- Vì sao lại là nàng, theo ta được biết thì nàng cũng không có đắc tội với ngươi, hơn nữa theo như ta được biết thì quan hệ của hai người cũng không tệ.
- Đúng vậy, nàng đối với ta không tệ.
Tống Tân gật gật đầu.
- Nhưng mà nàng là người thích hợp nhất mà ta có thể nghĩ đến. Ta vội vã báo thù, căn bản là không kịp chậm rãi đi tìm. Hơn nữa trong xã hội bây giờ, muốn tìm được một người con gái trưởng thành, căn bản là còn trân quý hơn cả khủng long. Thời thế thay đổi, đạo đức xuống cấp. Những cô gái sau khi tốt nghiệp trung học mà vẫn còn là con gái căn bản là chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Hơn nữa Tô Nham cũng rất tin tưởng ta, so sánh ra còn dễ dàng bị ta lừa hơn.
Diệp tiểu Manh vốn đang muốn lớn tiếng phản bác quan điểm của Tống Tân về con gái, nhưng mà suy nghĩ lại một chút, lại nói ra chuyện này đối với hai nam nhân, dường như là có chút không ổn, vì thế liền nuốt tức giận xuống.
- Ta gọi điện thoại cho Tô Nham, nói là ta gặp phiền toái muốn nhờ nàng giúp đỡ. Ta biết, Tô Nham rất thích tìm hiểu những chuyện tình vớ vẩn, lòng hiều kỳ rất lớn. Ta chỉ cần nói không rõ ràng một chút, nhất định nàng sẽ mắc mưu. Ta chuẩn bị được một ít thuốc mê, thừa dịp nàng không chú ý đã khiến nàng hôn mê. Thừa lúc rạng sáng không có ai để ý liền bắt cóc nàng đến nơi này.
- Chuyện tiếp theo thì các ngươi cũng biết. Ta để cho nữ quỷ dùng ảo giác tra tấn nàng, tra tấn suốt một ngày nàng mới không chịu nổi mà bị dọa chết. Nữ quỷ đã hấp thu oán khí trước khi chết của nàng, lại càng trở nên lợi hại hơn trước kia, sau đó các ngươi liền tìm tới nơi này. Ta nghĩ dù sao các ngươi cũng có lỗi với ta, ta cứ giết chết hai người các ngươi trước. Ta để cho nữ quỷ đi ra để đối phó với hai người các ngươi trước, sau này đối phó với Nghiêm Trọng sau. Nhưng mà nữ quỷ vẫn bị thất bại. Ta vốn muốn chạy nhưng lại đụng phải tên đại hồ tử kia. Hắn thấy ta cái gì cũng không nói liền động chân tay, đánh cho ta hôn mê bất tỉnh. Đợi cho đến khi ta khôi phục lại tri giác, liền chứng kiến mấy người các ngươi và cái đại hỏa cầu kia.
- Ngươi cũng là người đã học qua cao đẳng, chẳng lẽ lại không biết cái gì là tốt cái gì là xấu.
Diệp tiểu Manh nghe Tống Tân nói xong thì giận đến cắn chặt hàm răng lại.
- Cô gái vô tội tên là Tô Nham kia, tự nhiên bị loại lý do này của ngươi hại chết thật sự là oan uổng. Ngươi làm những chuyện này, không sợ sẽ bị thiên lôi đánh sao?
- Người tốt thì thế nào? Người xấu thì sao?
Tống Tân khinh thường nhổ nước bọt.
- Ta làm người tốt hơn hai mươi năm thì thế nào, không phải đều là bị người ta coi thường, sống mà không có tôn nghiêm sao. Trên đời này, người tốt vĩnh viễn không thể sống lâu hơn người xấu được.
- Ngươi tự cho là mình đã là người tốt hơn hai mươi năm sao?
Minh Diệu lắc lắc đầu.
- Không làm chuyện xấu không có nghĩa ngươi chính là người tốt, điều này chỉ có thể nói ngươi còn không có khả năng làm chuyện xấu mà thôi.
- Tất cả những chuyện ta làm đều là bị Nghiêm Trọng hại. Nếu không phải là tại hắn, ta cũng sẽ không lâm lạc phải kết cục như bây giờ.
Tống Tân lớn tiếng ngụy biện.
Minh Diệu cảm thấy có nói nhiều hơn nữa với người này cũng không có tác dụng. Đã hại chết hai cô gái vô tội đáng thương lại còn tìm lý do để đổ hết tội lỗi lên thân người khác. Tống Tân này đã không còn thuốc chữa. Tuy rằng bên trong cũng có tác dụng phụ khi sử dụng tà thuật, nhưng mà không vod lửa thì làm sao có khói, nếu không phải là tâm lý của hắn vốn đã đen tối thì cũng không biến thành bộ dáng như bây giờ!
Minh Diệu đứng dậy, đi đến trước mặt Tống Tân, thở dài.
- Ngươi…Ngươi muốn làm gì?
Giọng nói của Tống Tân có chút run rẩy. Cho dù đã từng trở nên giống như chúa tể có lực lượng nắm giữ sinh tử người thương, nhưng mà dù sao hắn vẫn là Tống Tân nhát gan, tâm lý có chút tự ti sợ phiền phức.
Minh Diệu không nói gì, một chưởng chặt vào gáy Tống Tân, khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh.
- Không nghĩ tới lại có thể vì lý do như vậy mà động thủ giết người.
Diệp Tiểu Manh cau mày nói.
- Tâm lý của hắn thực sự có vấn đề.
- Một mặt thì là do tác dụng phụ của tà thuật. Hơn nữa hắn có được lực lượng nhưng không thể điểu khiển được lực lượng ấy khiến cho tâm lý trở nên méo mó.
Minh Diệu tìm một sợi dây thừng, nhân lúc Tống Tân đang té xỉu mà trói chặt Tống Tân lại.
- Một người bình thường, đột nhiên có được lực lượng không thể tưởng tượng nổi, tự nhiên là muốn thử một lần xem lực lượng này có thể mang đến cho mình chỗ tốt gì. Thế nhưng cố lực lượng bất ngờ này cũng khiến cho hắn không thể khống chế được tâm linh của mình. Mà dục vọng của nhân loại đều hướng về những thứ không tốt đẹp gì đó. Cho nên như loại người này sau khi chiếm được lực lượng, thường thường sẽ chỉ làm những chuyện xấu xa. Chỉ có không ngừng tu luyện lực lượng của chính mình đồng thời tu luyện tâm linh của mình mới là chính đạo.
- Hiện tại cũng đã rõ ràng rồi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Diệp Tiểu Manh hỏi.
- Gọi điện thoại cho Từ Mẫn.
Minh Diệu phủi phủi tro bụi trên tay đi, móc một điếu thuốc từ trong túi ra.
- Loại chuyện này chúng ta không nhúng tay vào, vẫn là giao cho cảnh sát đến xử lý thì tốt hơn. Dù sao tội danh bắt cóc giết người này của hắn cũng có bằng chứng đầy đủ, tự nhiên là có pháp luật trừng trị hắn.
Không bao lâu sau khi gọi điện thoại, xa xa liền truyền lại tiếng còi xe cảnh sát. Từ Mẫn và một đám cảnh sát tiến vào.
- Đều đã xong xuôi rồi. Người kia chính là đầu sỏ.
Minh Diệu chỉ vào Tống Tân đang bị trói như cái bánh chưng, nói với Từ Mẫn.
- Chúng tôi đã đến chậm một bước, cái cô gái bị bắt cóc kia đã chết rồi, thi thể vẫn còn nằm ở trong phòng bên kia, hiện trường tình huống như thế nào chúng tôi cũng không rõ lắm, vì sợ gặp phiền toái nên chúng tôi cũng không có đi vào xem.
Từ Mẫn gật gật đầu, nói với người đồng nghiệp bên cạnh vài câu, mấy cánh sát cùng đi đến phòng bên cạnh.
- Thật không ngờ.
Từ Mẫn nhìn thấy Tống Tân đang nằm trên mặt đất, thở dài.
- Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng hắn là người thành thật, lại không ngờ được tất cả những chuyện này đều do hắn mà ra.
- Người thành thật mới dễ làm nên đại họa.
Minh Diệu dập tắt điếu thuốc.
- Một người luôn luôn bị đè nén và khi phụ, đột nhiên có thể trở nên giỏi hơn, có được lực lượng áp đảo người thường, đây cũng không phải là chuyện gì tốt.
- Không nên ném tàn thuốc linh tinh.
Từ Mẫn liếc mắt lườm Minh Diệu một cái.
- Anh làm như vậy sẽ gây rất nhiều phiền toái cho công tác giám định của chúng tôi.
- Còn giám định cái rắm à.
Minh Diệu nhún vai không thèm để ý.
- Phạm nhân ở đây, chờ khi hắn tỉnh lại, các vị cứ trực tiếp lấy khẩu cung hắn là được, tôi đã dọa cho hắn một trận, cam đoan những lời hắn nói đều là sự thật.
- Đúng rồi, tôi muốn hỏi chuyện vừa rồi một chút.
Diệp Tiểu Manh ghé vào bên tai Minh Diệu.