càng trắng bệch, Ba Na lòng như lửa đốt, đưa tay lay động nàng. “Ngươi đang làm gì vậy? Mau buông ra a! Buông ra a!”
“Không… Không được…” Nàng lắc đầu, suy yếu lên tiếng phản kháng, tay nhỏ bé vẫn nắm thật chặt chiếc nhẫn nóng kia.
Nàng không buông tay.
Nàng không thể buông tay.
Đây là bảo vật của nàng.
Đây là nàng lúc còn sống, duy nhất…
Bóng tối đánh tới, U Lan người đầy vết thương suy sụp mềm yếu ngã trên đất.
Ba Na vuốt tiểu nữ nhân hôn mê bất tỉnh, trong lòng suy đoán, nàng đại khái là không chịu nổi đau nhức, đau đến ngất đi. Tầm mắt Ba Na rơi vào tay bị thương nắm chặt của nàng, trong lòng tràn đầy khó tin.
Cho dù là đau đến bất tỉnh, tiểu nữ nhân này vẫn cầm cái nhẫn kia không tha. Mọi hàng động của nàng phảng phất giống như đem cái nhẫn còn nặng hơn cả mạng của nàng.
Một thân ảnh cao lớn, vô thanh vô tức bước vào đại sảnh. Nhìn thấy đám người vây tụ cùng với đối tượng bị đám người vây xung quanh, cặp mày rậm không vui nhướng lên.
“Chuyện gì xảy ra?” Kim Lẫm trầm giọng hỏi.”Nơi này đang làm cái gì vậy?”
Thanh âm của hắn cả kinh mọi người trong phòng, lập tức xoay người, cung kính cúi đầu. Chỉ có hồng y thiếu nữ kia một lòng muốn tranh công, nhẫn nhịn khiếp đảm trong lòng, khua lên dũng khí mở miệng.
“Nữ nhân này trộm chiếc nhẫn của ngài!”
Kim Lẫm khẽ nheo mắt lại, đi nhanh tới. Hắn đi tới bên cạnh lò đá, mắt thấy U Lan hôn mê bất tỉnh, tròng mắt đen quét qua những vết thương trên người nàng hiện lên cảm xúc nào đó.
“Nàng làm sao vậy?”
“Hồng oa nói, nàng trộm nhẫn ưng của gia, vừa kéo chiếc nhẫn ra, chiếc nhẫn rơi vào trong đống lửa, nhiều người mà đều luống cuống, nha đầu này lại nhào vào trong lửa, nhặt được chiếc nhẫn ra ngoài.” Ba Na trả lời theo tình hình thực tế, vẻ mặt lại có một tia không đành lòng.
Con ngươi đen nhánh chuyển đến bàn tay năm chặt của nàng, nhìn thấy những vết thương kia.
“Chiếc nhẫn đâu?”
“Nàng nắm trong tay.” Ba Na nói, thanh âm hơi thấp.”Nàng không chịu buông ra.”
Thân hình cao lớn cứng nhắc trong nháy mắt. Có một thứ gì đó tựa hồ dẫm nát cảm xúc lãnh khốc, lưu chuyển trong mắt hắn. Khi hắn ngồi xổm xuống, Ba Na cơ hồ phải hoài nghi bản thân hoa mắt.
Trong nháy mắt đó, nàng tựa hồ nhìn thấy trong mắt tộc trưởng lo lắng cùng tức giận, còn có cảm xúc kịch liệt sôi trào.
Một người nam nhân chỉ khi vô cùng vô cùng quan tâm một nữ nhân, trong mắt mới xuất hiện loại vẻ mặt này.
Ba Na nhìn Kim Lẫm đón lấy U Lan, cúi đầu nhìn chăm chú nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng mơ hồ đoán ra sự tồn tại của U Lan đối với tộc trưởng mà nói, tuyệt đối không chỉ dừng lại ở một con tin.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, tay Kim Lẫm rơi vào lòng bàn tay nắm chặt kia, cố gắng làm cho nàng buông tay.
Một trận mùi khét lần nữa truyền tới.
Kim loại nóng bỏng, vết cháy huyết nhục, cộng thêm nàng lại nắm quá chặt, chỉ cần hơi dùng lực, lòng bàn tay nàng sẽ lại da tróc thịt bong.
“Tộc trưởng, không thể cứng rắn mở ra, tay nàng chỉ sợ đã bám vào chiếc nhẫn, cần được xử lý.” Ba Na nhìn không được, nhỏ giọng nhắc nhở.
Kim Lẫm vẻ mặt cứng đờ, bỗng dưng ôm lấy U Lan, đứng dậy.
“Đi tìm đại phu!”
Sau khi ném ra mệnh lệnh, hắn vuốt ve nàng, xoay người ra khỏi đại sảnh.
………………
Vào đêm .
Tuyết còn đang rơi.
Trong nhà đá vắng lặng không tiếng động.
Trên giường gỗ rộng rãi là U Lan hôn mê bất tỉnh. Sắc mặt nàng tái nhợt, hô hấp cũng nhẹ mỏng, toàn thân vết thương chồng chất.
Kim Lẫm ngồi ở mép giường, không nói lời nào, tròng mắt đen nhìn kỹ nàng.
Nàng gầy.
Nàng vốn đã nhỏ bé yếu ớt, cuộc sống gian nan khó khăn ở Bắc Quốc làm cho nàng lại gầy hơn nữa. Vốn là tóc dài bóng loáng bị ngọn lửa cháy sạch khô héo, vừa đụng vào lập tức vỡ thành bụi, tóc còn dư lại chỉ đến bờ vai của nàng.
Bàn tay ngăm đen không tiếng động giơ ra, đi tới bên mặt nàng, dường như muốn đụng vào nàng, rồi lại bất động trên không thật lâu.
Cái trán của nàng có vết bị đụng thương; gương mặt của nàng có vết đỏ bị đánh; cổ của nàng còn có vết bầm, là hắn mấy ngày trước đích thân lưu lại.
Hắn không cách nào dời tầm mắt đi chỗ khác.
Quần áo của nàng tàn phá, nơi nơi bị cháy thủng, trên da thịt nơi nơi sưng bỏng. Trong đó, bị thương nghiêm trọng nhất là tay nàng ——
Tay nàng.
Khóe mắt Kim Lẫm khẽ giật giật.
Lòng bàn tay non mềm bị chiếc nhẫn đốt hồng, nóng cháy ra một vết thương nghiêm trọng. Vết khắc trên mặt nhẫn thậm chí lưu lại một dấu vết mơ hồ trong lòng bàn tay của nàng. Khi đại phu cẩn thận mở lòng bàn tay của nàng ra, ánh vào trong mắt là cảnh trương đáng sợ huyết nhục mơ hồ, dọc theo làn da bị xé rách còn có dấu vết cháy đen.
Chiếc nhẫn được gỡ xuống, sau khi Ba Na rửa sạch đặt lại bên cạnh bàn.
Trong lúc gỡ chiếc nhẫn xuống, U Lan thủy chung hôn mê bất tỉnh. Nhưng thân thể gầy yếu kia thỉnh thoảng vì đau nhức mà bản năng co quắp lại. Đại phu cẩn thận xử lý bỏng, bôi thuốc mỡ lên lòng bàn tay của nàng cùng nơi bị bỏng, rồi không tiếng động thối lui khỏi nhà đá.
Vết bỏng nghiêm trọng như thế tạm thời vẫn không thể băng bó. Đại phu nói, nếu thời gian trị liệu chậm một chút nữa, cái tay này của nàng sẽ phải phế đi. Chiếc nhẫn kia như bàn ủi, suýt nữa đã đốt gãy gân tay nàng, hôm nay, tay nàng mặc dù bảo vệ được nhưng phải tĩnh dưỡng một chút, cho dù sau khi khỏi hẳn cũng không thể cầm bất kỳ vật nặng gì.
Vì cái nhẫn kia, nàng thiếu chút nữa đã đánh đổi bằng bàn tay phải.
Ngón tay dày nam tính đi tới lòng bàn tay nàng đang mở ra, tràn đầy vết bỏng. Đầu tiên, cái tay kia treo trên không, ngừng lại, hồi lâu sau, bàn tay như đá khắc lại có run rẩy mơ hồ. Run rẩy càng lúc càng rõ ràng, mà vẻ mặt Kim Lẫm, không thể phục hồi lại tỉnh táo được nữa.
Hắn là hận nàng như vậy.
Tròng mắt đen sâu thẳm, tối tăm trừng mắt nhìn cái tay kia, ngực lại đau đớn co rút lại.
Hắn là hận nàng như vậy.
Cái tay kia, vốn là trắng nõn non mềm, mềm như cánh hoa xuân.
Hắn là chết tiệt hận nàng như vậy.
Kim Lẫm nắm chặt nắm tay, thân hình cao lớn căng thẳng, run rẩy, hai mắt hắn nhắm nghiền, cuối cùng cũng thừa nhận với chính mình.
Hắn là như vậy như vậy hận nàng, nhưng —— hắn cũng thủy chung không quên được nàng.
Đau đớn giam giữ trong lòng giống như đao, một lần một lần đâm hắn, cho đến hắn sụp đổ, không cách nào lấy lãnh đạm ngụy trang được nữa.
“Chết tiệt ngươi!” Hắn mắng, giống như dã thú bị thương, ở bên giường nàng gầm nhẹ những thanh âm mà nàng không thể nghe.”Tại sao phải phản bội ta?”
U Lan trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh. Nhưng trong trí nhớ của hắn, tiếng nói ôn nhu kia như sợi dây vô hình, từng vòng quay chung quanh hắn, chậm rãi buộc chặt, trói chặt hắn.
Ta chỉ biết là ba năm trước ngươi đột nhiên mất tích, sau đó không có tin tức gì nữa.
Nàng nói.
Ta mỗi ngày mỗi ngày đều đến nham động chờ ngươi, cho đến khi ta bị bệnh, bị đuổi về Phượng thành.
Nàng nói.
Không, Kim Lẫm, ngươi nhất định hiểu lầm cái gì.
Hắn không quên được ánh mắt của nàng, nước mắt của nàng.
Tất cả những gì ngươi nói, tất cả ta đầu không biết.
Ánh mắt vô tội nhìn hắn, thẳng thắn không chút nào giấu diếm. Nàng chưa bao giờ tránh tầm mắt của hắn, cặp mắt tinh khiết kia chỉ có ưu thương, hoang mang, khó hiểu cùng khẩn cầu.
Van xin ngươi, tin tưởng ta, ta yêu ngươi.
Ba chữ kia như một cái đinh nặng nề đóng vào trong tim hắn.
Ta yêu ngươi.
Ta yêu ngươi.
Lẫm, van xin ngươi, tin tưởng ta, ta yêu ngươi.
“Chết tiệt ngươi!” Kim Lẫm phát ra rống giận như thú bị vậy hãm.
Hắn rõ ràng hận nàng, tại sao còn có thể vì lời giải thích của nàng mà dao động? Thậm chí trong cảm xúc thống hận còn ẩn dấu một tia không xác định?
Ở quật trong lao, Quan Tĩnh đứng trước mặt hắn, mỉm cười nói cho hắn biết, ôn nhu của nàng, ngọt ngào của nàng, tình yêu say đắm của nàng, tất cả đều là ngụy trang, hết thảy chỉ vì lừa gạt hắn, muốn đem hắn bắt vào tù.
Chỉ là, nếu những lời của Quan Tĩnh là sự thật, vậy tại sao U Lan phải giữ lại cái nhẫn này? Thậm chí còn vì cái nhẫn này, mạo hiểm nhào vào trong lò lửa? (A~~~~ Nghe suy nghĩ của mấy thằng ngu thật bực hết biết)
Kim Lẫm vươn tay, cầm lấy chiếc nhẫn trên bàn, thu vào trong lòng bàn tay. Chiếc nhẫn đã lạnh, không còn nhiệt độ đốt người nữa.
Ba năm nay, nàng thủy chung bảo tồn chiếc nhẫn này?
Điều này đại biểu cho cái gì?
Kim Lẫm nắm chặc lòng bàn tay, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Những ngày qua, hắn vì sự phản bội của nàng mà bừa bãi nhục nhã nàng, vắng vẻ nàng, thậm chí theo mọi người ưng tộc, đem nàng trở thành đầy tớ, tùy ý sai sử nô dịch.
Nhưng, vạn nhất hắn sai lầm rồi thì sao? Vạn nhất hắn thật sựu hiểu lầm nàng; vạn nhất nàng căn bản không phản bội hắn; vạn nhất nàng thật sự như nàng nói, không biết chút nào, khổ sở đợi hắn ba năm thì sao? (Thì ca mua áo quan đi là vừa chứ sao)
Sau khi những vết bỏng kinh tâm của nàng lồ lộ trước mắt hắn, những hận ý chôn sâu trong lòng hắn bắt đầu dao động.
Vạn nhất thì sao?
Vạn nhất hắn sai lầm rồi thì sao?
Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét. Kim Lẫm ở trong phòng đá, một lần lại một lần vương vào vòng luẩn quẩn, bị nghi ngờ trong lòng dây dưa.
Nếu như, Quan Tĩnh nói dối thì sao?
Nếu như, U Lan vô tội thì sao?
Hắn dừng bước, đứng bên giường, nhìn nữ tử hôn mê bất tỉnh trên giường, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp. Đây không phải là một canh bạc, mà là phân cách giữa yêu và hận, hắn không cách nào phán đoán, là nên tín nhiệm nàng vô tội, hay nên tiếp tục trừng phạt nàng phản bội.
Bởi vì cái nhẫn này, bởi vì hành động không tầm thường của nàng, hắn vội vàng cần càng nhiều chứng cớ đến chứng minh tất cả mọi chuyện ba năm trước đây đến tột cùng là chân thật hay giả dối.
Kim Lẫm đi tới cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, gió lạnh lập tức luồn vào trong phòng. Sắc trời đã tối, bão tuyết đầy trời một trận lại một trận rơi xuống, hắn ngửa đầu ra ngoài cửa sổ, phát ra một tiếng huýt gió dài.
Tiếng huýt gió bén nhọn vang dội cả tòa thành, ở trong đêm tuyết truyền rất xa rất xa.
Chốc lát sau, trên cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ.
Kim Lẫm mở cửa, thân thể khổng lồ của nam nhân ngoài cửa cơ hồ chiếm đi toàn bộ khung cửa. Lôi Trạch cúi đầu, cây đuốc trên hiên cửa chiếu sáng vô số vết sẹo trên mặt, trên người hắn.
“Gia.”
Kim Lẫm xoay người, chậm rãi hạ lệnh.
“Ta muốn ngươi đi Nam Quốc, thay ta điều tra một chuyện.” Hắn cần chân tướng.
Lôi Trạch không chút nghĩ ngợi, chỉ đáp một chữ.
“Dạ.”