Bên dưới tòa lầu Di Hòa, Minh Diệu đứng bên đường nhìn lên, không thể phủ nhận có thể ở loại địa phương này thuê được phòng làm việc, nhất định cũng là người rất có tiền, nếu tính một năm tiền thuê chẳng khác nào một năm thu nhập của Minh Diệu.
Minh Diệu thở dài đi vào đại sảnh, một bảo an cản hắn lại.
- Thật xin lỗi tiên sinh, anh muốn đi đâu?
Nhân viên bảo an dùng ánh mắt đề phòng đánh giá Minh Diệu, người ra vào nơi này đều mang giày tây, mái tóc chải láng mướt như giày da, rất ít khi nhìn thấy người nào mặc loại áo khoác hàng vỉa hè như Minh Diệu, đầu tóc còn rối loạn hơn cả tổ chim.
- Tôi đến , trung tâm nghiên cứu văn hóa Maya, chúng tôi có hẹn trước.
Minh Diệu cũng không bất mãn với thái độ của nhân viên bảo an, xã hội bây giờ dựa vào quần áo nhận thức cũng đã thành trào lưu.
- Mời đi đăng ký một chút.
Nhân viên bảo an nhìn Minh Diệu, cũng phải, khách nhân đi lên có không ít người đều là lôi thôi lếch thếch như thế. Nói không chừng là một khoa học gia hay một nhà thám hiểm nào đó, nhóm người này cũng thật là biến thái, nhân viên bảo an âm thầm nghĩ.
Viết một tên giả trên quyển đăng ký ở lầu một, Minh Diệu đi vào thang máy.
- Có lầu lại không có lầu , mê tín của người ngoại quốc ở tại Trung Quốc không có tác dụng a, cô gái bị hắc ma pháp hại chết…đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Minh Diệu nhìn số nhảy trong thang máy suy nghĩ.
Đi chung thang máy là một nhân sĩ tinh anh đang len lén đánh giá Minh Diệu, không hẹn mà giữ khoảng cách với hắn, tựa hồ đang lo lắng trên người Minh Diệu có vật gì dơ bẩn dính lên người mình.
Đi ra thang máy, từ rất xa Minh Diệu đã nhìn thấy một tấm biển sáng ngời: Trung tâm nghiên cứu văn hóa Maya.
Hít sâu vài hơi, Minh Diệu tựa hồ đang hạ quyết tâm thật lớn, chậm rãi đẩy cánh cửa thủy tinh.
Gọi là trung tâm nghiên cứu, thật ra chỉ là một gian phòng làm việc cũng không lớn lắm. Một nữ thư ký tràn ngập khí tức thanh xuân ngồi sau quầy, nữ thư ký nhìn thấy Minh Diệu đẩy cửa nhưng do dự không muốn tiến vào, thoáng cười thầm, đứng dậy chào hỏi:
- Minh tiên sinh, anh tới rồi, tìm chị Ada đi, chị ấy ở bên trong.
- Uhm, tự tôi vào được rồi.
Đã bị phát hiện, Minh Diệu không thể làm gì khác hơn là đi vào trong.
- Lần này thanh âm nhỏ một chút nhé, lần trước đã hù dọa khách nhân bỏ chạy hết đó.
Nữ thư ký che miệng cười trêu chọc.
- Đáng bị đòn, trẻ con không nên nói lung tung.
Gương mặt Minh Diệu chợt đỏ lên, hít sâu một hơi gõ cửa phòng làm việc.
- Come in, please.
Trong phòng làm việc truyền ra thanh âm rất dễ nghe của một cô gái.
Minh Diệu xoa xoa bàn tay, đẩy cửa đi vào.
Một cô gái có mái tóc quăn rám nắng xinh đẹp đang chuyên tâm dùng kính hiển vi xem xét một viên đá cũ kỹ, đôi chân thon dài trắng nõn bên dưới lớp quần màu đen làm người ta mơ màng. Cô gái khom người, bờ mông tròn trịa lộ ra càng thêm mê người, Minh Diệu chợt cảm thấy trong miệng mình có chút khô nóng.
- Chị Ada, tôi có việc tìm chị hỗ trợ.
Minh Diệu nhẹ nhàng nói một câu, bản thân hắn cũng cảm thấy ngữ điệu của mình có chút kỳ quái.
- A…tiểu Minh rốt cục tới rồi, tôi đã chờ anh suốt buổi trưa đó.
Nghe được thanh âm của Minh Diệu, cô gái cao hứng đặt viên đá xuống xoay người lao đến.
- A, đừng…
Minh Diệu còn chưa kịp nói xong, cô gái đã nhảy dựng lên ôm lấy đầu của hắn, ghì xuống bộ ngực cao vút mềm mại của mình.
- Ngô, thật khổ quá…thở không nổi nữa rồi…
Minh Diệu cảm giác trước mắt trắng xóa, tựa hồ có thiên sứ đang vẫy tay với hắn.
- Không phải là đầu trâu mặt ngựa sao, tại sao lại gặp thiên sứ a!
Minh Diệu xuất hiện ảo giác tử vong thật nhiều lần, đầu óc có chút không hiểu rõ.
- A, cậu thật quá hư hỏng, lâu như vậy cũng không đến thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ rất nhớ cậu đó, điện thoại cho cậu nói chưa được hai câu đã gác máy mất rồi, thật là vô tình!
Cô gái vừa dùng giọng nói làm nũng nói chuyện, vừa ghì đầu Minh Diệu vào ngực mình.
- Ngô…buông ra…buông…
Minh Diệu đã dùng hết khí lực toàn thân thật vất vả tránh được vòng ôm của cô gái, thở hổn hển hô hấp không khí thanh tân.
- Còn sống thật tốt.
Minh Diệu hô hấp lại đầy đủ dưỡng khí, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, sinh mạng thật sự tràn đầy tốt đẹp.
- Chị…ân…đừng khóc nha…
Minh Diệu mở mắt, lập tức liền nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy nước mắt.
- Wow…tiểu Minh không thích tỷ tỷ, tỷ tỷ thật đau lòng a…
Cô gái gục lên bàn gào khóc.
- Hô…
Minh Diệu cảm giác đầu mình có chút lớn.
- Làm sao chị biết tôi sắp tới?
- A, đương nhiên rồi, chị cùng tiểu Minh tâm linh tương thông nha.
Cô gái đứng lên ôm cổ Minh Diệu, cười hì hì, trên mặt vẫn còn nước mắt.