U Minh Trinh Thám

chương 248: chuyển hóa bất đồng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Miệng nói cái gì mơ hồ không rõ, người đàn ông này đẩy cánh của phòng ta. Cái đồ vật hắn nhìn thấy khi đứng ở ngoài của sổ kia tuyệt đối không phải người, cho nên với hắn mà nói thì không cần phải thông báo với đồng bọn. Bởi vì bọn hắn chỉ nhận được chỉ thị là trông coi, không cho những sinh vật bé nhỏ đi bằng hai chân tiến vào. Mà cái thứ đồ vật hắn vừa nhìn thấy kia, cũng không phải.

Đi vào trong phòng, người đàn ông này thấy rõ, thứ này đích thật không phải là sinh vật đi lại bằng hai chân, bởi vì nó chỉ dùng một tay để mấp máy và một cái cơ thể hình người gì đó. Tuy rằng không biết rốt cuộc thứ này là cái gì, nhưng mà người nông dân lại lâm vào khó khăn. Có hình dạng như người, nhưng không phải dùng hai chân để đi, thứ này…. Rốt cuộc là có nên báo cho đồng bọn hay không?

Trong lúc cái đại não không quá linh hoạt của người đàn ông kia đang tự hỏi, thì cái bóng dáng màu đen ở trên mặt đất kia lại lay động. Không biết từ nơi nào móc ra một thanh đao nhọn, Không có đợi người đàn ông này kịp phản ứng, cái bóng đen ở trên mặt đất kia đã hành động, nhanh chóng hướng về phía hắn và vọt tới.

Nguy hiểm, đây là cái ý niệm duy nhất kịp lóe lên ở trong đầu hắn. Nhưng mà cái ý niệm này tới quá muộn, thanh đao nhọn chói lọi đã đâm từ đằng sau vào đến tim của hắn.

Loại công kích đáng sợ này, nếu ở trên người bình thường, chỉ sợ là người nọ đã sớm run rẩy té ở trên mặt đất mà ngừng thở. Nhưng mà đối với người đàn ông này mà nói, chẳng qua chỉ gây cho hắn một loại cảm giác phẫn nộ mà thôi. Đau đớn, phẫn nộ, đây là thứ duy nhất hắn có thể cảm giác được bây giờ. Mà phản ứng đầu tiên của hắn khi bị công kích chính là đánh trả.

Không để ý tới miệng vết thương bị chảy máu, người đàn ông dũng mãnh xoay người, cường ngạnh rút thanh đao nhọn ở trên người ra, đồng thời giơ cao cái cuốc trong tay lên, hướng tới cái bóng đen kia dùng sức đập mạnh.

Bóng đen kia dường như cũng có chút không hiểu có chuyện gì xảy ra. Bình thường nếu sinh vật dính một đòn này của nó, kết cục duy nhất chính là thân thể chậm rãi yếu đuối, đổ máu, mất đi hơi thở. Chứ chưa từng có giống như bây giờ, vẫn như không có chuyện gì mà tiến hành phản kích. Trong lúc nó còn chưa kịp phản ứng, liền ăn môt cuốc của người đàn ông kia, rách ra một mảnh da thịt khô héo, nhưng mà miệng vết thương không có máu chảy ra.

Cái bóng đen sau khi bị công kích liền lấy lại phản ứng. Nó cũng không thèm để ý đối với vết thương người kia vừa gây ra. Nó thấp giọng kêu lên một tiếng, duy cánh tay duy nhất có thể cử động kia tránh thoát khỏi lần công kích thứ hai của người đàn ông kia. Nó không ngừng quay xung quanh người đàn ông kia, tìm kiếm cơ hội tấn công.

Hai cái sinh vật ngốc nghếch có hình dạng giống người cứ ở trong căn phòng nhỏ mà đánh nhau. Đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, công kích cũng tương đối bạo lực và trí mạng. Thế nhưng những đòn công kích đều có thể dồn người thường vào chỗ chết này, đối với hai sinh vật kia thì dường như đều không có hiệu quả gì.

- Xem ra so với dự liệu của ta thì cũng không sai biệt lắm.

Minh Diệu trốn ở một góc, có chút hứng thú nhìn hai con quái vật ở nơi đó đánh tới đánh lui.

- Chỉ số thông minh có hạn, nhưng mà những công kích trí mạng đối với người thường thì lại không có bao nhiêu tác dụng. Xem ra Quầy Linh cũng không giết chết được hắn.

Cái bóng đen trên mặt đất kia là con Quầy Linh luôn bị Minh Diệu nhốt ở trong cái bình sứ. Minh Diệu thật cẩn thận thả con Quầy Linh ra, bố trí kết giới thật tốt, sau đó lại thật cẩn thận dùng đá để dụ một người đàn ông lại chỗ này. Minh Diệu cẩn thận quan sát người đàn ông đang cầm vũ khí trong tay, mặc dù có khuynh hướng bạo lực tương đối nghiêm trọng, nhưng mà chỉ số thông minh không cao. Dường như là những chất dinh dưỡng ở trong óc của hắn đã chuyển hóa thành sức mạnh đi vào trong thân thể vậy. Minh Diệu chưa từng gặp qua bọn bắn trao đổi với nhau, chỉ là đơn thuần canh giữ bốn phía quanh tòa nhà ở trung tâm thị trấn. Nếu có người tới gần thì bọn hắn mới thông báo cho đồng bọn, bắt người đó lại. Đây là kết luận rút ra được khi Minh Diệu dùng mộc khôi lỗi hóa trang thành hình dạng của mình, cố ý đi tới gần mấy người đàn ông này.

- Vừa rồi anh nói là người dân có hai phái?

Lưu Nhân nhìn Vương Hiệp hỏi.

- Không phải chỉ chia ra làm người bình thường và người không bình thường sao?

- Không phải.

Vương Hiệp nói.

- uy rằng những người đó đều có chỗ tương tự, ví dụ như đều chịu đòn rất giỏi, còn luôn có bộ dáng ăn không đủ no. Nhưng mà rất rõ ràng, những người ở phái bạo lực vẫn còn có chút đầu óc, mà những tên gia hỏa có đôi mắt dại ra kia, thì hoàn toàn mất đi đại bộ phận năng lực phán đoán. Chuyện duy nhất bọn họ có thể làm chính là tìm ra thức ăn, sau đó là ăn nó.

- Mà những người ở phái bạo lực, tuy rằng cũng luôn tìm kiếm đồ ăn, nhưng mà rõ ràng là bọn hắn có thể nhận ra người nào bình thường, người nào là đồng loại của bọn hắn. Nếu mà người bình thường bị bọn hắn phát hiện, bọn hắn liền thông báo cho đồng bọn, sau đó là cả đám xông đến bắt lấy người đó mang đi. Mang đi đến đâu, đi làm cái gì thì không có ai biết, nhưng mà người bình thường kia thường thường sẽ được thả sau mấy giờ sau. Tuy rằng nhìn qua thì lông tóc không có tổn thương, những chuyện vừa xảy ra chỉ giống như một hồi ác mộng mà thôi. Bọn họ cũng không thể phân biệt được đâu là chân thật đâu là trong mơ. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn sau, người bị bắt kia liền trở nên ít ngủ, cực kỳ đói khát, muốn tìm cái để ăn. Trên người còn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, không thể chịu đựng được. Tiếp sau đó người kia liền chậm rãi chuyển hóa, hoặc là biến thành một tên ngốc chỉ biết ăn, hoặc là biến thành một gia hỏa có khuynh hướng bạo lực.

- Ý anh muốn nói là, những người dân trong thị trấn biến thành như vậy không phải là ngay từ đầu đã không bình thường, mà là bị người nào đó dùng thủ pháp chuyển hóa?

Lời nói của Vương Hiệp khiến cho Lưu Nhân có chút giật mình.

- Giống như là…Siêu vi trùng vậy?

- Không sai biệt lắm.

Vương Hiệp gật gật đầu.

- Tôi cũng từng hoài nghi thị trấn nhỏ xuất hiện loại tình huống này là do có người của quốc gia thù địch nào sử dụng vũ khí sinh hóa.

- Vì sao mà có người thì bị chuyển hóa thành sinh vật ngu ngốc chỉ biết ăn, mà có người thì lại chuyển hóa thành sinh vật điên cuồng bạo lực?

Lưu Nhân hỏi.

- Có liên quan đến cái gì?

- Thời gian.

Vương Hiệp nói.

- Liên quan đến thời gian chuyển hóa. Tôi cũng mới nghĩ đến ở trong lúc vô ý. Từ khi xuất hiện việc lạ đên bây giờ, đã qua nhiều ngày như vậy, đại bộ phận người dân trong thị trấn đều bị chuyển hóa. Mà những người dân chuyển hóa thành loại hình bạo lực đó, đai bộ phận đều là chuyển hóa trong vài ngày ban đầu, rồi sau đó càng ngày càng ít. Mà từ hôm kia cho đến ngày hôm qua đã không có người dân là loại hình bạo lực mới nào xuất hiện. Giống như là người của bọn họ đã bị cố định số lượng vậy. Hiện tại đại bộ phận đều là loại ngu ngốc. Hơn nữa tôi còn phát hiện một vấn đề.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio