U Linh Boss

chương 22: địa ngục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thượng)

Về nhà rất cần thiết

Từ trong thư phòng liên tục vang lên những âm thanh gõ phím lạch cạch rất nặng nề.

Vương Tiểu Minh loanh quanh trong phòng khách một lượt, chợt nhớ hôm qua lật đật ra ngoài, chén còn chưa kịp rửa. Khoai tây mới mua còn để đại trên sàn bếp chưa cất đi.

Cậu xoay lại, định cất gọn khoai tây vào một chỗ, nhưng ngón tay cứ thẳng tắp xuyên qua mấy củ khoải. Cậu lại kiên trì không bỏ cuộc thêm hai lần nữa, kết quả vẫn y như nhau. Sau đó cậu lại nghĩ tới tình tiết trong bộ phim “Ghost”, một gã quỷ từng dạy cho nhân vật nam chính phương thức dùng ý nghĩ để điều khiển đồ vật. Vì thế, cậu nhớ lại cách làm trong phim, nhìn trừng trừng vào củ khoai kia, sau đó vươn tay ra ——

Xuyên qua.

Cậu hít một hơi thật sâu, lại nói thêm, kiên trì và cố chấp xem như là những ưu điểm ‘đáng quý’ mà cậu có được.

Cho nên, cậu hết sức nghiêm túc và kiên trì thêm một hai giờ nữa, cuối cùng đành từ bỏ.

Có thể xác định được một điều, đạo diễn và biên kịch của bộ phim “Ghost” này nhất định chưa từng chết bao giờ, vậy nên mới viết ra mấy tình tiết dở người như là linh hồn có thể nhặt lấy đồ ăn.

Cậu đứng lên, lẳng lặng quay vào phòng khách.

Thi thể vẫn đang nằm im trên mặt đất. Chính mình gần gũi với cơ thể mình đến thế nhưng Vương Tiểu Minh lại cảm thấy thật khó chịu, cái này và soi gương là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Cậu nhìn thêm một lúc, thấy chẳng có gì hay ho liền trèo lên ghế sofa ngồi, đang định ngồi xuống thì thấy trong bong bóng xuất hiện thân ảnh của Hạng Văn Huân.

Anh ta mặc áo ngủ đi ra khỏi bếp, mang theo ly sữa bước vào phòng ngủ.

“Baal! Hạng tổng về rồi.” Vương Tiểu Minh hét ầm ĩ.

Rầm.

Trong thư phòng đồng thời vang lên một tiếng nổ thật lớn, sau đó, Baal thong thả đi ra.

Vương Tiểu Minh nhìn đám khói đen bốc lên từ cửa phòng, nghẹn họng nhìn trân trối: “Chuyện gì xảy ra thế?” Đừng bảo là lại phá nát cái máy rồi nha?

“Đại khái không khác với tưởng tượng của ngươi lắm.”

Vương Tiểu Minh ngẩn ngơ, lập tức nghĩ: May là cậu còn chút tiền để lại cho Baal, có thể bồi thường được.

Baal hất tay, cất thân thể của cậu vào trong không gian.

“Á, ngươi đưa nó đi đâu rồi?” Tuy rằng bây giờ đã đi xa, nhưng xét cho cùng cậu cũng gắn bó hai mươi ba năm với nó, ít nhiều nên cho cậu chút thời gian lưu luyến thân thể của mình với chứ.

“Không gian đóng băng. Giữ tươi mới dùng được.”

Vương Tiểu Minh mếu máo không nói nên lời. Vì sao nghe thấy hai chữ ‘giữ tươi’, cậu lại có ảo giác như thể… sắp bị ăn? Hơn nữa lại còn bị nuốt trọn như ăn sủi cảo a.

Baal tiện thể giơ một ngón tay lên chọc vỡ bong bóng, sau đó búng tay, Vương Tiểu Minh liền phát hiện mình đang đứng trong phòng khách nhà Hạng Văn Huân, hơn nữa rèm trong phòng khách cũng kéo kín mít, chỉ có ánh đèn tỏa ra.

“Hạng tổng đang ngủ thì phải, chúng ta đột ngột xông vào không hay lắm” Vương Tiểu Minh nhỏ giọng nói.

“Sao ngươi phải nhỏ giọng rầm rì như vậy?” Baal nhướn mày.

Vương Tiểu Minh thấp giọng nói: “Bởi vì trước khi bước vào chúng ta không ấn chuông.”

Baal nâng tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vài cái.

Vì thế, chuông cửa réo ầm ĩ.

Vương Tiểu Minh sợ hãi núp sau sofa.

Baal: “…”

Hạng Văn Huân từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Baal có chút giật mình, “Xin hỏi anh là…”

Khóe miệng Baal khẽ nhếch lên.

“Baal tiên sinh?” Trong mắt Hạng Văn Huân lóe lên sự ngạc nhiên, ngay lập tức tràn ngập mừng rỡ, “Ngài đã khôi phục rồi sao?”

Vương Tiểu Minh núp sau ghế sofa ló ra nửa cái đầu, hiếu kỳ hỏi: “Hạng tổng, sao ngài lại đoán ra được thân phận của hắn?”

Hạng Văn Huân không hề phản ứng.

Baal đắc ý cười nói: “Quên nói với ngươi, tình trạng hiện tại của ngươi y như ta hồi trước.”

Vương Tiểu Minh ngẩn ngơ, lập tức gãi đầu, xấu hổ bước ra: “Ờ nhỉ, ta giờ thành ma thành quỷ rồi, Hạng tổng chắc là không nhìn thấy ta.”

Baal nghĩ: làm nhân loại, năng lực thừa nhận mọi chuyện của y có phải quá tốt rồi không?

Hạng Văn Huân hướng theo ánh mắt của Baal, hỏi: “Là bạn của Baal tiên sinh sao?”

“Ngươi cũng biết y.”

Hạng Văn Huân hơi kinh ngạc.

“Vương Tiểu Minh.” Baal bình tĩnh phun ra mấy chữ này.

Ngay cả Hạng Văn Huân có kiên định hay khôn khéo tới đâu cũng không thể nào lý giải được làm thế nào bọn họ lại đổi chỗ cho nhau. Bất quá chuyện này chẳng tác động gì đến biểu hiện của anh ta, “Tiểu Minh, cậu ấy làm sao thế?”

Tiểu Minh?

Baal nheo mắt, “Chết rồi.” Cho nên tim của ngươi cũng chết luôn đi.

Trong mẳt Hạng Văn Huân xẹt qua một tia đau buồn ngay cả anh ta cũng không phát hiện ra. Kỳ thật anh vẫn biết mình có một cảm tình kỳ lạ với Vương Tiểu Minh. Đương nhiên, thứ tình cảm này không liên quan gì đến yêu đương, mà là bị một người tốt bụng thuần khiết như cậu thu hút. Cho nên, khi nghe nói Vương Tiểu Minh đã chết, phản ứng của anh là đau buồn, nhưng sự bi thương này đối với biểu tình chẳng hề để tâm của Baal liền hóa thành hư ảo.

Có lẽ trong mắt của đọa thiên sứ, cái chết của nhân loại không phải là chuyện đáng sợ lắm, phải chăng một cuộc sống mới sẽ bắt đầu?

Vương Tiểu Minh đi đến trước mặt anh ta, cẩn thận quơ quơ tay, xác định quả thật anh ta không nhìn thấy mình, mới tự tin đi vòng quanh quan sát nói: “Hóa ra làm ma là vầy a.”

Baal kinh ngạc hỏi: “Ngươi không biết tịch mịch sao?”

“Không đâu.” Vương Tiểu Minh nhanh chóng đáp lời, “Dù sao có ngươi nhìn thấy ta là được rồi.”

Có lẽ để y vĩnh viễn ở trong tình trạng giả ma giả quỷ này cũng không tồi ha.

Baal bắt đầu suy tính về chuyện đó.

Hạng Văn Huân thu hồi mọi ưu tư, chân thành hỏi thăm: “Tôi có thể giúp gì được chăng?”

“Ngươi cảm thấy những thứ ngươi làm được bộ ta làm không nổi chắc?” Baal lạnh nhạt hỏi.

Vương Tiểu Minh bất mãn nói: “Hạng tổng đã giúp ta rất nhiều đó…”

“Từ giờ trở đi, chuyện của ngươi do ta quản. Không, căn bản ngay từ đầu, ngươi đã do ta quản rồi.” Baal quay đầu, hai mắt gắt gao trừng Hạng Văn Huân, tiếp tục nói với Vương Tiểu Minh, “Hồi đó chẳng liên quan gì đến ngươi, đây là thỏa thuận giữa ta và hắn.”

Vương Tiểu Minh há miệng thở dốc, định nói gì đó, lại nhìn thấy Hạng Văn Huân mỉm cười chen ngang lời cậu.

“Baal tiên sinh quả nhiên rất giữ chữ tín.” Nếu hắn đã nói như vậy, nghĩa là chuyện Hạng Văn Kiệt hắn sẽ lo.

“Bất quá hiện tại ta có một việc rất quan trọng cần làm, cho nên, em trai ngươi sẽ được bỏ vào không gian của ta. Đợi làm xong việc kia, ta sẽ giải quyết chuyện của hắn.”

“Không gian?” Hạng Văn Huân không khỏi nhíu mày, “Baal tiên sinh phải rời khỏi đây bao lâu?”

Baal chậm rãi treo người giữa không trung, nhấc chân, giống như đang ngồi trên ngai cao cuối xuống nhìn anh, “Đã là quỷ hút máu, em trai ngươi phải chịu đến suốt đời.”

Hạng Văn Huân bình tĩnh nói: “Tôi biết.”

“Cho nên, vô luận ta đi bao lâu, y đều đợi được.”

“Nhưng tôi không chờ được. Cha mẹ tôi cũng chờ không nổi.” Hạng Văn Huân nhẹ nhàng thở dài, “Tôi chỉ hy vọng lúc tôi còn sống có thể nhìn thấy em ấy hoàn toàn tỉnh lại.”

Vương Tiểu Minh mềm lòng nói: “Baal, hay là ngươi cứ giúp anh ta trước đi? Chuyện của ta…”

“Ngươi không thể bị mặt trời chiếu vào.” Baal nói.

Vương Tiểu Minh sửng sốt, có hơi mờ mịt vì không hiểu sao hắn lại đổi đề tài nhanh vậy, “A?”

“Nếu theo ta đi Châu Âu, tỷ lệ bị mặt trời chiếu vào càng tăng.”

“Cho nên, ngươi đang quan tâm ta?” Giọng cậu hỏi thật nhỏ, giống như sợ quá lớn tiếng sẽ làm giây phút vui rạo rực trong lòng tan biến.

Baal không vừa lòng, “Ngươi dùng câu nghi vấn hả?”

Vương Tiểu Minh vội vàng gật đầu: “Ừ, à không, không phải.. Là dấu chấm than!”

“Ta quan tâm ngươi khiến ngươi phải cảm thán ư?” Sắc mặt Baal càng xấu đi.

“Không, không… Kỳ thật là dấu chấm tròn.”

“Ta quan tâm ngươi… chỉ là một dấu chấm tròn thôi sao?”

Vương Tiểu Minh cả người đờ đẫn. Không nghĩ là cậu học văn từ nhỏ, đến bây giờ ngay cả luận văn cũng viết đến mấy nghìn từ rồi, cư nhiên mỗi dấu chấm câu cũng không biết dùng. “Vậy ta dùng dấu chấm lửng được không?”

“Dấu chấm lửng?” Kỳ thật Baal cũng không am hiểu dấu chấm câu trong văn phạm tiếng Trung cho lắm.

Vương Tiểu Minh nói thêm: “Này chứng tỏ là ngươi quan tâm ta nhiều nhiều lắm, không đếm được, chỉ có thể chấm lửng.”

Hắn nghĩ một hồi, biểu hiện vừa lòng nói: “Cái dấu chấm này được phát minh không tồi ha.”

“Đúng đó.” Vương Tiểu Minh lặng lẽ thở phào, quay lại nhìn thấy Hạng Văn Huân đang ngồi trên sofa, nhất thời áy náy nói, “Thực xin lỗi, Hạng tổng, chúng ta chỉ là…” (chỉ là lovey dovey thôy >w

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio