U Minh Trinh Thám

chương 149: nghiệt trái (oán nghiệt cần phải trả)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đúng, thời điểm ngươi giết Trần Viêm, ngươi có nghĩ nàng là một cô gái yếu ớt hay không?

Nghiêm Trọng ở bên cạnh hận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Biết rõ bản thân mình bị bạn thân lừa gạt, mà nữ nhân thầm mến bị người ta giết hại, Tống Tân lại vụng trộmchạy trốn, Nghiêm Trọng chỉ có thể đem lửa giận phát tiết lên người của nữ quỷ.

Hắn quay đầu, nhìn Minh Diệu.

- Có thể cho ta thử không?

- Chuyện này không tốt lắm đâu.

Minh Diệu nhíu mày, nói:

- Nó đã rất suy yếu, không nên tiếp tục giày vò nó, dù sao nó cũng thân bất do kỷ.

- Không được, dù sao Trần Viêm chết trong tay của nó.

Nghiêm Trọng nhìn nữ quỷ, con mắt phát ra lửa giận tới cực điểm.

- Ta muốn báo thù cho Trần Viêm.

- Ngươi đang làm gì thế?

Minh Diệu cau mày nhìn Nghiêm Trọng, trong nội tâm thầm suy nghĩ.

- Thời điểm nữ quỷ kia giết người, sao ta không thấy ngươi muốn báo thù cho Trần Viêm, hiện tại nữ quỷ kia suy yếu như vậy, ngươi mới báo, muốn đánh rắn giập đầu sao?

Nhìn thấy bộ dạng suy yếu của nữ quỷ, Minh Diệu có chút không đành lòng, nhưng dù sao Nghiêm Trọng cũng là người ủy thác cho hắn, còn phải dựa vào tiền thuê của Nghiêm Trọng mà sống qua tháng này nha, cũng không nên cự tuyệt hắn quá trực tiếp.

- Này, ngươi là một đại nam nhân, lại đi khi dễ nữ nhân... Ah không phải, nữ quỷ?

Diệp Tiểu Manh nghe Nghiêm Trọng nói lời này liền không yên, lại quên nữ quỷ này vừa bị nàng khi dễ.

- Nàng cũng không phải chủ mưu, hơn nữa đã như vậy, ngươi còn nhẫn tâm ra tay sao?

- Bỏ đi.

Minh Diệu khoát khoát tay, nói với Diệp Tiểu Manh.

- Đem đèn pin cho hắn.

- Không phải chứ, tại sao ngươi...

Diệp Tiểu Manh nghe được Minh Diệu nói rõ ràng như vậy, có chút tức giận. Tuy nàng không biết nữ quỷ này đã làm gì Nghiêm Trọng, cho dù Trần Viêm đã chết, nhưng nữ quỷ này lại suy yếu như thế, Diệp Tiểu Manh có chút không đồng tình với cách làm của Nghiêm Trọng.

- Cho hắn.

Minh Diệu chen ngang lời của Diệp Tiểu Manh, sau đó còn nháy mắt mấy cái với Diệp Tiểu Manh.

Diệp Tiểu Manh đột nhiên lĩnh ngộ ra, Nghiêm Trọng không có linh lực, cho dù đem đèn pin cho hắn, chỉ sợ hắn cũng không tạo thành thương tổn gì cho nữ quỷ kia. Khi Minh Diệu dạy Diệp Tiểu Manh sử dụng cái đèn pin này đã từng nói qua, tuy đèn pin dùng pin làm động lực chủ yếu, nhưng khi sử dụng phải sử dụng kèm theo linh lực, mới có thể kích thích công năng của đèn pin, đèn pin như vậy mới có thể tạo thành thương tổn cho quỷ hồn. Nếu là người bình thường cầm, cũng không khác gì cầm đèn pin soi đường là mấy. Hơn nữa đèn pin này là loại có công suất yếu nhất, chỉ sợ điện của nó tạo ra chích vào thân, cũng chỉ run run mà thôi, cũng không khác gì lúc đi tiểu mà run run vậy.

Tuy hiểu như thế, nhưng Diệp Tiểu Manh vẫn còn tức giận chuyện Minh Diệu khoa tay múa chân với nàng, nhặt đèn pin dưới đất lên, dùng sức ném cho Minh Diệu, nhìn cách ném, rõ ràng là muốn ném vào mặt của Minh Diệu.

Minh Diệu tiếp được đèn pin, đưa cho Nghiêm Trọng.

- Đưa cho ngươi, thứ này cũng giống như đèn pin bình thường khác, đè nút này là có thể dùng, nhưng thứ này là đồ vật chuyên dụng của "năng lực giả" chúng ta, không thể tùy tiện cho người bình thường dùng. Tuy rằng ta và ngươi nói chuyện rất vui vẻ, nhưng cũng không thể làm trái quy định, một trăm rưỡi cho ba phút, pin tính riêng.

Câu này vừa nói ra, Diệp Tiểu Manh cười vui vẻ. Tên Minh Diệu này, chẳng những đưa cho Nghiêm Trọng một cái đèn pin không có tác dụng gì, lại còn bảo người ta thuê nữa chứ.

- Tốt.

Nghiêm Trọng đáp đứng, đối với hắn mà nói, có thể tra tấn nữ quỷ này, nhiều tiền hay ít tiền không phải là vấn đề, cầm đèn pin, Nghiêm Trọng hưng phấn tới mức bàn tay run rẩy.

Nghiêm Trọng cầm đèn pin, đi tới trước mặt nữ quỷ suy yếu tới cực điểm, cười rất tàn nhẫn, nói:

- Trước đây không phải ngươi muốn giết ta sao? Tới giết đi? Oa ha ha ha ha ha.

Hắn vung vẩy đèn pin, dùng sức đập qua lại vào nữ quỷ, mang theo tiếng gió vù vù.

- Này, ngươi làm như vậy không cảm thấy rất hư hỏng sao? Còn lừa tiền của hắn nữa?

Diệp Tiểu Manh đi tới bên cạnh Minh Diệu, cả người đầy mồ hôi, nói nhỏ vào trong tai của Minh Diệu.

Hơi nóng thổi tới làm cho lỗ tai của Minh Diệu cảm thấy ngứa ngáy, một mùi hương thiếu nữ truyền vào lỗ mũi của hắn, Minh Diệu cảm thấy nội tâm khó chịu, nói:

- Không có biện pháp, người nọ rất sợ chết hơn nữa còn thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, lòng dạ hẹp hòi, thích chiếm tiện nghi, hơn nữa cũng không phải là người tốt lành gì, lừa gạt hắn ít tiền coi như trừng phạt hắn, nếu như ta không cho hắn làm như vậy, hắn nhất định sẽ mang hận trong lòng. Như vậy sau này muốn thuê chúng ta cũng phiền toái một chút, lại nói, nữ quỷ kia giết người, muốn đi tới địa phủ đầu thai, sẽ chịu không ít thống khổ, vừa rồi ngươi đánh nó, cũng có thể giảm bớt một ít khoản nợ oan nghiệt của nàng ta, còn có thể làm cho thống khổ mà nàng ta phải chịu dưới địa phủ ít đi một chút, dù sao so sánh với chúng ta đánh nàng ở nơi này, còn kém xa nhân viên tra tấn chuyên nghiệp dưới địa phủ, coi như giúp nó.

- Kế tiếp nên làm thế nào?

- Đợi, chờ hắn phát tiết xong, ta sẽ nhắc nhở nữ quỷ kia một chút, ta muốn biết rõ chân tướng của chuyện này.

Minh Diệu móc trong túi một bao thuốc lá, sau đó rút một điếu ra, nói:

- Đáng tiếc để cho tên Tống Tân kia chạy mất, có khả năng hắn là đầu sỏ gây nên chuyện này.

- Còn hút, không cho phép hút, buổi tối hôm nay ngươi hút không ít.

Diệp Tiểu Manh giật điếu thuốc trên miệng của Minh Diệu xuống, nói:

- Lần sau có làm loại chuyện này, ngươi cũng không nên để ta và ngươi đi vào từ của sổ. Nếu không có người nhìn thấy, còn tưởng chúng ta là ăn trộm đấy Hơn nửa đêm đi vào từ cửa sổ nhà người ta, trông thấy không báo động cũng bắt chúng ta lại đấy.

- Ai có thể trông thấy chứ, ngươi cho rằng ta cho ngươi dán Ẩn Thân Phù là giả hay sao?

Minh Diệu giật điếu thuốc lá từ trong tay của Diệp Tiểu Manh lại, đưa vào miệng.

- Chẳng phải ta không còn cách nào khác sao, ngày hôm qua ta không thấy nữ quỷ tới, ta cảm thấy nàng ta đã phát hiện ra chúng ta nên không dám hiện thân, cho nên ngày hôm nay ta chỉ có thể để ngươi và ta đứng ở ngoài cửa sổ, đợi nữ quỷ hiện thân mới đi vào đấy.

Minh Diệu và Diệp Tiểu Manh tới đây sau giờ, lại đậu xe dưới lầu của Nghiêm Trọng. Đêm qua không phát hiện nữ quỷ, Minh Diệu hoài nghi nữ quỷ này đã phát hiện Diệp Tiểu Manh và hắn, cảm nhận được hai người có linh lực, không dám hiện thân, cho nên hôm nay hắn không nói cho Nghiêm Trọng nghe, trực tiếp dán Ẩn Thân Phù và Thần Hành Phù lên người của Diệp Tiểu Manh, rồi đứng ở bên ngoài cửa sổ, đợi nữ quỷ xuất hiện thì "đi" vào bên trong, nhà của Nghiêm Trọng ở tầng bốn, hai người khuya khoắt mở cửa sổ của người ta, vụng trộm tiến vào bên trong, nếu không phải có Ẩn Thân Phù, chỉ sợ đã bị người ta phát hiện và báo động của Spider man, còn là một trống một mái.

- Cho ngươi giết ta, cho ngươi làm ta sợ, oa ha ha ha ha ha.

Nghiêm Trọng hưng phấn vung vẩy đèn pin ở trong tay, đầu của đèn pin, ánh sáng màu xanh da trời lập lòe, rung động.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio