- Tiểu Manh, trạng thái hôm nay của Minh Diệu thế nào?
Cửa mở ra, Từ Mẫn trong bộ đồng phục cảnh sát đi vào. Từ sau khi biết được ánh mắt của Minh Diệu đột nhiên không nhìn thấy gì nữa, Từ Mẫn mỗi ngày khi rảnh rỗi liền chạy tới trong nhà thăm Minh Diệu, bồi hắn trò chuyện. Chỉ là lần này sau khi Minh Diệu trở về, lại đối với nàng tựa hồ lãnh đạm hơn không ít, khi nói chuyện cũng không còn tùy ý như lúc trước, nhìn vào như thật lơ đãng không còn cảm giác thân thiết. Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Từ Mẫn luôn cảm thấy giữa mình cùng Minh Diệu tựa hồ đã thiếu đi điều gì đó.
- Tôi đã khuyên anh ấy vài lần, nhưng ảnh vẫn kiên trì không chịu đi bệnh viện kiểm tra.
Diệp Tiểu Manh bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tôi luôn có cảm giác anh ấy giống như đã thay đổi thành một người khác!
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại biến thành hình dạng này.
Từ Mẫn thở dài một hơi:
- Từ sau lần lữ hành này trở về, vì sao hết thảy đều trở nên xa lạ như vậy, thật giống như đã thay đổi thành một người khác.
- Tôi cũng không biết nữa.
Diệp Tiểu Manh lộ ra bộ dạng mặt ủ mày ê:
- Tôi cảm thấy được gần như không đúng lắm, tựa hồ có chút không giống như lúc trước, rốt cục là không giống chỗ nào tôi lại cũng không hiểu rõ.
- Bất kể như thế nào cô nhất định phải thuyết phục hắn đi bệnh viện kiểm tra ánh mắt một chút đi!
Từ Mẫn nói:
- Tuy rằng tôi đối với những thứ thần thần quỷ quỷ không hiểu rõ ràng, nhưng nếu như không đi bệnh viện trị liệu, làm sao đủ sức khôi phục đây.
- Ai, miệng của tôi nói đến muốn toạc ra, nhưng Minh Diệu nhất định không chịu đi.
Diệp Tiểu Manh cũng thở dài:
- Tôi cuối cùng cảm giác anh ấy như thiếu thứ gì đó không giống như lúc trước.
Từ sau khi ánh mắt Minh Diệu nhìn không thấy, thính giác ngược lại thật linh mẫn hơn lúc trước. Tuy rằng Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh nói chuyện không lớn tiếng, nhưng hắn vẫn có thể nghe được thật rõ ràng.
Minh Diệu đích xác cảm giác được mình có chút bất đồng với trước kia. Không đơn thuần là biến hóa trên tâm lý, còn có biến hóa trong thân thể. Cuộc chiến trong thị trấn linh lực của Minh Diệu cạn kiệt rất lớn. Nếu theo kinh nghiệm mà xem, ít nhất phải có một tuần bị suy nhược sức khỏe. Trong một tuần sẽ cảm giác tay chân vô lực, tứ chi đau nhức, không dùng được khí lực, giống như sau khi cơ thể vận động kịch liệt sẽ trở nên đau nhức, hơn nữa trong đoạn thời gian đó hắn không cách nào vận dụng được linh lực, phải chờ sau khi linh lực chậm rãi khôi phục mới có thể. Mà lần này lại có chút bất đồng, những bệnh trạng kia hoàn toàn không hề xuất hiện. Sau ngày rời khỏi trấn nhỏ, ăn cơm tại khách sạn trong thành phố, Minh Diệu lại cảm giác được linh lực trong cơ thể mình đã hoàn toàn khôi phục, chỉ một bữa cơm ngắn ngủi đã khôi phục với tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi. Minh Diệu cảm giác thật kỳ quặc, khi hắn thử lặp lại thí nghiệm lại phát hiện linh lực của mình đã khôi phục đặc biệt nhanh chóng, cho dù đem linh lực trong thân thể tiêu hao toàn bộ, chỉ cần bổ sung đủ thực vật liền có thể nhanh chóng khôi phục lại. Loại trạng thái này cũng có chút tương tự như La Sát dựa vào việc ăn thịt người để khôi phục lực lượng cho bản thân có chút tương tự. Minh Diệu hồi tưởng lại chuyện tại thị trấn, cảm giác loại biến hóa này của mình tựa hồ có quan hệ tới chuyện lây nhiễm của La Sát bên trong thị trấn kia.
Tuy rằng tạm thời còn chưa cảm giác được trong thân thể có gì không khỏe, nhưng Minh Diệu vẫn cảm thấy vô cùng bất an. Khả năng lây nhiễm đáng sợ của La Sát chính hắn tận mắt chứng kiến, nhân loại bình thường chỉ trong vài ngày ngắn ngủi là có thể biến thành quái vật chỉ biết giết chóc cùng ăn thịt người, hắn rất sợ bản thân mình cũng biến thành loại quái vật này.
Mà sau khi Diệp Tiểu Manh trở về lần này, lại không thích ăn uống, hơn nữa ngẫu nhiên còn có thể cảm giác được ghê tởm, giống như bệnh trạng tiêu hóa bất lương. Minh Diệu hồi tưởng lại lúc Diệp Tiểu Manh bạo tẩu ăn thịt La Sát, không khỏi nhíu mày. Chính mình bởi vì lây nhiễm máu của La Sát nên trong thân thể có loại biến hóa kỳ quái kia, mà Diệp Tiểu Manh trực tiếp đem thịt La Sát ăn vào bụng sẽ biến thành bộ dáng như thế nào đây? Chuyện yêu huyết còn chưa được giải quyết, hiện tại còn bị lây nhiễm thịt của La Sát, cuối cùng Diệp Tiểu Manh sẽ biến chuyển thành bộ dáng như thế nào nữa?
- Diệp Trọng a Diệp Trọng, tôi cầu ông, mau nhanh nghĩ biện pháp đi!
Trong lòng Minh Diệu cảm thán:
- Tôi thật sự cảm giác có chút không chịu nổi a!
Hành lang dài âm u, hai bên là vách tường trơn ướt, cây đuốc trong tay chiếu ảnh ngược lên vách tường phản xạ ra ánh sáng ngược lại càng thêm có vẻ âm trầm. Nắm chặt cây súng lục trong tay, trong lòng H cũng không vì vậy mà có được một tia cảm giác an toàn, nguyên bản mái tóc vàng được chải vuốt chỉnh tề lại rơi xuống thật hỗn độn trên trán, có vẻ vô cùng chật vật.
Nguyên bản H đi cùng ba đồng bạn, nhưng họ lại ở trước mặt hắn từng người từng người biến mất, sau khi biến thành thi thể lại tiếp tục từng người từng người xuất hiện, đến bây giờ H chỉ còn lại một mình lẻ loi.
Hắn không biết nơi này là địa phương nào, hắn cũng không biết con đường này rốt cục dài bao nhiêu, tột cùng sẽ đi thông tới đâu. Di động cùng GP đều đã sớm mất liên lạc, chỉ còn chiếc máy EF dò xét không gián đoạn vang lên thanh âm tít tít liên tục không ngừng. Thanh âm đơn điệu kia làm thần kinh vốn đã vô cùng căng thẳng của hắn càng thêm khẩn trương hơn. Mặc dù thật phản cảm với thanh âm tít tít đơn điệu kia, nhưng hắn lại không cách nào tắt đi được nó. Bởi vì nếu như tắt đi máy dò xét EF, thứ gì đó không biết đang ẩn núp trong góc âm u nào sẽ dưới tình huống hắn không hề có chút phòng bị trực tiếp đem hắn kéo vào hắc ám. Như vậy kết quả kế tiếp của hắn chỉ sợ cũng sẽ biến thành như ba đồng bạn kia, biến thành thi thể dần dần thối rữa, chờ đợi người khác tới tham quan.
Ngoại trừ cây đuốc trong tay, cả hành lang không hề có chút ánh sáng. H nhất thời sơ ý dưới chân vừa trợt, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cây đuốc trong tay rơi xuống mặt đất. Nhưng cũng may hắn phản ứng đúng lúc dùng tay vịn chặt vách tường, không bị té lăn xuống đất.
- Chết tiệt, đây rốt cục là địa phương nào!
H mắng một câu:
- Vì sao mình lại luân lạc tới loại tình trạng này!
Trong đầu hắn vẫn còn rõ ràng nhớ rõ ngay một giờ trước hắn vẫn cùng ba người bạn ngồi trong quán rượu, đang xem cuộc thi đấu bóng đá trên màn hình lớn bên trong quán bar, uống bia, thích ý huýt sáo trêu chọc những mỹ nữ ăn mặc bại lộ bên trong quán.
Nếu không phải tng trùng lên não lại đối với nữ nhân mặc quần áo màu đỏ kia có hứng thú, mấy người bọn hắn như thế nào lại rơi xuống loại kết cục này.
Một đám bạn bè của hắn cứ như vậy đột nhiên biến mất trong mắt hắn, hắn thậm chí còn không nhìn thấy được rõ ràng thứ gì đem bạn hắn kéo vào trong bóng tối. Nếu không phải máy dò xét EF trên người đột nhiên phát sinh ra thanh âm báo nguy, hắn tin tưởng hiện tại hắn đã có kết cục đồng dạng với ba người bạn kia.