U Minh Trinh Thám

chương 255: địa ngục trần gian (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỷ luật, là kỷ luật. Minh Diệu đột nhiên nghĩ đến, tuy rằng đội ngũ kia cũng không chỉnh tề, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy giống một tập thể.

- Động tác nhanh một chút, nhân số đã sắp không đủ rồi.

Cửa lớn của tòa nhà lại được mở ra, một nam một nữ kia lại xuất hiện ở cửa. Toàn thân người đàn bà kia đều dính đầy vết máu. Quần áo hoàn toàn nhuộm thành màu đỏ. Nàng lớn tiếng mắng mười người dân đang đi tới phía trước.

- Nếu không muốn trở thành thức ăn, vậy thì liều mạng đi.

- Liều mạng?

Minh Diệu nghe thấy lời nói của người đàn bà kia thì có chút kỳ quái. Cần liều mạng để làm cái gì đây? Không muốn trở thành thức ăn là có ý gì? Minh Diệu cảm giác lòng hiếu kỳ của mình cũng bị đẩy lên.

- Xem ra vẫn phải đi vào trong tìm hiểu mới được.

Minh Diệu quan sát xung quanh một lần,

- Không có Ẩn Thân Phù thật đúng là phiền toái. Xem ra làm trộm cũng cần có thiên phú.

Chui ở bên trong cái ống thông gió tràn ngập tro bụi, Minh Diệu cố sức di chuyển ở trong đó. Một tuần trước, Minh Diệu còn than thở nếu chính mình béo lên chục cân thịt thì tốt rồi. Nhưng mà bây giờ hắn hận mình không thể giảm chục cân thịt mới tốt.

Ống thông gió đối với một người đàn ông trưởng thành mà nói thì tương đối chật. Nhưng mà thể hình của Minh Diệu tương đối gầy yếu, còn miễn cưỡng có thể hoạt động được.

Tuy rằng không biết cái lối nào thông đến đại sảnh, nhưng mà Minh Diệu cũng không lo lắng, bởi vì cái mùi vị huyết tinh này đã dẫn đường cho hắn. Càng đến gần đại sảnh thì cái hương vị huyết tinh lại càng trở nên gay mũi. Minh Diệu đi theo mùi hương, chậm rãi đi đến vị trí giữa đại sảnh.

Nhờ vào cái cửa thoát khí ở bên dưới mà Minh Diệu có thể nhìn được toàn bộ cảnh tượng đại sảnh ở bên dưới không sót chút gì. Minh Diệu cố nhịn mùi tanh của máu tươi, cúi xuống thì nhìn thấy một cảnh tượng như là Địa Ngục.

Nơi nơi đều là máu, phần còn lại của chân tay bị cụt, đầu người. Nơi này giống như là nhà bếp của ác quỷ. Ngững người dân bị bắt vào trong đây đều chết hết, chuấn xác mà nói thì là bị ăn sạch. Mà làm thịt bọn họ, chính là một nam một nữ kia, còn cả một tên gia hỏa khủng bố khác.

Quái vật, đây mới đúng là quái vật chính tông. Cùng so sánh với nó, Quầy Linh chỉ có thể được coi là một con vật đáng yêu. Dáng người cao hơn ba thước, da tay ngăm đen, bộ lông màu đỏ che kín đầu và lưng. Đôi mắt màu xanh biếc nhìn chăm chú vào nửa thân thể người đang nằm ở trong tay kia. Dùng cái móng vuốt thật dài thỉnh thoảng cầm phần còn lại của đám chân tay cụt đưa vao trong miệng, há cái mồm to mà nhai nuốt lấy. Hai cái răng nanh từ trong miệng vươn ra, trên mặt vẫn còn dính một ít thịt nát màu đỏ.

Ác quỷ, đây mới thật là ác quỷ. Minh Diệu không khỏi hít sâu một hơi. Cùng so sánh với con quái vật này thì người đàn ông vừa nhìn thấy ở cửa kia chẳng qua chỉ là đứa bé mà thôi. Mà người kia, mới là La Sát thật sự.

Chỉ cần cắn ba miếng đã ăn sạch nửa phần thân thể trên tay. Những phần còn lại tùy tay ném qua một bên. Tên La Sát thật lớn kia lại cầm một người ở trước mặt hắn lên.

Đây là một người vẫn còn sống. Minh Diệu thấy rất rõ ràng, người này bị trói chặt chân tay, miệng cũng bị bịt chặt, nhưng mà rất rõ ràng hắn còn là một người sống. Không phải là người dân loại ngu ngốc chỉ biết có ăn, cũng không phải là loại người dân có khuynh hướng bạo lực, cầm dụng cụ lao động ở trong tay quơ đi quơ lại. Đây là một người, một người bình thường.

- Ngươi không nên trực tiếp đưa người này cho hắn làm thịt.

Người đàn ông ngồi ở bên cạnh nhặt cái đùi người mà tên La Sát to lớn kia ném ra. Vừa đưa lên mồm cắn xé vừa nói.

- Hẳn là vẫn nên làm như chúng ta trước kia, cứ thử xem có thể chuyển hóa hắn thành đồng loại của chúng ta rồi nói sau.

- Không, cái này không cần thiết.

Người đàn bà kia lắc lắc đầu.

- Ngày hôm qua đã không có người nào thành công. Xem ra lực lượng huyết mạch đã không còn đủ để chuyển hóa. So với việc dày vò hắn bằng cách biến thể, không bằng cứ ăn trực tiếp cho tươi sống.

Người đàn ông bị tên La Sát to lớn kia nắm lấy, tuy rằng tay chân đã bị trói chặt, miệng cũng bị bịt kín, nhưng mà vẫn không ngừng giãy dụa như cũ. Nhưng mà sự giãy dụa của hắn không có tác dụng. Tên La Sát thật lớn cầm hắn như là cần nột que thịt xiên vậy, trực tiếp đưa hắn lên tới miệng. Chiếc răng nanh sắc nhọn kia trong nháy mắt đã cắn đứt cổ người kia. Tiếng kêu sợ hãi nức nở trong nháy mắt bị cắt đứt.

Phốc.

Dường như là không có hứng thú đối với đầu người. Tên La Sát kia phun cái đầu kia ra. Cái đầu tròn vo lăn ở trên mặt đất đến tận bên dưới chỗ cái cửa thoát khí Minh Diệu đang trốn mới dùng lại. Đây là một người đàn ông trưởng thành. Trên bộ mawtju hoảng sợ có nước mắt xen lẫn máu. Đây chính là biểu tình lưu lại ở một khắc cuối cùng trên thế giới này của hắn.

La Sát ngậm nửa thân mình còn lại của người đàn ông kia trong miệng, dùng sức mà mút. Dường như cái nó đang cầm trong tay không phỉa là một cái thi thể người vừa bị mất đầu mà là một cái chai bên trong đầy nước ngọt vậy. Cái hắn vừa mới cắn đứt cũng không phải là đầu của người sống, mà chẳng qua chỉ là cái nút lọ nước ngọt mà nó đang cầm mà thôi.

Nới này là Địa Ngục, nơi này là cuộc sống ở trong Địa Ngục. Tuy rằng Minh Diệu không biết Địa Ngục sau khi chết sẽ có dạng gì, nhưng mà Minh Diệu có thể cảm thấy tình cảnh ở nơi này so với những gì miêu tả về Địa Ngục thì rất giống nhau.

Sau khi đã hút khô toàn bộ máu ở trong thi thể. Tên La Sát kia bắt đầu cắn xé cái thi thể đã khô quắt lại. Dựa theo ánh mắt của hắn thì hương vị của món ăn này để cho hắn rất hài lòng. Hơn xa so với thịt của người đàn ông bị bọn chúng giày vò trước đó.Nhưng mà thỉnh thoảng sẽ phun ra một ít quần áo dính theo mảnh vụn thịt.

Người đàn bà yêu mị kia dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cái thi thể trong tay tên La Sát kia. Dường như đối với bọn hắn mà nói, có thể ăn được một miếng thì cũng là một loại hưởng thụ lớn lao.

Dường như tên La Sát cũng cảm thấy được ánh mắt của người đàn bà kia. Minh Diệu chứng kiến khóe miệng của nó hơi nhếch lên một chút. Là cười, tên kia đang cười.

Không tốn một chút sức lực đã xé rách cái thi thể đang cầm trong tay ra. Tên La Sát dùng một loại thái độ giống như là bố thí cho ăn mày, ném một cái đùi cho người đàn kia. Tuy rằng đã không còn có nhiều máu chảy ra nữa, nhưng mà những miếng thịt và xương cốt lộ ra khiến cho nhìn qua cái đùi kia tương đối ghê tởm. Mà người đàn bà vừa rồi nhìn còn có vẻ tao nhã kia, liền cứ như vậy quỳ ở trên mặt đất, há mồm bắt đầu ăn. Vừa nhai, trong miệng còn không ngừng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ. “ Ăn ngon, vẫn là thịt tươi sống thì ăn ngon hơn”. Mà người đàn ông ngồi ở bên cạnh cũng dùng một loại ánh mắt hâm mộ nhìn người đàn bà đang quỳ trên mặt đất gặm cái đùi người kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio