U Minh Trinh Thám

chương 157: quái thực thử chi hồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Phương pháp gì?

Diệp Tiểu Manh nghe được trong miệng Minh Diệu nói ra hai chữ "Xử nữ", xấu hổ một chút.

- Máu, là máu của xử nữ hơn mười tám tuổi.

Minh Diệu nói ra hai chữ này với một thiếu nữ thanh xuân mà không thèm chú ý.

- Trước kia ta từng nghe nói qua, quỷ là một loại năng lượng, một loại từ trường, mà bộ phận chủ yếu tạo thành chính là oán niệm và chấp niệm. Chỉ có người mang oán niệm và chấp niệm sau khi chết đi mới biến thành quỷ. Mà loại phương pháp này, vô cùng tàn nhẫn, tra tấn xử nữ, làm cho nàng tràn ngập oán khí, sau đó cho quỷ hồn hấp thu máu của nàng, dùng để bổ sung oán khí của mình, trở nên càng cường đại hơn, nhưng bởi vì oán khí không phải là của quỷ hồn, cho nên hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút di chứng, cho nên tính tình trở nên cuồng bạo, mất đi lý trí vốn có, biến thành lệ quỷ không bị khống chế, chẳng phân biệt được địch ta, gặp người liền giết, muốn khống chế quỷ hồn như vậy, người dưỡng quỷ phải có lực lượng cường đại, có thể ngăn chặn lực lượng của lệ quỷ, như vậy mới không bị cắn trả, cho nên người sử dụng loại phương pháp này không nhiều, còn phải xem tâm tính người có thể sử dụng, hơn nữa...

Minh Diệu nghiêng đầu cười cười.

- Hiện tại muốn tìm một xử nữ lớn hơn mười tám tuổi, rất khó khăn.

- Phương pháp khủng bố như vậy?

Diệp Tiểu Manh bị Minh Diệu nói làm dọa kêu to một tiếng.

- Chẳng những cần giết người, còn phải khiến người ta trước khi chết nhận hết tra tấn, loại phương pháp này quá độc ác.

- Cho nên ở phương diện khác mà nói, chúng ta cũng phải cảm tạ tính cởi mở của xã hội a.

Minh Diệu cười quỷ dị.

- Tối thiểu xử nữ trưởng thành càng ngày cảng ít, loại phương pháp này cơ hồ tuyệt tích.

- Chuyện này...

Diệp Tiểu Manh đỏ mặt, vẻ mặt khó xử.

- Chẳng phải ta rất nguy hiểm sau... Hay là ta...

- Ngươi có thể yên tâm.

Minh Diệu cười sờ sờ đầu Diệp Tiểu Manh.

- Ta không cho rằng tuổi của ngươi đạt tới mười tám, chỉ sợ trong vài năm nữa, ngươi vẫn bị cho rằng là học sinh trung học đấy.

- Hừ!

Diệp Tiểu Manh nghe Minh Diệu bình luận như thế, cái đầu tránh thoát bàn tay của Minh Diệu, quệt mồm ba cái, không nói lời nào.

- Ngươi cảm thấy như thế nào?

Tống Tân nhìn thấy nữ quỷ trong nhà, vội vàng hỏi.

- Rất tốt, chưa từng tốt như thế này.

Nữ quỷ lè lưỡi, liếm liếm khóe miệng, thân ảnh đã hóa thành thực chất, nhìn rất giống người có thực thể. Nếu không có gương mặt tái mét, không ai cho rằng nàng ta là quỷ.

Nữ quỷ cười hắc hắc hai tiếng thật kỳ dị.

- Ta cảm thấy ta có thể làm bất cứ điều gì, bất cứ chuyện gì, ha ha ha ha ha.

Nữ quỷ lớn tiếng cười lên, Tống Tân mới phát hiện, hai con mắt của nữ quỷ, trở nên đỏ hồng, nhìn nữ quỷ lúc này biến thành vô cùng lạnh lùng, biến thành bộ dáng điên cuồng.

Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ quỷ này, nữ quỷ này đã cho Tống Tân một cảm giác lành lạnh, mang theo một cổ khí tức sầu bi nhàn nhạt, mà bộ dáng này, Tống Tân cảm giác rất lạ lẫm, nhưng cũng có chút quen thuộc.

Tống Tân nhớ lại, đã từng có một lần hắn mơ thấy ác mộng, ở trong mộng, nữ quỷ muốn giết hắn, cũng có bộ dáng này.

- Chúng ta nên tìm thế nào đây?

Diệp Tiểu Manh đi theo sau Minh Diệu, mệt đến ngất ngư.

- Đi tới đi lui, cũng không có phát hiện cái gì.

- Không cần, chúng ta bị phát hiện rồi.

Minh Diệu cười trả lời.

- Chúng ta chỉ cần bị người ta phát hiện là được.

- Bị người ta phát hiện?

- Nếu nữ hài bị bắt cóc đã chết, nữ quỷ kia nhất định đã khôi phục lực lượng, hơn nữa còn trở lợi hại hơn.

Minh Diệu giải thích.

- Nếu như đổi lại là ngươi, trước kia bị người ta giày vò, mà bây giờ ngươi có được lực lượng lợi hại hơn trước kia. Như vậy chuyện đầu tiên ngươi làm là gì?

- Đi báo thù!

- Chính xác!

Minh Diệu cười cười.

- Ta đang sáng tạo cơ hội báo thù cho nó, ta đã dùng chúng ta làm mồi nhử. Như vậy phải có giác ngộ của con mồi, ngươi không thể không cho thợ săn tìm được, như vậy không vui chút nào.

- Nhìn bộ dạng của ngươi, ngươi thật sự thích thú a...

Diệp Tiểu Manh cảm giác Minh Diệu có chút ác ý.

- Đương nhiên.

Minh Diệu nhíu mày.

- Ta nói rồi, con mồi phải có giác ngộ của con mồi, cho dù ngươi có mạnh mẽ hơn trước kia, ngươi cũng không có khả năng khiêu khích thợ săn. Nghe nói gần đây giả heo ăn thịt hổ rất thịnh hành, cho nên ta cũng theo đuổi mốt thời thượng này.

- Không phải chứ?

Diệp Tiểu Manh cau mày.

- Xin nhớ, ta là một thiếu nữ xinh đẹp chân yếu tay mềm, ngươi không thể đem tính mạng của ta ra đùa giỡn được.

Nghe Diệp Tiểu Manh nói thế, đột nhiên Minh Diệu cười ha ha, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.

- Ngươi cười cái gì?

- Ngươi... Ha ha ha... Thiếu nữ xinh đẹp chân yếu tay mềm? Ha ha ha ha ha ha...

Minh Diệu cười run người.

- Câu thiếu nữ xinh đẹp còn có thể chờ thương thảo, nhưng ngươi đúng là yếu trí!

Minh Diệu tuyệt đối không lo lắng Diệp Tiểu Manh sẽ bị nữ quỷ kia làm gì. Xin nhớ, trên người của Diệp Tiểu Manh đang chảy là yêu huyết, chỉ sợ những thứ như quỷ hồn không thể làm gì được nàng ta. Dù sao cấp bậc của yêu tộc còn cao hơn quỷ hồn rất nhiều, chỉ cần quỷ hồn có chút suy nghĩ sẽ tránh yêu tộc ra thật xa. Ân, đương nhiên, cũng có loại quỷ hồn bị oán khí làm đầu óc choáng váng thì không tính.

- Ta không để ý tới ngươi!

Diệp Tiểu Manh quệt mồm ba cái rồi rời đi.

Gió lạnh thổi qua, Diệp Tiểu Manh run lên, nàng đã mặc nhiều y phục, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, loại cảm giác này, không phải vấn đề nhiệt độ, Diệp Tiểu Manh biết rõ, đây là dấu hiệu nữ quỷ kia ở gần đây.

- Minh Diệu... Ta cảm giác được nữ quỷ kia hình như còn cách chúng ta rất gần.

Trong âm thanh của Diệp Tiểu Manh mang theo chút run rẩy. Tuy lần trước đối mặt với nữ quỷ có chút sợ hãi, nhưng sau đó đã không còn. Chỉ là dưới loại tình huống này, cảm giác sợ hãi vẫn xông tới. Diệp Tiểu Manh có chút khẩn trương đánh giá chung quanh, thần kinh căng cứng.

- Không cần khẩn trương như vậy, có ta ở đây.

Minh Diệu đi qua, vỗ vỗ lưng của Diệp Tiểu Manh, làm cho nàng trầm tĩnh lại.

- Ta biết rõ nữ quỷ kia đang đi qua, nhưng không biết nó đang ở góc nào nhìn lén. Linh cảm của ngươi đúng là linh mẫn nha, mang theo ngươi đi bắt quỷ không cần mang theo máy dò xét nha.

- Ân? Làm sao ngươi biết, chẳng lẽ ngươi cũng cảm giác được?

Diệp Tiểu Manh cảm giác bàn tay lớn ôn hòa của Minh Diệu đang chèo chống cho mình, tâm cũng yên ổn một ít.

- Không cần dò xét, dùng con mắt cũng có thể nhìn thấy, ở bên kia.

Minh Diệu chỉ vào một hướng bên tay phải của Diệp Tiểu Manh.

Diệp Tiểu Manh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên một khung sắt cao cao loang lỗ vết gỉ sét, có lẽ cũng cao hơn mười thước, có lẽ trước kia nó là một cái khung chèo chống cho trò chơi nào đó, nhưng sau khi trò chơi được dỡ xuống, hiện tại chỉ còn lại vài cái khung sắt trơ trọi lẻ loi ở đó mà thôi.

- Trên đó kìa.

Minh Diệu nhìn lên đỉnh và chỉ chỉ.

Diệp Tiểu Manh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở trên khung sắt đó, gió lạnh thổi phần phật, không có động đậy, có một bóng đen, hình như là người.

Minh Diệu cười xấu xa mở đèn pin, chiếu qua, Diệp Tiểu Manh cũng thấy rõ, đúng vậy, đó là một người, bị dây thừng dán lên khung sắt. Tuy cách rất xa, nhưng Diệp Tiểu Manh thấy biểu lộ thống khổ của người đó, trợn trắng mắt, còn thấy đầu lưỡi màu tím của nó đang thè ra ngoài.

- Oa ~

Diệp Tiểu Manh bị cảnh tượng này làm giật mình, nhắm mắt lại kêu lớn một tiếng.

- Không có việc gì không có việc gì, đồ nhát gan.

Minh Diệu cười, kéo Diệp Tiểu Manh đang sợ hãi vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, giống như an ủi con nít.

- Quỷ khủng bố hơn ngươi đã thấy qua, còn sợ cái gì chứ.

- Không giống nha.

Thiếu chút nữa Diệp Tiểu Manh đã khóc lên, tên Minh Diệu này quá xấu, không ngờ cố ý dọa nàng.

- Thấy nhiều hơn nữa cũng sợ hãi nha, nữ hài tử nhát gan có gì kỳ quái.

- Không có việc gì, chớ sợ chớ sợ, nhưng đó chỉ là hình ảnh người vừa chết mà thôi, không có gì đáng sợ, nhưng có lẽ người chết đã nhiều năm rồi.

Minh Diệu vỗ vỗ đầu của Diệp Tiểu Manh.

- Chắc là hình ảnh nữ quỷ làm ra để dọa chúng ta đấy.

- Hình ảnh người chết có cái gì đáng sợ chứ?

Hiện tại Diệp Tiểu Manh không còn sợ nữa, chỉ có ở trong lồng ngực ấm áp của Minh Diệu, nàng không bỏ được, ngửi được hương vị xen lẫn mùi thuốc lá thổi qua, đây là hương vị chỉ có trên người của Minh Diệu.

- Đơn giản mà nói cũng chỉ là hình ảnh người chết tập trung cao độ mà thôi, chỗ lưu lại một loại hình ảnh mà thôi, trong một khắc tái diễn lại hình ảnh lúc chết mà thôi, giống như hình ảnh đặc sắc lưu lại làm kỷ niệm đấy.

Minh Diệu giải thích.

- Không có nguy hiểm gì, cũng giống như xem phim thôi, xem ra đây là lão bản sân chơi này lúc chết. Chết nhiều năm như vậy, nhưng có lẽ hình ảnh tử vong không lưu lại lâu như thế, nhất định là nữ quỷ làm ra dọa người mà thôi.

Khi Diệp Tiểu Manh nhìn lên trời, bóng người màu đen đã biến mất, chỉ còn lại một khung sắt trống rỗng mà thôi.

Minh Diệu muốn cho Diệp Tiểu Manh tiếp xúc nhiều với loại chuyện này, rèn luyện can đảm của nàng ta. Tuy loại chuyện này rất dọa người, nhưng cũng chỉ là dọa người mà thôi, nếu như đã xem quen rồi, thì cảm thấy nó không có gì khác với phim kinh dị cả, con người luôn sợ hãi với những sự vật không biết rõ. Nhưng nếu đem giải thích rõ chuyện này, bóc lớp sương mù bao phủ đi, như vậy cảm giác sợ hãi sẽ không tồn tại. Giải thích rõ ràng những chuyện này cho Diệp Tiểu Manh nghe, làm cho nàng thoát khỏi cảm giác thần bí do linh dị mang lại, xóa sợ hãi, như vậy sau này yêu huyết trong cơ thể Diệp Tiểu Manh sẽ ổn định lại. Tối thiểu sẽ không xuất hiện cảnh kinh hãi mà bạo tẩu. Dù sao thể chất đặc biệt của Diệp Tiểu Manh dễ dàng dính vào mấy thứ không sạch sẽ.

- Đông, đông, đông, đông.

Có âm thanh của vật gì đó va chạm với mặt đất, càng ngày càng gần. Minh Diệu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, đó là một cái bóng da đang bật trên mặt đất, từ từ lăn về phía hắn.

- Lại... Là vật gì đây?

Diệp Tiểu Manh nói không sợ hãi là không thể nào, nhưng cũng không còn cảm giác thất kinh giống lúc trước.

- Bóng da màu hồng thôi chứ sao.

Minh Diệu cười dùng chân đá lên.

- Đêm dài người tĩnh, bóng da màu hồng, tiểu nữ hài cũng giống như quỷ hồn, loại tràng cảnh kinh điển này cần giải thích sao?

Cách đó không xa, có một tiểu nữ hài mặc một thân áo trắng. Nhìn nàng chỉ năm sáu tuổi mà thôi, mái tóc ngắn ngang tai màu đen, trên mặt rất ngây thơ, mang theo một nụ cười quỷ dị, nụ cười kia mang theo cảm giác ngây thơ, giống cười mà không phải cười, người ta nhìn thấy có cảm giác không rét mà run.

- Thấy có cảm giác gì?

Minh Diệu nhìn Diệp Tiểu Manh hỏi.

- Tiểu nữ hài này có khả năng là quỷ.

- Không có cảm giác.

Diệp Tiểu Manh lắc đầu.

- Tiểu nữ hài này ta không cảm giác được rét lạnh từ trên người, chắc là ảo giác.

- Không tệ lắm.

Minh Diệu huýt sáo một tiếng.

- Có thể tỉnh táo phân tích ảo giác hay không, đã có rất nhiều tiến bộ, nhưng ngươi không sợ hãi sao?

- Sợ hãi? Vì cái gì?

Diệp Tiểu Manh nhìn Minh Diệu hỏi.

- Trên TV không phải thường xuyên diễn như thế không? Khuya khoắt có tiểu nữ hài đi tập bóng da, sau đó lôi kéo ngươi cùng chơi. Ngày hôm sau người chơi đùa mới biết được tiểu nữ hài kia kỳ thật chính là người đã chết nhiều năm trước, rất khủng bố.

- Vậy thì có sao, có khủng bố không? Tiểu nữ hài kia cũng không có hại người, cũng chỉ tìm ngươi chơi đùa mà thôi.

Diệp Tiểu Manh cắn đầu ngón tay ngẫm lại.

- Quỷ không hại người thì không sợ sao.

- Ngươi nhìn tiểu nữ hài kia, hình dạng như vậy, không sợ hãi sao?

Minh Diệu chỉ về hướng tiểu nữ hài kia đang ngoắc bọn họ.

- Thấy nụ cười kia, làm gì có nụ cười của tiểu nữ hài nào quỷ dị như vậy không?

- Không quỷ dị à?

Diệp Tiểu Manh nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Minh Diệu.

- Tiểu Quất cười bình thường, ta đã thấy quen mắt rồi.

- Ách... Cái kia... Tiểu Quất không phải là tiểu nữ hài bình thường à...

Minh Diệu nói.

- Thúc thúc chơi với ta, thúc thúc chơi với ta.

Tiểu nữ hài ngoắc ngón tay với hai người, nụ cười quỷ dị phối hợp với âm thanh trống rỗng, xác thực rất dọa người, nhưng đáng tiếc, trước mắt hai người không có chút sợ hãi.

- Làm sao bây giờ?

Diệp Tiểu Manh nhìn Minh Diệu.

- Ta cũng không muốn chơi bóng với tiểu nữ hài vào nửa đêm, ta tình nguyện về nhà ngủ.

- Chuyện này cũng đơn giản, đuổi đi là được.

Minh Diệu nhíu mày.

Minh Diệu dùng chân đá bóng da, tâng bóng lên đùi hai cái, sau đó một cước đá bay, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái dễ gần nói với tiểu nữ hài kia:

- Không đá bóng nữa, trong túi quần của thúc thúc có đường, kẹo, có cả kẹo que đen, có muốn ăn không? Ăn xong thúc thúc sẽ mang ngươi đi về nhà xem cá vàng nhé?

Tiểu cô nương kia sửng sốt, hình như cho tới bây giờ nó chưa từng gặp loại tình huống này.

Qua một hồi lâu, tiểu cô nương kia mới khôi phục tinh thần lại, khóc chạy trốn.

- Đi theo nó.

Minh Diệu vẫy tay với Diệp Tiểu Manh.

- Xem nó chạy đi tới đâu.

- Mời tiểu nữ hài ăn kẹo xem cá vàng.

Diệp Tiểu Manh thở dài.

- Chẳng lẽ quái thực thử chi hồn ngươi cũng đốt sao?

- Muốn đi vào không?

Hai người đứng ở trước một công trình kiến trúc, Diệp Tiểu Manh hỏi, ảo ảnh tiểu nữ hài vừa chạy trốn kia, hình như cố ý dẫn hai người đi vào nơi này, bốn phía tối đen như mực. Nhưng công trình kiến trúc này lại khác, có ánh đèn nê ông trên đỉnh lóe lên.

Tuy không được trọn vẹn đầy đủ, nhưng vẫn có thể thấy được lờ mờ ba chữ "Thủy Tinh Cung".

- Vào đi thôi, khó có được một chuyến du ngoạn, không chơi thì đáng tiếc.

Minh Diệu ném tàn thuốc sắp hết kia.

- Ta thích nơi này, từ lúc còn bé ta đã thích chơi với những tấm gương biến dạng.

Nơi này là thế giới của tấm gương, bốn phía đều có đủ loại gương. Diệp Tiểu Manh đứng trước một tấm gương biến dạng, nhìn thấy mình trong tấm gương. Thân thể vốn gầy yếu của nàng trở nên mập mạp, biểu tình trên mặt vặn vẹo rất quỷ dị, nhìn mình trong tấm gương, Diệp Tiểu Manh cảm thấy không có buồn cười, mà có chút sợ hãi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio