U Linh Boss

chương 18: thừa nặc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(Thượng)

Một lời hứa khác

Thừa nặc: đồng ý

Baal trầm mặc một lát mới nói: “Chờ sau khi thân thể ta khôi phục rồi hãy nướng cho ta ăn.”

Hình như hắn hiểu nhầm giữa “đốt” và “nướng” phải không nhỉ?

Vương Tiểu Minh suy một hồi, quyết định để mặc cho hắn hiểu nhầm đi.

Về phương diện ăn uống, Hạng Văn Huân rất biết quan tâm. Tỷ như đồ uống của cậu không phải rượu vang đỏ mà là Sprite.

Vương Tiểu Minh nhấp một ngụm rồi tiếp tục chiến đấu với sườn cừu.

Một người mặc áo đuôi tôm màu đen, thắt một chiếc nơ đỏ boocđô và trên tay cầm violin đi tới, hai chân khép lại, cung kính cúi đầu chào: “Xin hỏi Vương tiên sinh muốn nghe loại nhạc nào?”

Cái tay Vương Tiểu Minh đang hì hục nãy giờ dừng lại.

Trường hợp này, chắc là nên nghe nhạc nước ngoài cho hợp thời.

Cậu suy nghĩ, “Quốc tế ca đi.”

Biểu tình của y cứng đờ khoảng hai giây, sau đó đặt đàn violin lên vai, bắt đầu chậm rãi kéo.

Âm nhạc bừng bừng khí thế làm động tác cắt thịt của Vương Tiểu Minh nhất thời càng thêm hăng say, trên mặt tràn ngập biểu tình sục sôi chiến đấu.

Baal nhíu mày nói: “Đây là bài gì?”

Vương Tiểu Minh vụng trộm liếc nhìn người đang biểu diễn, thấy y vẫn hết sức nhập tâm vào tiếng nhạc mới nhỏ giọng nói: “Quốc tế ca. Ca ngợi chủ nghĩa cộng sản, ủng hộ giai cấp vô sản đoàn kết đứng lên, vùng dậy làm chủ, chống lại giai cấp bóc lột.”

Baal sờ sờ cằm, tựa hồ liên tưởng đến cái gì đó, gật đầu nói: “Không tồi.”

Vương Tiểu Minh kinh ngạc muốn rớt cằm. Cậu cư nhiên nghe thấy hai chữ “không tồi” phát ra từ cái miệng khủng khiếp của Baal. Tuy rằng hắn ca ngợi chính là quốc tế ca, nhưng là dù sao cũng là sản phẩm của nhân loại, là nhân loại, cậu cũng cảm thấy vinh hạnh theo.

Nghệ sĩ kéo xong, buông đàn xuống, bất động thanh sắc nhìn cậu.

Vương Tiểu Minh bị y nhìn chòng chọc, động tác cắt thịt bắt đầu lúng túng, hồi lâu mới nói: “Hay là, anh kéo thêm lần nữa đi?”

Nghệ sĩ yên lặng khẽ khép mí mắt, nhắm mắt lại, nâng violin lên, lại bắt đầu quên mình kéo đàn.

Vương Tiểu Minh cảm thấy sau khi trải qua khúc nhạc ban đầu, lần này y kéo, mơ hồ có thể cảm giác được một luồng nhiệt huyết sôi sục trong người.

Cậu ngừng ăn, hết sức chuyên chú lắng nghe.

Đàn xong, nghệ sĩ lại tiếp tục theo dõi cậu.

Vương Tiểu Minh rất do dự. Tuy rằng đàn thêm một lần nữa, kỹ xảo của y có thể sẽ càng thêm thuần thục, nhưng cứ kéo đi kéo lại mãi một khúc cũng nhàm chán quá. Mà cậu đâu biết bài nhạc nước ngoài nào thịnh hành nữa chứ? Cậu thực phiền não.

Nghệ sĩ chờ cậu muốn rơi nước mắt thì thấy cậu đột nhiên quay đầu, vui vẻ nói: “Mát-xcơ-va không có nước mắt.”

Khóe miệng nghệ sĩ hơi run rẩy.

Vương Tiểu Minh vỗ vỗ ngực, may mắn trước đây bạn cùng phòng của cậu rất thích nghe bài này, ngày nào cũng ngâm nga trong phòng. Cuối cùng đã phát huy tác dụng. Bài hát của nước Nga có thể lưu truyền đến Trung Quốc, lại còn có bản tiếng Trung vậy thì chắc là rất thịnh hành ha.

Vương Tiểu Minh đợi một lúc, thấy nghệ sĩ vẫn đứng im không nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: “Không được ư? Không sao, dù sao chúng ta đều là người Trung Quốc, không biết đàn nhạc của Nga cũng bình thường.”

“…” Ánh mắt nghệ sĩ bắt đầu đỏ lên.

Vương Tiểu Minh thực áy náy. Sớm biết thì đã chuẩn bị một danh sách các bài hát rồi, “Hay là, bài Hai con hổ đi?”

Nghệ sĩ tiếp tục: “…”

Baal rốt cục ngứa mắt, “Hắn đang đợi tiền boa đó.”

Máu Vương Tiểu Minh lập tức dồn lên hai bên má, hai tay bắt đầu sờ soạng các túi.

Sắc mặt nghệ sĩ rốt cục đã dịu đi một tí.

Mò mẫm hơn nửa ngày, Vương Tiểu Minh lí nhí nói: “Tôi không mang theo tiền. Tôi viết giấy nợ được không?”

Nghệ sĩ đông đá.

Y ở đây đàn violin lâu như vậy, đây là lần đầu được khách viết giấy nợ cho đó.

Vương Tiểu Minh gọi bồi bàn tới để xin giấy bút, bắt đầu soàng soạt viết lên.

Khi nghệ sĩ lấy lại được tinh thần, cậu đã viết đến số tiền.

Xuất phát vì quan tâm tới lợi ích của mình, nghệ sĩ ngóc ngóc cổ ra. Chỉ thấy ngòi bút bi gạch xuống một đường thẳng, sau đó một số , một số rồi lại thêm một số nữa.

Một ngàn?

Tim nghệ sĩ bắt đầu gia tốc. Bây giờ tùy chỗ hào phóng mà boa cho mấy trăm tệ đã ghê gớm rồi. Không nghĩ người thanh niên nhìn ngây ngô có chút đần độn này cư nhiên sẽ boa một ngàn.

Tâm tình của y khởi sắc, hận không thể lại tiếp tục kéo quốc tế ca thêm lần nữa cho cậu ta.

Vương Tiểu Minh đột nhiên dừng bút.

Chẳng lẽ còn định thêm một số nữa sao?

Nghệ sĩ trợn mắt.

Vương Tiểu Minh kéo bút lại giữa số , sau đó viết thêm đằng sau số thứ nhất một dấu chấm thật đậm thật đậm ——..

Nghệ sĩ: “…”

Vương Tiểu Minh nghiêm túc viết xong lại ký rõ họ tên bên dưới mới vừa lòng cười nói: “Xong rồi. Ớ? Người đâu mất a?”

Baal một tay chống cằm, nhàm chán tung hoa hồng từ bên này sang bên kia, “Bị ngươi đuổi đi rồi.”

“A?” Vương Tiểu Minh thực mờ mịt.

“Ngươi ăn xong rồi sao?” Hắn ném hoa hồng đỏ vào trán cậu.

Vương Tiểu Minh rụt cổ lại, vươn tay chụp lấy bông hồng đang rơi xuống, “Ừm, no rồi.”

Bồi bàn biết điều đi đến nói: “Vương tiên sinh, Hạng tổng còn chuẩn bị cho ngài vài món điểm tâm ngọt, bây giờ mang lên sao ạ?”

“Có thể trả lại không?” Vương Tiểu Minh bắt đầu lo cho hầu bao của mình.

Bồi bàn mỉm cười nói: “Ngoài tiền boa ra, Hạng tổng sẽ chịu tất cả chi phí.”

“Nhưng…” Trực giác của Vương Tiểu Minh lên tiếng, không nên nợ Hạng tổng quá nhiều.

Baal cười lạnh nói: “Ngân Quán vốn là sản nghiệp của hắn, cái gì gọi là chịu tất cả chi phí chứ?”

Bồi bàn nói thêm: “Hay là tôi gói tất cả chỗ điểm tâm đó đến trung tâm trò chơi cho ngài nhé. Nếu người bạn của ngài đến đây, tôi sẽ tiếp đãi bữa tối sau đó dẫn đến trung tâm trò chơi gặp ngài.”

“Trung tâm trò chơi?” Hai mắt Vương Tiểu Minh lấp lánh.

“Vâng. Hạng tổng đã thu xếp hết rồi, trung tâm trò chơi tối nay đã được bao trọn cho ngài.”

Bao trọn luôn?

Vương Tiểu Minh có loại dự cảm phải bán thân mới trả hết nợ.

Baal vô cùng cảm thấy hứng thú, “Trò chơi gì?”

Vương Tiểu Minh nói: “Là nơi đặt rất nhiều máy chơi game sao?”

“Đúng vậy.” Bồi bàn nghiêng người nói, “Bên này, xin mời.”

Vương Tiểu Minh và Baal đều rất chờ mong.

Vừa bước vào trung tâm trò chơi, Vương Tiểu Minh liền hoa cả mắt.

Các loại máy chơi game dưới ánh đèn mập mờ như đang tỏa sáng đủ màu vẫy gọi cậu.

Bồi bàn ôm đến một thùng tiền xu, lại bày ra điểm tâm và đồ uống, “Tôi chờ ở bên ngoài, cần gì có thể sử dụng điện thoại, nó sẽ trực tiếp kết nối với điện thoại của tôi.”

Vương Tiểu Minh nhéo nhéo cánh tay của mình, xác định mình không phải đang mơ. Đích thị là có một gian nhà đầy máy chơi game đang rộng mở chờ một mình cậu. Chính xác là có một thùng tiền xu để chơi game đang đặt trước mắt cậu. Hết thảy, hết thảy đều là thật, là thật a.

Bồi bàn ra ngoài đóng cửa lại.

Baal nhanh nhẹn ngồi vào ghế đua xe, “Cái này dùng thế nào?”

Vương Tiểu Minh lấy một xu nhét vào, giúp hắn khởi động.

Màn hình bắt đầu hiện ra menu.

“Nhớ nhấn ga, vặn chặt tay lái.” Vương Tiểu Minh nói xong, phát hiện Baal không nói lời nào đang theo dõi cậu, “Ưm. Thì là, ngươi điều khiển tay lái đó.”

Baal nói: “Nói trắng ra là điều khiển xe cho rồi.” Hắn nhấn vào cái xe trên màn hình, ngón tay hơi di di.

Xe bắt đầu lăn bánh.

Nhưng chỉ lắc lắc, nhích từng tí một.

“Tăng tốc tăng tốc tăng tốc đi!” Vương Tiểu Minh ở bên cạnh hò hét.

Rầm. Tông vào rồi.

Baal mặt không chút thay đổi nói: “Xe này tính năng quá kém.”

“…” Vương Tiểu Minh thở dài. Cậy quả nhiên không nên ôm hy vọng quá lớn rằng Baal có thiên phú chơi game a.

Đua xe cũng như bắn tên.

Vương Tiểu Minh nhìn bảng thành tích thê thảm bên cạnh của mình, cũng không dám biểu hiện gì nhiều, chơi qua loa thôi.

Bất quá Baal phi thường cố chấp, cố chấp đến độ có thể dùng từ kiên trì hay bền bỉ để hình dung.

Nguyên bản Vương Tiểu Minh còn muốn để hắn tự chơi, mình đi chơi cái khác, ai biết được hắn thực vô sỉ nói: “Ngươi đi rồi, ai sẽ chứng kiến sự huy hoàng của ta?”

Vương Tiểu Minh rất muốn nói, tốt xấu gì cũng chờ ngươi huy hoàng rồi hãy kêu cậu đến chứng kiến a. Cứ hết “xám” lại đến “đen”, có cái gì hay ho để mà chứng kiến chứ?

Bất quá, cậu không dám cãi.

Baal sau khi trải qua vô số trò thất bại, rốt cục đã tìm được một trò phi thường thích hợp với mình ——

Chơi bóng rổ.

Vương Tiểu Minh nhặt bóng lên lần nữa, sau đó nhìn nó tự động rời tay, bay vào trong khung, rốt cục nhịn không được hỏi: “Kỳ thật, không cần ta lượm bóng ngươi cũng có thể đem bóng ném vào khung được mà.”

Baal nhướn mày.

Lại thêm một quả vào kìa.

“Sao lại cần ta nhặt bóng hả?” Vương Tiểu Minh buồn bực.

“Cho ngươi chia sẻ vinh quang cùng ta.”

Cho nên những vận động viên đánh golf kì thực là cùng chia sẻ vinh quang ư?

Vương Tiểu Minh thực 囧.

“Bất quá cái việc cỏn con này chỉ là bắt đầu thôi,” Baal lại dùng giọng điệu đứng trên đầu kẻ khác nói, “Rất nhanh sẽ thấy, có thể có được sự ưu ái của ta là chuyện vinh hạnh đến cỡ nào.”

Vương Tiểu Minh bắt được từ mấu chốt, “Ngươi… Ưu ái ta?” Nếu cậu không nhớ lầm thì cái từ này bao hàm cả ý yêu mến và coi trọng mà?

Baal khó chịu lườm cậu, “Ngươi không thấy trọng điểm của những lời này là vinh dự sao?”

Vương Tiểu Minh đột nhiên đứng thẳng người, hai con mắt cười thành một đường, kiên định hồi đáp: “Ừm, ta cảm thấy thật vinh dự.”

Đại khái không nghĩ là Vương Tiểu Minh sẽ ngoan ngoãn như vậy. Baal ngẩn ra một lúc, sau đó mới vừa lòng gật gật đầu nói: “Cho nên ngươi phải nhanh chóng yêu ta đi. Chờ thân thể ta hồi phục rồi sẽ lập tức mang ngươi xuống địa ngục.”

Vương Tiểu Minh chớp chớp mắt nhìn, “Như vậy có phải nhanh quá không?” Cậu còn chưa hưởng thụ hết nhân sinh a.

“Ta còn nghĩ là quá chậm.” Tưởng tượng đến thân thể khôi phục rồi, năng lực của mình đại sát bốn phương, Baal liền nóng vội.

Vương Tiểu Minh cúi đầu trầm tư, có nên vì kéo dài tuổi thọ mà không cần ngoan ngoãn như vậy không nhỉ.

Baal thấy cậu không nói lời nào, tưởng là cậu không muốn xuống địa ngục mà muốn lên trển: “Muốn lên thiên đường nhìn chút cũng được, bất quá nơi đó toàn mấy kẻ rỗi hơi thích lảm nhảm, ngươi sớm muộn gì cũng thấy phiền chết cho coi.”

Vương Tiểu Minh chần chừ nói: “Ta có thể ở lại nhân gian, sống đến trăm tuổi không?”

Baal mặt trầm như nước.

Vương Tiểu Minh ở trong không khí trầm mặc thế này lại càng khẩn trương. Chẳng lẽ là, sau khi Baal khôi phục thân thể, quyết định không thể không giết cậu?

Cậu vô cùng hối hận. Vết xe đổ của Đông Quách tiên sinh () còn sờ sờ ra đó, cậu quả thật ngu ngốc đến lú lẫn rồi mới dẫn sói vô nhà. Baal hiện tại chẳng phải là qua sông đoạn cầu, giết người diệt khẩu sao…

Cậu càng nghĩ, mồ hôi càng chảy ròng ròng.

Sau một lúc thật lâu, lâu đến nỗi dường như Vương Tiểu Minh không đứng vững nữa.

Baal rốt cục mở miệng.

“Ta đồng ý với ngươi.”

Trong lòng hắn không ngừng niệm đi niệm lại để thuyết phục mình, Vương Tiểu Minh nhiều nhất chỉ sống được trăm năm, đối với kẻ có được sinh mệnh vĩnh cửu như hắn mà nói, nhấp môi cũng trôi qua, không cần nóng vội nhất thời. “Chỉ cần ngươi nguyện ý, lúc ngươi còn sống ta sẽ ở lại nhân giới với ngươi.” Cứ để cho Lucifer và Michael thong thả thêm một trăm năm nữa vậy!

———————-

() Đông Quách tiên sinh: Tề Tuyên Vương rất thích nghe sáo, ông cho lập một đội gồm người thổi sáo và hậu đãi. Đông Quách tiên sinh tuy không biết thổi nhưng vẫn đứng vào hàng ngũ thổi sáo để được ăn không. Sau này Tề Mẫn Vương lên ngôi, muốn thưởng thức tài thổi sáo của từng người thì ông ta bỏ đi. Ý nói, có việc cần thì mới đến, lợi dụng xong phủi đít mà đi. (↑)

(trung)

Một lời hứa khác

Vương Tiểu Minh ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, nói: “Ta đột nhiên không muốn chết. Rất không muốn chết.” Cậu thấp giọng lẩm bẩm, hình như đang tưởng tượng tới cảnh mình tóc bạc trắng, nằm hấp hối ở trên giường.

Baal cảm thấy khó hiểu khi tự dưng cậu lại thốt ra một câu như thế, “Đối với bản chất ham muốn vô độ và sợ hãi tương lai của nhân loại mà nói, không có lắm kẻ muốn chết đâu.”

Vương Tiểu Minh nói: “Nếu đổi lại trước kia, ta vẫn thường cảm thấy, ta chết là đáng lắm. Ít ra, cha mẹ và anh hai sẽ không vì ta mà bị liên lụy.”

Baal nói: “Ngươi cảm thấy bây giờ không thế chắc? Cho dù được bất tử thì bọn họ sẽ không bị liên lụy sao?”

“Vẫn bị a.” Tuy rằng cậu được quen biết đọa thiên sứ, hai người tựa hồ đang là quan hệ yêu đương, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy vận khí ẩm mốc của mình nhờ đó mà biến mất. Cậu lại nhỏ giọng lý nhí nói, “Nhưng mà… ta luyến tiếc ngươi.” Lức vừa mới biết đến Baal, cậu hận không thể nháy mắt ném hắn đi chỗ khác, chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình cư nhiên sẽ luyến tiếc hắn.

Baal ánh mắt dịu đi, lại nhanh chóng nhìn qua chỗ khác, “Yên tâm, nếu ngươi thật sự xuống địa ngục hay lên thiên đường, ta nhất định sẽ đi thăm ngươi.”

Vương Tiểu Minh lo lắng hỏi: “Ngươi cảm thấy ta sẽ xuống địa ngục hay là lên thiên đường?” Tuy rằng cậu chưa từng làm việc gì xấu xa lắm, nhưng mà người bị cậu vạ lây cũng không ít.

“Tùy ngươi thích thế nào thôi.” Baal nói, “Ngươi muốn đi đâu, ta sẽ đưa ngươi đi.”

“Không cần vội vã vậy chứ. Ta còn muốn suy nghĩ thêm khoảng vài chục năm nữa.” Vương Tiểu Minh thật cẩn thận quan sát tay hắn, chỉ sợ hắn nhất thời lên cơn, trực tiếp đưa cậu đến Tây Thiên luôn… Nga, không phải, là lên thiên đường.

Baal quay lại nhìn máy bóng rổ, “Cái này không tệ a.”

Vương Tiểu Minh khẩn trương nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Baal búng tay một cái, sau đó thả tay ra nói: “Ta có làm gì đâu.”

“Vậy chứ máy bóng rổ đi đâu rồi?” Vương Tiểu Minh nhìn khoảng đất tự dưng trống hoắc.

“Có liên quan đến ta hả?” Baal chuẩn bị đi ra ngoài.

Vương Tiểu Minh nhoi theo, giữ chặt tay hắn nói: “Ngươi đừng bảo là ném nó về ký túc xá rồi nha?”

Baal không kiên nhẫn nói: “Đúng thì sao?”

“Đấy là hành vi trộm cướp á.” Cái đó gọi là tróc gian thành song, tróc tặc tróc tang (), lại vừa khéo, cái máy to đùng biết giấu chỗ nào đây.

Baal nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ để kẻ khác tìm được chắc?” Hắn lại búng tay vài phát.

Vì thế máy bóng rổ cứ như đèn flash, lúc có lúc không chớp nhoáng trước mặt Vương Tiểu Minh.

Baal thấy cậu đi xiên xiên vẹo vẹo, nhíu mày nói: “Ngươi làm sao vậy?”

“Bị hoa mắt rồi.”

Vương Tiểu Minh đi đến bên cạnh quầy bar, một hơi ăn xong món điểm tâm ngọt, vừa uống nước vừa nói: “Chúng ta về được rồi ha?”

Baal thực nghiêm túc hỏi: “Tối nay ngươi đã yêu ta hơn chưa?”

“Phụt.”

Vương Tiểu Minh phun ra một đường nước màu trắng xuyên qua người Baal.

Biểu tình của Baal thực sâu xa khó hiểu, “Nằm xuống.”

Vương Tiểu Minh nhìn bốn phía, đều là sàn nhà lạnh như băng, “Ở trong này á?”

Baal nhướn mày.

Vương Tiểu Minh để ly nước xuống, ủy khuất tránh khỏi chỗ bị nước phun ra, chậm rãi nằm xuống mặt đất.

May mắn Ngân Quán vặn điều hòa vừa phải nên dù sàn nhà bằng đá cẩm thạch cũng không thấy lạnh mấy.

Baal đặt tay lên ngực cậu.

Cái tên Hạng Văn Huân trên hắc tinh châu đã phai nhạt. Tên của hắn lại có thêm vài bước tiến triển, hơi tỏa ra một tầng sáng bạc nhưng kích thước thì không thay đổi.

Tiến triển phục hồi của thân thể có thể nói là cực nhanh.

Hiện tại đã thấy một chân gần như hoàn hảo, chân còn lại đã lành lặn đến đầu gối.

Baal thực vừa lòng, “Nói với Hạng Văn Huân, chúng ta ngày nào cũng đến.”

Vậy ngày nào cậu cũng phải xin phép hả?

Vương Tiểu Minh chần chừ không biết làm thế nào để hắn có thể từ bỏ ý định trong đầu. Vốn mỗi ngày chờ ca đi làm cậu đã ngại lắm rồi, nếu bây giờ ngay cả lên ca cũng không đi… Vậy chẳng phải không nên lấy lương luôn sao?

“Kỳ thật, hẹn hò cũng rất đa dạng. Giống như đồ ăn á, ăn hoài sẽ ngán.”

“Ngươi không phải đã nói, cả đời chỉ muốn tìm một người để yêu mãi mãi sao?” Baal khó chịu nói.

“Đây là hai việc khác nhau mà.” Vương Tiểu Minh không nghĩ hắn lại nhớ câu nói của cậu dai như vậy, cậu vô cùng ngạc nhiên, không khỏi mừng thầm, “Ưm, người yêu đương nhiên cả đời chỉ có thể có một. Nhưng mà đồ ăn không thể ngày nào cũng ăn như thế. Giống như sườn cừu mà ăn riết cũng giống như đùi dê thôi.”… Trời, cậu rốt cục đang nói gì thế không biết.

“Vậy ngươi có ý kiến nào khác không?”

Cửa vang lên, nhẹ nhàng mở ra.

Bồi bàn đi vào, giật mình nhìn Vương Tiểu Minh nằm dài trên mặt đất, “Vương tiên sinh? Ngài cảm thấy không khỏe ư?”

Vương Tiểu Minh lúc này mới phát hiện mình còn đang nằm trên mặt đất chưa đứng lên. Cậu cười gượng nói: “Không sao, đang gập bụng. À, chơi game nhiều quá, thắt lưng mỏi, giãn dây chằng, nhưng bây giờ cũng đỡ rồi.” Cậu vội vàng đứng lên.

Bồi bàn chớp chớp mắt nhìn. Vì sao triệu chứng thắt lưng mỏi, giãn dây chằng nghe quen tai vậy ta?

“Ưm, tôi muốn…”

“Hạng tổng còn chuẩn bị pháo hoa trên tầng cao nhất cho ngài, xin mời đi lối này.” Bồi bàn gật đầu, xoay người dẫn đường.

Pháo hoa?

Vương Tiểu Minh rùng mình một cái. Trước đây bị pháo hoa đốt phỏng vẫn còn in sâu trong ký ức của cậu.

“Không đi à?” Baal hiện tại rất tin tưởng vào mọi sắp xếp của Hạng Văn Huân, vì thế ngược lại còn thúc giục cậu.

Vương Tiểu Minh thở dài, yên lặng đuổi theo. Hy vọng pháo hoa do người có kinh nghiệm phóng.

Nhưng dĩ nhiên sự thật bao giờ cũng không như tưởng tượng.

Vương Tiểu Minh bất đắc dĩ nhìn khoảng sân trống rỗng, rõ ràng giữa sân còn có một đống pháo hoa đặt đó, đau khổ đi qua, cậu lôi từ trong đống đó ra một cái hộp quẹt.

Lửa bén vào dây dẫn, trong lòng cậu trào dâng nỗi sợ.

Cậu nhìn đống ngòi nổ của pháo hoa, đang do dự có nên ném đi hay không.

Lửa tắt ngúm.

Cậu thở ra.

“Có châm lửa thôi mà cũng vô tích sự?” Baal mới nãy đã im lặng tới cực điểm.

“Mới nãy tại gió lớn á.” Mặc dù ở trước mặt hắn, cậu vẫn yếu đuối và vô dụng như ngày nào, nhưng Vương Tiểu Minh không thích hình tượng này bén rễ thâm căn cố đế mãi. Cậu hít một hơi thật sâu, vươn tay ra bật quẹt.

Khi lửa bén vào ngòi nổ, cậu hét chói tai rồi bỏ chạy trối chết.

Chạy được khoảng chín mét cậu mới dám xoay người lại, sau đó nhìn lên, trời vẫn tối om, kinh ngạc hỏi: “Pháo hoa đâu rồi?”

Baal lạnh nhạt nói: “Không thích thì đừng phóng, có ai ép ngươi chứ.”

Vương Tiểu Minh cúi đầu bò về, lúng ta lúng túng nói: “Thì ta muốn phóng cho ngươi xem mà.”

“Pháo hoa chẳng qua là cái thứ tầm thường do nhân loại chế tác thủ công thôi, đẹp chỗ nào?” Baal khinh thường nói.

Này này, máy chơi game cũng là sản phẩm do nhân loại làm ra nha.

Vương Tiểu Minh lông mày giật giật, trong lòng lại vì sợ hãi mà câm tịt, vừa rồi rõ ràng hắn trưng ra vẻ mặt chờ mong. “Ưm, thiên đường và địa ngục không có pháo hoa sao?”

“Địa ngục có rất nhiều khói lửa do chiến đấu phát ra.” Baal ôm ngực, lại cái kiểu đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống cậu, một loại khí thế ngạo nghễ thiên hạ, “Thiên đường không có pháo hoa. Bởi bọn thiên sứ tự cho mình là thánh khiết ấy chỉ yêu thích những cảnh sắc tự nhiên thôi.”

“Ví dụ như?”

“Áng mây cuối trời.” Khi Baal nói đến đây, trên mặt hiện lên một tia hoài niệm.

“Baal.” Vương Tiểu Minh nhịn không được hỏi, “Nghe nói đọa thiên sứ sa đọa đều có nguyên nhân, nguyên nhân của ngươi là gì?”

Sắc mặt Baal lạnh lùng, sau một lúc lâu mới nói: “Mất hứng.”

Này cũng gọi là lý do? Vương Tiểu Minh không biết nói gì nữa.

“Thiên đường có thuần khiết và tốt đẹp đến mấy cũng chỉ do dối trá cùng cam chịu chồng chất nên.” Baal lạnh lùng nói, “Bởi vì đó là nơi gần với thần nhất, cho nên mãi mãi không thay đổi. Nếu ngươi không thích ứng được, chỉ có hai con đường. Cam chịu hoặc bỏ đi.”

Vương Tiểu Minh có chút sở ngộ nói: “Vậy ngươi là do không thích ứng sao?”

“Ta chỉ ghét quanh năm suốt tháng cứ hát mãi một bài ca, ngồi chung một lễ đường, nhìn từng ấy người, nói cùng một cách nói.” Baal nói, “Bọn chúng đúng là có được hòa bình, nhưng không phải xuất phát từ thật lòng mà là bởi thói quen. Bọn chúng thậm chí còn lười thay đổi kiểu quần áo nữa.” Nói tới đây, vẻ mặt của hắn dường như đang nghiến răng nghiến lợi.

Vương Tiểu Minh liếm môi nói: “Lúc ngươi ở trên thiên đường, ngươi chuyên về phục sức tạo hình các thứ hả?”

Baal: “…”

“Có phải vì làm ăn không tốt nên mới sa đọa không?” Biểu tình oán giận, bực tức mới nãy của hắn quả thật rất giống cay cú vì làm ăn thua lỗ.

Baal: “…”

Vương Tiểu Minh cố lấy dũng khí nói: “Kỳ thật nhân giới không tệ đâu, người ta có nhu cầu về thời trang rất nhiều, ta cảm thấy không chừng ngươi có thể thỏa sức mà phát triển a.” Cậu nói xong, nghiêm túc chờ mong phản ứng của hắn.

Phản ứng của Baal chỉ có hai chữ, “Về thôi!”

Cùng Baal bước tà tà trên hành lang của ký túc xá.

Vương Tiểu Minh hoàn toàn không vội vã, nhưng cậu biết có về hay không cũng chả sao. Bởi vì, vô luận ở nơi đâu, bên người cậu luôn có bóng hình của Baal.

“Tránh ra tránh ra!” Phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Cậu quay lại, thấy Chử Chiêu đang ôm tay đi về phía hai người họ, cước bộ đột nhiên dừng lại, “Pháo hoa mới nãy tự dưng xuất hiện có phải là do mi ném không?” Ngoại trừ Vương Tiểu Minh, hắn ta thật sự không nghĩ ra nổi kẻ nào có năng lực quỷ dị như vậy.

“Cái đó…” Vương Tiểu Minh nhìn quần áo của hắn cháy một lỗ to, chậm rãi nuốt nước miếng một cái.

“Chúc mừng ngươi, tâm nguyện của ngươi đã đạt được. Bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ sàn nhà của Ngân Quán sẽ do ngươi phụ trách!” Chử Chiêu khô khốc nói xong, không đợi cậu phản ứng, ào một cái chạy về phòng mình.

Mở cửa, lách vào, đóng cửa.

So với người hàng xóm đang vô cùng thong thả kia thì tốc độ của hắn ta phải nói là nhanh như chớp.

Sau đó hắn dán lỗ tai lên cửa, nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, tim đập cũng từ từ tăng tốc.

Kỳ thật pháo hoa cũng không làm hắn bị phỏng nhưng ba cái chuyện thần quái quỷ dị này, làm người không bị dọa cho vỡ mật là may đó. Cho nên hắn muốn nhân chuyện này mà cảnh cáo y. Ờ thì tất nhiên, cuối cùng người bị cảnh cáo vẫn cứ là hắn… Thôi thì hắn đành xem tâm tình của yêu quái đại nhân thế nào.

Tiếng bước chân của Vương Tiểu Minh càng đến gần.

Hắn ta nghe rõ tim mình nảy bồm bộp.

Tiếng bước chân đến trước cửa nhà hắn… dừng lại.

Tay nắm cửa bị Chử Chiêu xiết nãy giờ muốn gãy làm hai. Hắn ta lấy tay che miệng, đợi nửa ngày không thấy đối phương có động tĩnh gì, rốt cục nhịn không được chạy vào phòng ngủ đóng chặt cửa.

Phòng ngủ có mười hai mét vuông lần đầu tiên làm hắn cảm thấy trống trải đến vậy.

Hắn đứng trước tủ quần áo, rốt cục bản tính trời sinh không thể không sợ yêu quái, hắn ta cắn răng chui vào. (nhục wá XD)

Mặc kệ thế nào, tốt xấu gì chuyện hôm nay dẹp qua một bên hết, quan trọng hay không quan trọng, lão tử thây kệ ngày mai!

Rầm.

Cánh cửa tủ bị kéo vào.

————————

() Tróc gian thành song, tróc tặc tróc tang: Bắt gian tại giường, bắt trộm phải có tang vật. (↑)

(hạ)

Một lời hứa khác

Vương Tiểu Minh đứng ngoài hành lang đang ngơ ngác ước tính diện tích của Ngân quán. Cậu đích xác là muốn làm việc gì đó cho Ngân quán để không bị coi là một con sâu gạo chỉ biết ăn trắng mặc trơn, nhưng lại lập tức bị giao cho nhiệm vụ truyền thuyết khó như thế, tâm tình của cậu nhanh chóng trở nên trầm trọng.

Baal bực mình nói: “Ngang nhiên dám uy hiếp người của ta! Hừ, ngày mai hắn tỉnh dậy nhất định sẽ thấy trên người mình bị khoét một lỗ to.”

Vương Tiểu Minh hoảng sợ, “Ngươi tính giết người chắc?”

“Thân thể bị khoét một lỗ sao chết được?” Baal cười lạnh lùng, nhìn từ góc độ nào cũng rất giống biểu tình của nhân vật phản diện trên phim truyền hình khi chuẩn bị hại người. (Em Minh nhà mình là mọt fim =.=”)

Vương Tiểu Minh suy nghĩ một lúc, “Ngươi muốn khoét ở đâu?”

“Ngươi nói xem?”

Vương Tiểu Minh lo lắng thật lâu, rốt cục đã biết một chỗ an toàn, “Lỗ tai nhé?”

Baal: “…”

“Ơ mà, nếu không một lỗ ngay mũi đi? Hiện tại khoen mũi rất thịnh hành đó.” Vương Tiểu Minh tiếp tục cười làm lành.

Baal nhịn không được búng cái chóc lên trán cậu, “Ngươi bao giờ mới không chịu thua kém người chứ?!” Hắn nghe qua mấy chuyện xưa của nhân loại, nhân vật chính sau khi mạnh lên là bắt đầu điên cuồng trả thù những kẻ đã hại y, cuối cùng cướp lấy thiên hạ, được tất cả mọi người thần phục. Sao cái tên trước mặt này lúc nào cũng chấp nhận chịu ấm ức?! (Còn anh nhà lại nghiện truyện cổ tích =.=”)

Vương Tiểu Minh bị hắn búng muốn sưng não, “Ta, ta không có chịu ấm ức gì hết, ngày mai ta nhất định sẽ làm hết mấy việc được giao! Ối!”

Baal không nói gì tiếp tục búng.

Hạng Văn Huân vừa vào ký túc xá liền nhìn thấy Vương Tiểu Minh đứng dưới đèn hành lang, cái trán sưng phù, không tự chủ được giật lùi ra sau.

“Tiểu Minh.” Hạng Văn Huân chớp mắt nhìn, giấu đi toàn bộ mỏi mệt trong mắt, nhẹ nhàng mỉm cười, “Baal tiên sinh.”

Tay Baal dừng lại.

Vương Tiểu Minh nhân cơ nhẹ nhàng lùi về sau vài bước, thân thể dựa vào tường, một bên xoa xoa huyệt Thái Dương, một bên yếu ớt chào hỏi: “Hạng tổng.”

Hạng Văn Huân nói: “Hôm nay hẹn hò có thuận lợi không?”

Lúc đầu thực thuận lợi, nhưng kết cục không coi là viên mãn. Vương Tiểu Minh còn nhỏ nhen cộng thêm chút oán giận nữa, nhưng nói ra ngoài miệng lại hóa thành ngọt ngào không kiềm chế được, “Vâng.” Baal đã hứa sẽ bên cậu cả đời ở nhân giới mà.

Hạng Văn Huân nhìn cậu cố tỏ ra bình tĩnh, khóe miệng cũng không nhịn được giương lên, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”

“Đào Nhạc… Tiên sinh có sao không?” Vương Tiểu Minh hỏi.

Hạng Văn Huân bóp trán, “Ừ, đã vượt qua nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?” Vương Tiểu Minh lắp bắp kinh hãi. Cậu tưởng Đào Nhạc cùng lắm chỉ bị uýnh cho bầm dập mặt mũi mà thôi, không ngờ lại nghiêm trọng đến tính mạng. Cậu thấy Hạng Văn Huân toát ra vẻ mệt mỏi, quan tâm hỏi: “Ngài đã ăn tối chưa?”

Hạng Văn Huân sửng sốt, từ sau khi bàn chuyện ở nhà họ Đào xong còn chả ai buồn nhắc anh ta cơm nước. Anh rất nhanh khôi phục, lắc đầu nói: “Chưa ăn.”

“Vậy tôi nấu cho ngài bát mì nhé.” Vương Tiểu Minh luôn cảm thấy mình nợ anh ta rất nhiều, cho nên những việc nhỏ nhặt có thể làm, cậu đều cố hết sức.

“Ừ.” Anh ta gật đầu cười, dẫn cậu vào phòng.

Baal đứng sau lưng Vương Tiểu Minh hừ lạnh nói: “Ngân Quán có nhiều đầu bếp, ngươi lắm chuyện làm gì?”

Vương Tiểu Minh nói: “Ta nấu mì nhanh thôi.”

Hắn còn chưa nếm qua mì y nấu, dựa vào cái gì lại để Hạng Văn Huân ăn trước?

Baal càng nghĩ càng khó chịu, “Ngươi đối tốt với hắn quá làm gì?”

“Anh ta là lão bản của ta đó.” Khẩu khí của Vương Tiểu Minh có chút dỗ dành.

“Cái rắm.”

Dỗ dành thất bại.

Vương Tiểu Minh còn định về phòng lấy nguyên liệu để nấu, nhưng lúc mở tủ lạnh trong phòng Hạng Văn Huân ra mới phát hiện Kiệt thiếu cũng để lại một ít đồ ăn —— nguyên liệu chính cũng có, trong bếp gia vị, muối tiêu tương giấm đều đầy đủ. Cho nên cậu chỉ cần đem mấy thứ đó trộn chung nấu lên rồi bỏ ra bát là được.

Hạng Văn Huân nhân lúc cậu nấu mì, vào phòng tắm sơ qua, thay một bộ thường phục đi ra.

Mái tóc hơi ướt vương trên trán anh ta càng khiến anh trông trẻ ra những mười tuổi, nhất thời làm Vương Tiểu Minh cảm thấy anh ta ngang hàng. “Ăn được không?”

Hạng Văn Huân mỉm cười gật đầu nói: “Rất ngon.” Kỳ thật mỳ cũng bình thường, nhưng vì bị bỏ đói lâu quá cho nên ăn vô đặc biệt ngon.

Baal thấy ánh mắt Vương Tiểu Minh thi thoảng lại nhìn về phía Hạng Văn Huân đang ăn mì, mông cứ như đã dán vào sofa rồi ấy, không hề có một dấu hiệu cho thấy cậu sẽ đứng dậy, trong lòng càng thêm mất hứng, “Mì nấu xong thì đi được rồi chứ?”

“Chờ Hạng tổng ăn xong, ta thu dọn sạch sẽ rồi hãy đi.” Trong cảm nhận của Vương Tiểu Minh, mười ngón tay của Hạng Văn Huân chưa từng trải, ăn uống chắc đều có người lo cho.

Hạng Văn Huân ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Không cần, tôi tự rửa cũng được.”

Tuy rằng anh ta đã nói vậy nhưng Vương Tiểu Minh vẫn kiên trì ý định của mình. Cậu tiếp tục ngồi, đột nhiên nhớ tới chuyện của Đào Nhạc, bèn nói, “Hạng tổng, ngày mai tôi muốn đi thăm Đào tiên sinh.” Mặc kệ nói thế nào, cũng coi như quen biết, thấy người ta trải qua cửu tử nhất sinh mà không quan tâm là không được.

Đôi đũa của Hạng Văn Huân ngừng một chút, ngoài dự liệu, “Hả? Tại sao?”

“Người bệnh đều muốn có người đến thăm mình, quan tâm mình.” Vương Tiểu Minh dừng một chút nói, “Hơn nữa Kiệt thiếu vừa mới đi, tôi nghĩ, anh ta rất cần an ủi.”

“Cậu định an ủi gã như thế nào?”

Vương Tiểu Minh thực nghiêm túc nói: “Tiết ai thuận biến.”

Hạng Văn Huân bị sự nghiêm túc của cậu làm ‘cảm động’. “Gã mới thoát khỏi nguy hiểm, tình hình vẫn chưa ổn định, bây giờ đi thăm không thích hợp lắm, lời động viên của cậu tôi sẽ nhắn lại cho gã.”

Vương Tiểu Minh gật đầu, lại nhịn không được tò mò hỏi: “Đào Nhạc rốt cục tại sao lại bị cái người Trương tổng kia đánh vậy?”

Đối với chuyện này, Hạng Văn Huân cũng thấy chẳng có gì giấu diếm, cho nên thản nhiên nói: “Còn nhớ lần cậu gặp Trương tổng, lão bị người khác đánh không?”

“Nhớ.” Quả thực ký ức này hãy còn mới mẻ.

“Người đánh là do Đào Nhạc thuê.”

“A?” Vương Tiểu Minh sửng sốt.

Hạng Văn Huân thản nhiên nói: “Kiệt thiếu sở dĩ làm ăn không tốt là vì tôi đã nói với cấp dưới không để cậu ta làm việc này, mặt khác Đào Nhạc đã đánh đuổi tất cả những kẻ có ý định với Kiệt thiếu. Trương tổng đến Ngân Quán không nhiều lắm, hơn nữa trong đây cũng ít bạn bè cho nên không biết. Lúc sau Trương tổng vào cùng bệnh viện với Đào Nhạc. Đào Nhạc lại tìm cơ hội đích thân đánh lão thêm một trận nhừ tử nữa. Ân oán của hai người họ càng lúc càng sâu.” Anh ta lại không kể ra việc đưa Trương tổng vào bệnh viện chỗ Đào Nhạc là ý của mình. Chuyện này vẫn làm anh hối hận đến bủng cả ruột, tất nhiên chẳng dại gì kể cho người khác.

Bất quá chừng đó chuyện đủ làm Vương Tiểu Minh líu lưỡi, “Đánh nhau có thể giải quyết mọi vấn đề ư?” Sao cậu cảm thấy giống mấy đứa nhỏ hay qua hàng xóm gây lộn thế nhỉ?

Baal không khỏi liếc mắt nhìn cậu.

Hạng Văn Huân cười khổ nói: “Không thể, nhưng có thể phát tiết mọi bực dọc trong người.”

Vương Tiểu Minh nói: “Vậy Đào Nhạc có muốn đánh lại không?”

“Không.” Hạng Văn Huân đặt bát xuống, “Nhà họ Đào trực tiếp gửi đơn kiện Trương tổng, đã nhận được giấy mời của tòa lên trình bày.” Đem chuyện này ra tòa chẳng qua là đọ xem thế lực bên nào mạnh hơn. Phương diện này nhà họ Đào tuyệt nhiên không thể thua lão nhà giàu mới nổi Trương tổng được. Vì nắm chắc như thế cho nên Đào gia mới quyết định đi đến nước cờ này.

“Vậy là tốt rồi.” Vương Tiểu Minh thở ra, bưng bát vào phòng bếp rửa.

Hạng Văn Huân biết cậu suy nghĩ rất đơn giản. Ở xã hội bây giờ, một người chỉ suy nghĩ thuần khiết đơn giản như vậy rất hiếm, cho nên anh ta cũng chẳng muốn phá hủy nó.

Vương Tiểu Minh rửa chén xong, quay người lại đã thấy Hạng Văn Huân không còn trong phòng khách. Cậu dùng khăn lau lau tay, sau đó treo lên giá bên cạnh rồi hỏi Baal: “Hạng tổng đâu rồi?”

Baal ôm ngực đứng ngoài hành lang, khô khốc nói, “Phòng ngủ.”

Vương Tiểu Minh rón rén đi lại gần, quả nhiên nhìn thấy Hạng Văn Huân đứng trước cửa phòng ngủ, đèn ngoài phòng khách chiếu lên lưng anh, cô độc mà tang thương, như thể con người ấy đang chìm trong đêm tối.

Vương Tiểu Minh định mở miệng bỗng chợt nghe thấy tiếng va đập trong phòng ngủ vang lên, giống như lúc chiều cậu và Baal nghe thấy, ban đêm im ắng lại càng nghe rõ mồn một.

“Lần đầu tiên tôi phát hiện ra có chút động tĩnh là khi đang lau người cho em ấy.” Thanh âm của Hạng Văn Huân có chút khàn khàn.

Vương Tiểu Minh bước lên trước hai bước, cùng anh ta đứng trước cửa, nhìn cỗ quan tài đặt trên giường ở phía bên trong.

“Phản ứng đầu tiên của tôi không phải vui mừng mà là hoảng sợ.” Hạng Văn Huân tự giễu nói, “Bởi vì tôi sợ khi em ấy tỉnh lại sẽ biến thành thứ Baal tiên sinh đã nói, một quái vật hút máu đến cả anh trai cũng không tha. Cho nên tôi lập tức mua một cỗ quan tài, một quan tài thật chắc, dùng ổ khóa được đúc thật lớn, thật cứng khóa lại.”

“Những gì ta nói đều là sự thật.” Baal đứng bên cạnh nói tiếp, “Y hiện tại chính là quái vật hút máu.”

“Em trai tôi từ nhỏ đã theo cha mẹ sang Mỹ, hàng năm chỉ trở về mấy chuyến nhưng quan hệ của chúng tôi vẫn rất tốt.” Giọng Hạng Văn Huân giống tiếng suối róc rách chảy, đau thương, tự trách, sợ hãi và mong mỏi đều chất chứa trong dòng suối ấy, không nhanh không chậm vẫn chảy đều đều, “Cho nên, Vương Tiểu Minh. Dù Baal tiên sinh muốn gì, dù tôi phải trả giá bao nhiêu, xin hãy làm cho em ấy tỉnh lại. Nhân loại cũng được, quỷ hút máu cũng được, chỉ cần vẫn là em trai tôi, đều có thể.”

Vương Tiểu Minh thiếu chút nữa rơi lệ, bởi vì cậu biết Hạng Văn Huân là người kiên cường thế nào, cũng biết anh ta bình thường vẫn luôn ngụy trang để che dấu cảm xúc. Cậu quay lại nhìn Baal, trong mắt tràn ngập cầu xin.

Lưỡi Baal đảo một vòng quanh khoang miệng, thản nhiên nói: “Chỉ cần cơ thể của ta khôi phục sẽ giúp y tìm ra quỷ hút máu có thể cứu lấy em trai y.”

Vương Tiểu Minh chuyển lời lại.

Hạng Văn Huân cảm tạ.

Bọn họ đều biết, những lời này chỉ xem như an ủi.

Ầm ầm.

Tiếng va đập càng lớn hơn.

Baal coi giờ, “Quá nửa đêm rồi.” Hắn đột nhiên vươn tay, năm ngón tay vừa thu lại.

Trong phòng ngủ, một thân ảnh thình lình vọt ra giữa không trung, che đi hơn nửa cửa sổ phòng ngủ.

Vương Tiểu Minh thiếu chút hét lên, cậu che miệng, hé mắt nhìn nửa ngày mới nhận ra đó là Hạng Văn Kiệt, sắc mặt cậu ta tái nhợt, đầu gục xuống, giống như thi thể treo cổ.

“A Kiệt.” Hạng Văn Huân xúc động tiến về trước nửa bước.

Hạng Văn Kiệt nghe thấy có người gọi mình, chậm rãi ngẩng đầu, dựa vào ánh trăng ngoài hành lang có thể thấy mắt cậu ta trắng đỏ rất rõ ràng, đồng tử tiên diễm như máu. Con mắt cậu ta giật giật, ánh mắt chậm rãi quét sang Vương Tiểu Minh, đồng tử đột nhiên phát ra một tia quang mang quỷ dị đáng sợ, Vương Tiểu Minh kinh hãi không tự chủ được lùi về sau, cho đến khi sát bên người Baal bèn ôm chặt lấy tay hắn.

Baal bĩu môi nói: “Qủy hút máu cấp mười lăm có gì đáng sợ đâu?”

Vương Tiểu Minh run rẩy nói: “Bộ dạng đáng sợ lắm.”

Baal phất tay, Hạng Văn Kiệt tiêu thất, trong quan tài rầm một tiếng, hiển nhiên cậu ta đã bị ném về chỗ cũ.

Vương Tiểu Minh thấy Hạng Văn Huân muốn nói lại thôi, thay anh ta hỏi: “Ngươi không làm cậu ấy bị thương chứ?”

Baal không tức giận nói: “Cần ta túm y ra cho các ngươi kiểm tra không?”

Vương Tiểu Minh suy nghĩ, lắc đầu nói: “Thôi đừng. Kiểm tra xong ngươi nhất định sẽ ném cậu ta cái rầm nữa mất.”

“Yên tâm, lần này không đâu.”

“Thật hả?” Vương Tiểu Minh hồ nghi nhìn hắn.

Baal cắn răng cười nói: “Bởi vì ta sẽ không quẳng y về đó nữa.”

Nghĩ lại bộ dạng vừa rồi của Hạng Văn Kiệt, Vương Tiểu Minh không được tự nhiên nuốt nước miếng một cái, quay lại nhìn Hạng Văn Huân im lặng đứng bên cạnh không nói một lời, trong lòng không khỏi bối rối. Cậu nhẹ giọng nói: “Chúng tôi về đây.” Có lẽ, Hạng Văn Huân cần được nghỉ ngơi.

“Ngủ ngon.” Hạng Văn Huân mỉm cười, lại không giấu được mỏi mệt.

Sau khi về phòng, Baal cũng chẳng nói lời nào, trực tiếp chạy thẳng một mạch vô thư phòng. Máy bóng rổ lại đột nhiên hiện ra bên trong thư phòng, chắn trước giá sách. Hắn vừa nhấc ngón tay, bóng rổ như được treo trên dây thừng, đồng loạt bay lên, xẹt qua một đường cong, chuẩn xác không sai một li rơi vào trong khung.

Vương Tiểu Minh đứng trước cửa một lát, tựa hồ muốn nói gì đó. Nhưng cậu gãi đầu muốn sứt cả da ra cũng chưa biết nên nói với hắn thế nào, vì thế cậu quyết định đi tắm cái đã.

Tắm xong, cậu không đi ngủ mà cứ đi qua đi lại trước cửa thư phòng, hơn nữa thi thoảng lại ghé mắt nhìn vô trong.

“Không vào thì đi ngủ đi.” Baal bị cậu làm ảnh hưởng, hai lượt bóng lần này hắn đã ném trượt, rốt cục nhịn không được mở miệng.

Vương Tiểu Minh đứng sững lại, dùng thanh âm vô cùng vô cùng nghiêm túc gọi: “Baal!”

Baal nghiêng đầu liếc cậu, “Gì?”

Bặp một tiếng.

Vương Tiểu Minh dùng tư thế quỳ được huấn luyện trong quân đội, hai đầu gối quỳ thẳng tắp, hai tay liều mình cầm chặt vạt áo, đầu chậm rãi nâng lên bốn mươi lăm độ, ánh mắt sợ hãi đang tỏ ra kiên cường, dùng giọng điệu bi tráng giống như khi Kinh Kha đâm Tần (), từng chữ một nói: “Chúng ta làm đi.”

Bóng rổ trên không bỗng dưng rớt lộp bộp —— bất quá chẳng ai để ý.

“Không cần.” Ánh mắt của Baal như thể đang chứa mấy trăm cân thuốc nổ, trong chớp mắt tia lửa điện đã xẹt xẹt phóng ra.

———————

() Kinh Kha đâm Tần: Kinh kha người nước Yên được cử đi ám sát Tần Thủy Hoàng. Ông mang theo bản đồ nước Yên muốn dâng lên vua Tần để tỏ lòng trung thành, trong bản đồ chứa chủy thủ tẩm thuốc độc. Đến gần ngai vua, ông đã rút chủy thủ ra để đâm Tần Thủy Hoàng nhưng không trúng. Sau đó ông đã bị binh lính nhà Tần chém chết. (↑)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio